Yêu Đương Ở Bệnh Viện Tâm Thần

Chương 23

Edit: Hồ ly lông xù

Beta: Cà ri

Phó Thành ôm cô xoay vòng vòng, sợ sẽ bị rơi xuống đất, cô vội vàng ôm chặt lấy hắn.

""Thất Bảo, em có điều gì đặc biệt mong muốn không?""

Cúi đầu nhìn cô gái nhỏ trong ngực, Phó Thành bỗng nhiên mở miệng hỏi, nếu đã chính thức ở bên nhau, anh cảm thấy mình nên mua một món quà tặng cô, để kỉ niệm ngày đầu tiên của hai người.

""Đặc biệt mong muốn...""

Tần Thất Bảo nghe vậy nhíu mày, nghiêm túc suy nghĩ thật lâu, lúc này mới ngẩng đầu nhìn về phía anh, ""Em hy vọng sẽ không thấy quỷ nữa, có thể, nếu cái này không được, em muốn bác sĩ Phó cũng có thể nhìn thấy quỷ giống em a!""

Trong lòng cô thầm nghĩ, rồi vô thức nói ra, cô đã sớm đoán được bác sĩ Phó muốn mua tặng cô một món quà, cho nên nửa câu sau cô thay đổi giọng nói, muốn đùa giỡn anh một chút.

""Thực sự muốn anh nhìn thấy quỷ cùng em?"" Phó Thành nhéo khuôn mặt cô, nghiêm túc hỏi.

""Đúng vậy, bác sĩ Phó, anh lợi hại như vậy, nếu có thể nhìn thấy quỷ, như vậy anh có thể giúp em đuổi hết bọn chúng đi. Em cũng không cần phải lo lắng đề phòng bọn chúng nữa!""

Tần Thất bảo cười hì hì lên tiếng, từ trong anh thoát ra, chạy tới bên giường rồi chui vào trong chăn, cô không nhận ra, câu nói đùa của cô, Phó Thành cũng cho là thật.

*

Sau bữa trưa, anh trở lại phòng làm việc, Phó Thành mở máy tính, bắt đầu tìm kiếm thông tin về phương diện này. Đầu tiên hắn gõ từ khóa ""Âm dương nhãn"" kết quả tìm được đều là một ít chuyện li kỳ cổ quái và tiểu thuyết.

""Sao lại thế này?""

Người đàn ông khẽ nhíu mày, kéo xuống trang web, sau đó liên tục lật vài trang cũng không tìm được bất kì thông tin hữu ích giải thích cho vấn đề này, tất cả đều là tiểu thuyết hoặc phim ảnh.

Tìm kiếm hồi lâu cũng không phát hiện được thứ gì hữu ích, Phó Thành kéo chuột đến đầu trang web, xóa bỏ từ khóa ""Âm dương nhãn"", nhập hai từ ""Đạo sĩ"", xem vài chục phút, cuối cùng cũng tìm được một bài viết.

Chủ topic này tự nhận mình là đạo sĩ, là một người có cấp bậc, sắp tiến vào cấp độ thiên sư rồi, thế nhưng tuổi hắn đã quá cao sợ không đợi được đến thời điểm tấn thăng, vì vậy nhân lúc còn có thể đi lại, mong muốn thu nhận đồ đệ.

Bài đăng này thu hút không ít người xem trên diễn đàn, phía dưới bình luận không ít, nhưng đa phần đều là mắng hắn, cảm thấy chủ topic bị bệnh tâm thần, dĩ nhiên loại mánh khóe lừa gạt người này, ngay cả học sinh tiểu học cũng không bị lừa, huống chi là các cô gái.

Thật ra mà nói, nhìn xong nội dung tấm thiệp mời này, Phó Thành cũng không hoàn toàn tin tưởng, nhưng nghĩ tới tình huống của Thất Bảo, đành thử vận may một lần, dưới topic hắn để lại lời nhắn làm cách nào để mở âm dương nhãn.

