Yêu Đương Ở Bệnh Viện Tâm Thần

Chương 9

Edit: Hồ ly lông xù

Beta: Đại tổng quản

""Thiên sư tỷ tỷ, em đã báo thù trở về!""

Tâm trạng Lưu Tiểu Vũ không tệ, về nhà một chuyến, không chỉ báo được thù, mà bản thân cũng không bị quỷ sai bắt đi, đây đúng là chuyện tốt đáng để ăn mừng, cho nên nó muốn đem lá bùa trả lại cho Tần Thất Bảo, và chia sẻ niềm vui này với cô.

""Thiên sư tỷ tỷ? Thiên sư tỷ tỷ... Không ở đây sao?""

Có điều tiểu quỷ hào hứng bay vào phòng bệnh, vòng vo vài vòng lại chẳng thấy người đâu.

Trải qua mấy ngày quan sát, bình thường vào khoảng thời gian này Tần Thất Bảo luôn ở trong phòng bệnh, bây giờ không thấy người, chẳng lẽ cô lại đi xuống tầng làm kiểm tra?

Lưu Tiểu Vũ cẩn thận tìm quanh các phòng bệnh bên cạnh, vẫn không tìm thấy Tần Thất Bảo, đành bay xuống tầng dưới tìm cô.

*

""Đừng tới đây, tới nữa tôi sẽ dùng ngũ lôi phù đánh chết các ngươi!""

Mà lúc này, trong phòng chứ đồ của khu nội trú tầng một, Tần Thất Bảo đang dựa vào góc tường, tay cầm lá bùa run rẩy.

...

Một tiếng trước, lúc Lưu Tiểu Vũ cầm lá bùa rời đi, một mình Tần Thất Bảo ở trong phòng bệnh thu dọn đồ đạc.

Cô bỏ lá bùa, chu sa, bút lông và những thứ khác cất vào trong túi, sợ lát nữa bác sĩ Phó hoặc y tá bước vào nhìn thấy, sẽ coi những thứ này thành "Thần linh kỳ quái"" gì đó mà tịch thu.

Nhưng mà còn chưa thu dọn xong, tay không may run một cái đem chuông chiêu hồn rơi xuống rung lên!

Chuông chiêu hồn vang lên chắc chắn sẽ gọi hồn tới, xung quanh sóng ngầm bắt đầu khởi động, trong nháy mắt ngoài cửa sổ đã có vài con quỷ bay đến, khiến gian phòng lạnh lẽo thêm vài phần.

Bác sĩ Phó và tiểu quỷ đều không ở đây, thế này thì tốt quá rồi, chỉ còn lại mỗi mình cô, ở lại chỗ này chắc chắn sẽ bị cô hồn dã quỷ ăn sạch sành sanh!

Vì vậy, thừa dịp mấy con quỷ ngoài cửa sổ chưa kịp bay vào, Tần Thất Bảo nhanh chóng cầm một đống lá bùa bỏ vào trong túi, đứng dậy chạy ra ngoài cửa, mục đích của cô là phải tìm được bác sĩ Phó, chỉ cần tìm được bác sĩ Phó, trên người anh có kim quang bảo vệ, sẽ không cần phải sợ mấy con quỷ này.

Nhưng không biết bác sĩ Phó đang ở đâu, cô hỏi mấy y tá ở bàn trực, các cô ấy nói rằng bác sĩ Phó có thể đã đi xuống lầu rồi. Vì vậy, Tần Thất Bảo không chút nghĩ ngợi, ngay lập tức vọt vào lối đi an toàn, chạy một mạch xuống tầng một.

Chạy vòng quanh từ tầng bảy xuống tầng một rất chóng mặt, nhưng cô không dám đi thang máy, dù sao trong đó là không gian kín, với lại trong mấy bộ phim kinh dị những con quỷ thường giết người trong thang máy, chỉ cần đi vào trong sẽ không chạy trốn được!

