Yêu Đương Trong Trò Chơi Chạy Trốn

Chương 43


Nghe được những lời này, Tuyết Lê và Carl đang đi ở phía trước đột ngột quay đầu lại, cả hai đồng loạt nhìn về phía sau thiếu niên, quả nhiên không một bóng người.
Bởi vì có lớp lá rụng khá dày, khi đi trên đó hầu như không thể nghe thấy tiếng bước chân, đến nỗi họ không biết được Khuê Khắc đã biến mất khi nào.
Sự im lặng chết chóc bao trùm, mọi người nhìn nhau, Tuyết Lê hỏi: "Làm sao cậu biết Khuê Khắc biến mất?"
Hạ Nặc trả lời: "Chuôi kiếm của Khuê Khắc có treo một sợi dây hình con rối, khi đi thì mặt dây va chạm vào vỏ kiếm sẽ phát ra âm thanh lạch cạch, khi âm thanh đó biến mất tôi cảm thấy có điều không ổn."
Tuy nhiên vẫn chậm một bước, Hạ Nặc cũng không chắc chắn Khuê Khắc đã biến mất bao lâu khi cậu phát hiện ra chuyện đó.
—— Giá như mình nhận ra sớm hơn..
Hạ Nặc không thể không tự trách mình, người đàn ông xoa đầu cậu, an ủi: "Không phải lỗi của cậu."
Tuyết Lê cũng gật đầu: "Nếu không phải cậu cẩn thận thì có lẽ đến nơi rồi vẫn chưa phát hiện ra Khuê Khắc mất tích.

Tuy muộn nhưng vẫn tốt hơn nhiều so với không nhận ra."
Việc cấp bách trước mắt là phải đi tìm Khuê Khắc.

Nhưng tìm làm sao bây giờ?
Trong rừng núi vô cùng yên tĩnh, bóng tối phía trước giống như dã thú đang há to miệng chờ đợi con mồi sơ sẩy đi vào.
"Chúng ta trước tiên vòng về đường cũ, xem có thể tìm được anh ta hay không." Tuyết Lê nói, mặc dù cô cũng biết rằng khả năng tìm thấy người là rất thấp.
Nếu Khuê Khắc gặp phải nguy hiểm gì hoặc bị lạc, chắc chắn sẽ không im hơi lặng tiếng như vậy.
Nhưng nói cách khác, nếu như thật sự có thứ gì đó bắt anh ta đi mà bọn họ không hề hay biết, thì tính nguy hiểm của nó cũng không thể khinh thường.
"Lần này cậu đi trước đi Trường An." Để phòng ngừa thiếu niên cũng mất tích không tiếng động, cô còn dặn: "Cứ qua năm phút cậu hỏi một lần: Còn ở đó không?, nếu như không nghe thấy câu trả lời thì còn có thể kịp thời phát hiện."
"Được." Hạ Nặc gật đầu.

Một con cú đêm lặng lẽ dang rộng đôi cánh, đứng trên cây, nhìn bọn họ từ trên cao.
Trong núi rừng thật ra vẫn có rất nhiều sinh vật sinh sống, tuy nhiên lúc này chúng nó đều giống như nhận được mệnh lệnh gì đó mà cực kỳ yên tĩnh, giống như sợ hãi sẽ quấy nhiễu cái gì đó, mà cũng giống như chỉ để tạo ra bầu không khí đáng sợ thôi.
Hạ Nặc không khỏi dựa vào người đàn ông, một nửa là xuất phát từ sợ hãi, một nửa là bởi vì trước khi đi cậu đã hứa hẹn muốn bảo vệ hắn.
Trong mắt người đàn ông hàm chứa ý cười, hắn "thuận thế" nắm lấy bàn tay có hơi lạnh lẽo của thiếu niên, nhìn không ra tia sợ hãi nào.
Vốn đây chính là sân nhà của hắn, tất cả chuyện phát sinh trong núi rừng đều không tránh khỏi tầm mắt hắn, hỏi xem hắn phải sợ hãi kiểu gì đây?
Đoàn người trở về, Hạ Nặc tính toán thời gian, năm phút sau, lần đầu tiên hỏi: "Còn ở đó không?"
"Còn." Người trả lời cậu là Carl.
Người đàn ông phụ trách dẫn đường, nếu như không phải hắn chỉ đường thì tất cả mọi người ngay cả đường về cũng không tìm được.
Tuy rằng ngay từ đầu Carl vì phòng ngừa lạc đường đã khắc dấu hiệu trên các thân cây, nhưng lúc trở về bọn họ lại phát hiện những dấu hiệu đã biến mất vô tung vô ảnh, thân cây nhìn không ra bất kỳ dấu vết nào.