Sau khi để lại lời nhắn, Phó Thành tắt máy tính ra khỏi phòng làm việc, kỳ thực hắn không nghĩ chủ topic có bản lĩnh thực sự, ngẫm nghĩ hay là chờ sau khi tan làm đến thư viện thành phố tìm một ít sách cổ xưa về phương diện này.

...

""Sư phụ, người làm như vậy không sao chứ?""

Ở Lăng Vân thị, trong một ngôi biệt thự vùng ngoại ô, một ông lão tựa người trên ghế sa lon, trên chân đặt chiếc notebook, đeo kính mắt nghiêm túc xem bình luận dưới topic, bên cạnh, một thanh niên cao gầy bưng chén trà đặt trên bàn trước mặt ông, mở miệng hỏi.

""Đương nhiên không sao, không phải con nói diễn đàn này phổ biến nhất cả nước sao?"" Lão đầu đưa tay đẩy gọng kính lên một chút, có chút cố sức nhìn vào màn hình.

""Diễn đàn này phổ biến là do họ tám chuyện giải trí, sư phụ, người gửi thiệp mời như vậy, sẽ bị cư dân mạng mắng chết, ai sẽ coi là thật chứ!"" Thanh niên có chút bất đắc dĩ nói.

""Những người bình thường này tự nhiên không cần quan tâm, ta chủ yếu cần tìm người có kiến thức, hoặc người đối với phương diện này có hứng thú, đám người không tin và mắng chửi người này, trực tiếp bỏ qua là được rồi.""

Lão đầu nhìn hồi lâu cũng mệt mỏi, đặt máy tính sang một bên, bưng tách trà uống một ngụm, ""Nghiêm Lỗi, sư phụ đã nói với con bao nhiêu lần rồi, làm việc không thể gấp gáp, nếu không... Không thành được đại sự.""

""Con biết rồi."" Nghiêm Lỗi gật đầu, trong lòng âm thầm khinh bỉ.

Nói gấp gáp, gấp nhất không phải chính là sư phụ sao? Vì để tấn chức thiên sư, mấy năm nay đã đi qua bao nhiêu con đường cực đoan, hiện tại không thể chờ được nữa, lại dùng phương pháp này hại người, muốn phát thiệp mời lừa người khác chủ động tới cửa, ai sẽ ngu như vậy chứ!

Nghiêm Lỗi dọn dẹp lại bàn trà rồi xoay người trở về phòng, hắn đã quyết định, mấy ngày nay hắn đã thu dọn một ít đồ đạc, dọn dẹp sạch sẽ tóc và máu của hắn còn lưu trong biệt thự, rồi mau chóng chạy thật nhanh, nếu không... Nếu không tìm được người, lão đầu sẽ lôi hắn ra khai đao!

...

""Nghiêm Lỗi, mau ra đây, con xem có người trả lời!""

Nhưng, chàng trai trẻ dự định về phòng đi ngủ, kết quả áo khoác còn chưa kịp cởi, lại nghe được tiếng lão đầu gọi tên hắn, nhất thời buồn bực xoay người bước ra ngoài.

""Sư phụ, có người trả lời lại là chuyện rất bình thường mà, vẫn là lời mắng chửi, người đã xem đi xem lại rất nhiều lần rồi a!""

""Hắn không phải mắng chửi ta, hắn hỏi ta."" Lão đầu hớn hở xoay máy tính lại, chỉ vào màn hình nói, ""Con xem, người này hỏi ta cách mở ra âm dương nhãn.""

Nghiêm Lỗi nhìn qua một cái, phát hiện người nhắn lại là một tài khoản mới. Cấp độ trên diễn đàn vẫn ở cấp một, phỏng đoán bài viết này khá thú vị, cho nên mới nhảy vào trêu đùa với lão đầu, dù sao ""Âm dương nhãn"" không phải thuật ngữ trong giới, trước tiên loại trừ khả năng người này hiểu về đạo giới.