Hiện tại Tần Thất Bảo đang là trọng điểm chú ý của tầng bảy, thấy vẻ mặt cô hốt hoảng chạy xuống tầng dưới, mấy cô y tá lập tức đuổi theo, nhưng người dưới tình huống khẩn cấp muốn sống sót mãnh liệt, tốc độ nhanh gấp đôi so với bình thường, y tá căn bản đuổi không kịp.

""Bác sĩ Phó... A!""

Cõ lẽ Tần Thất Bảo gặp may mắn, vừa xuống đến tầng một, đúng lúc nhìn thấy bác sĩ Phó cùng một bác sĩ khác quay lưng về phía hành lang nói chuyện với nhau, cô gọi to một tiếng muốn lao tới, kết quả những con quỷ kia còn nhanh hơn cô, ngay lập tức che miệng cô rồi lôi cô vào phòng chứa đồ.

...

""Tần thiên sư, trên tay cô đang cầm là thiên lôi phù, không phải là ngũ lôi phù.""

Đang nói chuyện chính là nữ quỷ áo trắng sáng hôm đó muốn đẩy cô từ tầng ba xuống giết chết cô.

Hôm nay, nữ quỷ cũng mang theo mấy tên quỷ lâu la cùng nhau chặn cô trong phòng chứa đồ, mấy con quỷ nhìn thấy cô gái trước mắt bỗng nhiên lấy ra một lá bùa thì sợ hết hồn, nhưng sau khi nghe được lời cô nói, thì nữ quỷ nhanh chóng phản ứng lại, giễu cợt mở miệng nói.

""Mặc kệ là thiên, thiên lôi phù hay là ngũ lôi phù... Đều có thể tiêu dệt được các ngươi!""

Hai chân Tần Thất Bảo bắt đầu run rẩy, nhưng trên mặt vẫn giả vờ tỏ ra bình tĩnh cầm lá bùa chỉ về phía mấy con quỷ uy hiếp nói, ""Biết điều thì cút hết đi cho tôi...!""

Hiện tại, trước sau đều không có đường lui, cũng không ai giúp đỡ, cô chỉ có thể dựa vào chính mình, hy vọng chiêu này có thể lừa được bọn chúng.

""Cô thậm chí còn chẳng biết đó là bùa gì, thì làm sao tiêu diệt được bọn tôi nha?"" Nữ quỷ áo trắng nghe vậy bật cười một tiếng.

Nếu như là người khác lấy ra thiên lôi phù vào thời điểm này, thì chắc chắn bọn chúng sẽ chạy mất, nhưng Tần Thất Bảo này lại khác, nó nhìn ra được sức lực của cô, cho dù uy lực của lá bùa có lớn hơn nữa, thì cô cũng không sử dụng được.

Trước đó cánh tay của nó bị kim quang trên người Phó Thành tổn thương, đến bây giờ còn chưa khôi phục hoàn toàn, cho nên ngày hôm nay nhất định phải tận dụng cơ hội này giết chết Tần Thất Bảo, dùng đạo lực của cô ta để bồi bổ.

""Ai nói tôi không làm được! Các ngươi bước thêm bước nữa thì đừng có trách tôi không báo trước!""

Một tay Tần Thất Bảo giữ chặt lá bùa, tay kia nắm thành nắm đấm giấu phía sau, lòng bàn tay ướt đẫm mồ hôi.

""Lão đại, cô ta mà khởi động thiên lôi phù thật thì phải làm sao?""

Nữ quỷ áo trắng không sợ, nhưng bọn lâu la bên cạnh thì nơm nớp lo sợ, nhìn người này khí thế khác hẳn so với thời điểm bị bắt nạt hôm trước, kiên định hơn rất nhiều, hơn nữa mặc kệ cô ta nói thật hay nói dối,... ít nhất... bùa trên tay cô ta cầm là thật!

""Sợ cái gì? Nếu cô ta muốn khởi động thì đã khởi động từ lâu rồi, sao còn phải chờ tới bây giờ?""

Nữ quỷ áo trắng trừng mắt nhìn tên lâu la bên cạnh, sau đó bạy vọt thẳng về phía Tần Thất Bảo, đưa tay bóp chặt lấy cổ cô, ra sức khống chế.