""Con nói với hắn có thể mở, gọi hắn qua đây xem thử một chút, để ta quyết định có nên thu nhận đồ đệ này không."" Lão đầu hưng phấn nói.

""Vâng."" Nghiêm Lỗi nhận lấy máy tính, trong lòng mặc dù kinh bỉ, nhưng không có từ chối, trả lời thì trả lời a, lão đầu vui vẻ là tốt rồi, nói không chừng thực sự có kẻ ngốc mắc câu, như vậy hắn cũng không cần phải vội vàng chạy trốn.

Thành thật mà nói, nếu không phải hắn sợ bị lôi ra để thử cấm thuật, hắn theo lão đầu sống trong biệt thự cũng tốt, hàng tháng vẫn có chút tiền, nếu như lão đầu có thể tấn chức thiên sư, thì cuộc sống sau này của hắn càng thoải mái.

Về phần nạn nhân, Nghiêm Lỗi cho rằng chỉ cần không ảnh hưởng đến hắn, mặc kệ lão đầu làm cái gì, hắn cũng có thể chấp nhận.

*

""Chú nhỏ, chú đang nhìn gì vậy?""

Phó Thành đi làm về rồi vào bếp nấu cơm, sau đó ngồi vào bàn ăn, vừa ăn vừa dùng điện thoại tiếp tục tìm kiếm thông tin về ""Quỷ"" trên mạng, Tiểu Hinh Hinh thấy hắn chăm chú nhìn điện thoại, ngay đến cơm ăn cũng không tập trung, hiếu kì cầm bát nhảy xuống ghế, chạy đến bên cạnh hắn xem.

""Không có gì, chú đang xem tin tức."" Phó Thành quay đầu, liếc mắt nhìn cháu gái nhỏ, trả lời.

""Trên đó có cái gì đang nhảy vậy?"" Tiểu Hinh Hinh mới lên nhà trẻ, không thể đọc hiểu những từ trên trang web, chú nhỏ nói đó là cái gì thì chính là cái đó, nhưng cô bé thấy được trên màn hình có một cái đốm đỏ, tò mò hỏi.

""Có một người bạn tìm chú nói chuyện, trước tiên Tiểu Hinh Hinh quay lại bàn ăn xong cơm đi, ăn uống xong chú sẽ chơi cùng con.""

Bị cháu gái nhỏ nhắc nhở, Phó Thành mới chú ý đến thông báo trên màn hình, vừa mở ra nhìn, dĩ nhiên là chủ topic trả lời hắn!

Câu trả lời trên bài viết rất dài, có một đoạn là trả lời riêng, Phó Thành ôm cháu gái nhỏ trở về bàn ăn, chính mình thì buông đũa xuống, cầm điện thoại di động cẩn thận nhìn.

Chủ topic muốn gặp mặt hắn xem trình độ của hắn đến đâu, nếu tư chất tốt có thể thu nhận hắn làm đệ tử, mang toàn bộ bản lĩnh của mình chỉ dạy cho hắn, khi ông ta qua đời, tài sản của ông ta cũng thuộc về hắn, về phần hắn muốn mở âm dương nhãn, cái này vô cùng đơn giản, ông ta có thể mở ngay lập tức.

Sau khi đọc xong, cảm giác đầu tiên hắn nhận thấy đối phương chính là kẻ lừa đảo, tích cực như vậy, chỉ có thể là lừa gạt người ta làm chuyện gì đó mờ ám.

Trước không nói đến đạo sĩ cũng thu đồ đệ, kể cả một cửa tiệm cắt tóc thông thường trên đường, thu đồ đệ cũng không tùy tiện như vậy, còn có kế thừa tài sản, trên đời này làm gì có chuyện tốt đến vậy?

Ban đầu Phó Thành muốn xóa người này đi, nhưng tay hắn giơ lên đặt trên màn hình nửa ngày, cuối cùng vẫn chọn hủy bỏ, suy nghĩ một chút, hắn gửi lại một cái tin nhắn, trên web tìm nửa ngày cũng không tìm được tin tức nào hữu dụng, đành liều chết mà theo a!!

*

""Sư phụ, người nọ nhắn lại, hắn chỉ muốn mở âm dương nhãn."" Trong biệt thự ở Lăng Vân thị, Nghiêm Lỗi nhận được tin tức, lập tức ôm máy tính chạy đi tìm lão đầu.

""Chỉ muốn mở âm dương nhãn? Không muốn học những thứ khác?"" Lão đầu đưa tay lấy điếu thuốc trên miệng xuống kẹp trong tay, nhíu mày nghi ngờ hỏi.

""Hắn nói mở được âm dương nhãn, hắn có thể trả thù lao, nhưng không muốn bái sư."" Nghiêm Lỗi gật đầu.

""Bây giờ còn có người như vậy? Chỉ muốn thấy quỷ mà không muốn học pháp thuật, đây không phải là đi tìm chết sao? Không thì chính là kẻ lừa đảo a!?"" Lão đầu không thể tin nói.

Nghiêm Lỗi: ""..."" Người mới chính là kẻ lừa đảo, còn nói người khác.

Nhưng lời này Nghiêm Lỗi cũng chỉ có thể âm thầm nghĩ trong lòng, ngoài mặt vẫn còn cung kính, ""Sư phụ, ngược lại người thực sự cũng không có ý định thu nhận đồ đệ, nếu hắn nói muốn mở khai thiên nhãn, vậy thì mở ra, lừa hắn tới rồi nói tiếp.""

""Được, vậy con nói chuyện với hắn ta xem, chuyện gì không thể quyết định được thì đến hỏi ta.""

Lão đầu nghe lời Nghiêm Lỗi nói, tỉ mỉ nghĩ lại, có vẻ như đây là sự thật, ông thực sự cũng không có ý định thu nhận đồ đệ, dù sao, lừa được người đó tới thì tốt rồi, gần đây mắt ông càng ngày càng kém đi, nên không đợi được bao lâu nữa.

Được lão đầu đồng ý, Nghiêm Lỗi ôm máy tính ngồi trên ghế sa lon ""lạch cạch"" gõ bàn phím trả lời, nói chuyện khoảng chừng nửa tiếng, cuối cùng ba người đưa ra quyết định, cùng gặp nhau tại Yến Kinh.

*

""Bác sĩ Phó, sao hôm nay anh luôn nhìn điện thoại vậy? Có chuyện gì không ổn à?""

Hôm nay bác sĩ Phó rất kì quái, từ sáng sớm đã thấp thỏm không yên, trên khuôn mặt lúc thì biểu hiện phấn khích lúc thì căng thẳng, khác hoàn toàn với ngày thường, cảm giác hắn đang có chuyện gì giấu trong lòng. Vì vậy, khi thấy hắn thẫn thờ một lần nữa, Tần Thất Bảo không nhịn được, mở miệng hỏi.

""Không có gì, chỉ là anh tìm kiếm trên mạng không có phương pháp nào có thể nhìn thấy quỷ."" Phó Thành nghe vậy hồi phục lại tinh thần, quay đầu lại nhìn cô, cười cười giải thích.

""Em chỉ nói đùa thôi, sao anh lại tưởng là thật chứ?"" Cô gái ngẩn người, có chút kinh ngạc, sau đó chạy lên phía trước kéo tay hắn.

""Bác sĩ Phó, anh không cần nhìn thấy những thứ kia, các phương pháp trên mạng đều là giả, em đã từng thử qua, căn bản là không thể đóng lại âm dương nhãn, anh không cần phải nghiên cứu, chỉ cần anh ở bên em em sẽ không sợ.""
Bình Luận (0)
Comment