""Khụ... Khụ khụ...!""

Cả người cô bị nhấc lên, hai chân treo lơ lửng trên không, lá bùa cầm trên tay rơi lả tả xuống đất, phần cổ bị bóp chặt, ngay lập tức cảm giác đau đớn cùng hít thở không thông kéo tới.

Mặc dù bình thường Tần Thất Bảo rất sợ quỷ, nhưng đây là lần đầu tiên cô đối mặt với cái chết rõ ràng như vậy, một tia ớn lạnh phát ra từ lòng bàn chân rồi lan khắp cơ thể, cảm giác không khí trong lồng ngực bị lấy đi từng chút một, cô tuyệt vọng muốn giãy giụa, nhưng cả người không có chút sức lực nào, chỉ cảm thấy đầu óc hỗn loạn.

Cô sẽ chết như vậy sao!?

Tần Thất Bảo nghĩ vậy, đột nhiên cảm thấy ấm ức, trí nhớ của cô còn chưa khôi phục, ngay cả mình là ai cô còn không biết, Lưu Tiểu Vũ nói cô là thiên sư, nếu cô thật sự là thiên sư, chết trong tay một con quỷ thì quá mất mặt rồi!

*

""Bác sĩ Lý, bên kia hình như phát ra tiếng động gì đó, anh có nghe thấy không?""

Phó Thành đứng nói chuyện phiếm với bác sĩ Lý, trò chuyện một lúc thì dừng lại, bởi vì hắn láng máng nghe được tiếng động phát ra từ phía sau, hình như là từ phòng chứa đồ truyền tới.

""Không có a, nhưng cửa phòng chứa đồ sao lại đóng thế kia?"" Bác sĩ lý nhìn qua bên đó, nhìn cánh cửa có chút nghi ngờ.

Bởi vì bệnh viện có quy định, phòng chứa đồ ở mỗi tầng của bệnh viện phải luôn mở cửa hoặc khép hờ, nếu vô tình gió bị gió thổi, thì sẽ có nhân viên bảo an đi tuần tra hoặc lao công kiểm tra điều chỉnh lại cửa, nhưng ban nãy đứng nói chuyện cánh cửa đó vẫn còn mở, mà trời cũng không có gió, sao cửa lại đóng?

""Chúng ta đi qua xem thử."" Phó Thành cảm thấy bất thường, xoay người đi về phía cửa phòng chứa đồ bên kia.

Bác sĩ Lý cũng cất bước đuổi theo, đến cửa phòng, hắn đưa tay kéo chốt cửa, nhưng không mở được: ""Cánh cửa này không khóa, sao lại không mở ra được vậy?""

""Để tôi thử xem.""

Phó Thành cảm thấy trong lòng bất an, nhíu mày tiến về phía trước, đẩy bác sĩ Lý ra, tự tay mở cửa.

""Ken két.""

Lần này cánh cửa nhẹ nhàng mở ra, sau khi cửa mở, một luồng gió lạnh đập vào mặt, khiến cho bác sĩ Lý đứng bên cạnh run cả người.

""Thất Bảo?!""

Bên trong phòng chứa đồ rất tối, Phó Thành dò tìm công tắc mở đèn, sau khi thấy rõ ràng cảnh tượng trước mặt, sắc mặt hắn lập tức thay đổi.

""Cái này, ở đây đã xảy ra chuyện gì thế này...?!""

Bác sĩ Lý cũng cực kì sợ hãi, bởi vì bọn họ nhìn thấy, trong góc phòng chứa đồ, cô gái nhỏ hai chân không chạm đất, cả người lơ lửng giữa không trung, cổ dường như bị một bàn tay vô hình bóp chặt, khuôn mặt tím tái vì không thở được.

Phó Thành sau khi hết sốc, anh lập tức chạy đến ôm lấy cô.

""A!""

Nữ quỷ áo trắng sắp sửa thành công, kết quả cửa bị mở toang, Phó Thành đột nhiên xông tới, chính mình bị kim quang của hắn bao vây, trong nháy mắt phát ra tiếng kêu thê lương thảm thiết.

Phó Thành không nhìn thấy quỷ, ôm Tần Thất Bảo đi ra khỏi phòng chứa đồ, lớn tiếng gọi ý tá ở tầng một tới trợ giúp.

Mà lúc này Lưu Tiểu Vũ cũng xuống tới tầng một, tận mắt nhìn thấy bác sĩ Phó cứu người thoát khỏi tay nữ quỷ áo trắng, đột nhiên tức giận đến nỗi muốn đánh người, xông lên túm lấy người phía sau đánh.

""Ai cho may bắt nạt thiên sư tỷ tỷ! Ai cho mày bóp cổ chị ấy! Tao đánh chết mày!""

Nữ quỷ áo trắng vốn bị kim quang trên người Phó Thành làm bị thương, lúc này trên người đã chẳng còn tý sức nào, căn bản nó cũng không phải đối thủ của Lưu Tiểu Vũ, đầu bị đạp xuống mặt đất, kêu la thảm thiết.

Mấy con quỷ đi theo nữ quỷ áo trắng thấy thế nghiêng đầu bỏ chạy, tiểu quỷ này trông nhỏ bé, nhưng bản lĩnh rất lớn, ngay cả lão đại nhà mình cũng không phải đối thủ của nó, còn đứng đây chờ thì chết là cái chắc!

*

""Thất Bảo! Thất Bảo cô tỉnh lại đi, đừng ngủ!""

Đầu nặng trịch rất khó chịu, Tần Thất Bảo cảm thấy có người đang lắc lắc cô, gấp gáp gọi tên cô. Vì vậy cô nỗ lực mấy lần, cuối cùng cũng mở mắt.

""Phó... Khụ khụ, khụ...""

Nhìn thấy trước mặt rõ ràng là bác sĩ Phó, Tần Thất Bảo đột nhiên kích động, nắm chặt cánh tay hắn để đứng dậy, rồi lại mềm nhũn ngã trở về, ho khan không ngừng.

""Tỉnh lại là tốt rồi, cổ họng cô có khả năng bị tổn thương rồi, tốt nhất đừng nói chuyện, cứ nằm xuống nghỉ ngơi thật tốt đã!"" Phó Thành nhíu mày, nghiêm túc nói.

Tần Thất Bảo nghe vậy cũng muốn nhắm mắt nghỉ ngơi, lại nghe thấy tiếng gào thét từ phía sau truyền tới, quay đầu lại xem thử, thì thấy Lưu Tiểu Vũ túm tóc nữ quỷ áo trắng, muốn đánh chết nó.

Nhìn thấy cảnh này, Tần Thất Bảo không những không cảm thấy sợ hãi, mà còn không nhịn được muốn cười to, nhưng cổ cô đau quá, ngay cả cười cũng không cười được.

Phó Thành không nói gì, theo ánh mắt cô liếc nhìn về phía phòng chứa đồ, ngoại trừ một ít đồ lặt vặt ra thì chẳng có ai khác.

Có lẽ trong phòng chứa đồ thực sự có người?

Nghĩ đến cảnh hai chân cô không chạm đất, treo lơ lửng giữa không trung, dường như có ai đó đang bóp cổ cô, Phó Thành cảm thấy tim mình đập nhanh hơn,

Hoặc chính xác mà nói, không phải người, mà là một thứ gì đó.

Phó Thành là người vô thần, từ nhỏ lớn lên trên nền tảng khoa học, thậm chí học đại học y mà hắn còn nghiên cứu tâm lý học, trước đây hắn vẫn cho rằng, những thứ ma quỷ gì đó chỉ có trong lòng người.

Trong lòng có quỷ, hoặc bị bệnh xuất hiện ảo giác, lúc đó mới cảm thấy trên đời này có quỷ... Nhưng hiện giờ quan điểm của hắn bắt đầu có dấu hiệu dao động.

Dù sao thứ hắn nhìn thấy trong phòng chứa đồ thực sự không thể tưởng tượng nổi, căn bản không thể giải thích được từ góc độ khoa học!
Bình Luận (0)
Comment