Phảng phất như đang cười nhạo bọn họ ngây thơ.
Trên đường cũng không có dấu chân, lá rụng trên mặt đất không chỉ có thể không tạo ra âm thanh mà thậm chí còn có lực khôi phục kinh người.

Sau khi giẫm lên mặc dù sẽ xuất hiện vết lõm, nhưng chỉ qua một lúc sẽ trở về như bình thường, ngay cả dấu chân cũng không thể lưu lại.
Đi phía sau, Carl lặng lẽ giao tiếp với Tuyết Lê.
Ở chung lâu dài, giữa bọn họ đã có một loại ăn ý không cần mở miệng cũng có thể giao tiếp.
Nếu người lấy được đạo cụ là tôi thì tốt rồi. Carl nhìn bóng lưng thiếu niên, đôi mắt nặng nề.
Nếu có thể nhận được "Chúc phúc của thần thụ", họ chắc chắn sẽ không bị động như bây giờ.

Đối mặt với hoàn cảnh ẩn giấu nguy hiểm không biết như vậy, trong lòng hắn cũng có chút không yên tâm.

Đừng suy nghĩ quá nhiều. Tuyết Lê hơi mỉm cười, cũng không để Carl nhìn thấy ánh mắt đùa cợt của cô, Đạo cụ không thể cướp.
Đúng vậy, để bảo vệ người chơi, các loại đạo cụ không thể bị cướp khỏi tay chủ sở hữu trừ khi bọn họ giao dịch tự nguyện.
Nhưng nếu đặt mình vào thiếu niên, Carl cũng không nghĩ cậu sẽ đem loại đạo cụ bảo mệnh này giao dịch cho hắn.
Nhưng mà, còn có một phương pháp khác...
Nếu chủ sở hữu chết, vật phẩm của người đó có 30% xác xuất bị hư hỏng, nhưng cũng có 70% cơ hội rơi ra, bất cứ ai cũng có thể nhặt.
Mặc dù từng bị vả mặt một lần trước đó, Carl vẫn tràn đầy tự tin vào vận khí của mình.
Trường An...
Trong miệng nhẹ nhàng phun ra tên thiếu niên, không tiếng động nở nụ cười.
Hắn lại không chú ý tới, mấy bóng đen ẩn núp trong bóng đêm vào giờ khắc này đứng thẳng người, u ám nhìn chăm chăm vào hắn.
Năm phút trôi qua rất nhanh, Hạ Nặc lại mở miệng: "Còn ở đó không?"
"Ở đây." Câu trả lời lần này là Tuyết Lê.
Con đường trong rừng núi rất hẹp, may mắn là họ vẫn còn ở chân núi, con đường mặc dù hẹp nhưng không dốc.

Nếu là ở sườn núi hoặc đỉnh núi con đường sẽ khó đi hơn rất nhiều.
Bọn họ trở lại tất cả các con đường nhưng vẫn không phát hiện ra bóng dáng của Khuê Khắc.

Hạ Nặc còn lớn tiếng gọi tên anh, thanh âm thanh thúy của thiếu niên vang vọng trong rừng núi, khiến cho rất nhiều chim chóc giật mình bay loạn lên nhưng đáng tiếc là chẳng hề có tiếng đáp lại.
Tình hình không mấy lạc quan.
Hạ Nặc uể oải cúi đầu, may mắn lúc này cậu còn nắm tay người đàn ông, tuy rằng nhiệt độ tay hắn lạnh như băng nhưng lại mang đến cho cậu một loại an ủi không lời.

"Đừng sợ." Người đàn ông nhẹ nhàng nói.
Hạ Nặc ngẩng mặt lên, không khỏi sửng sốt một chút.
Giọng nói của người đàn ông vẫn dịu dàng và bình tĩnh, nhưng khuôn mặt của hắn ẩn trong bóng tối, lộ ra vẻ nguy hiểm kỳ lạ.
Hạ Nặc lắc đầu, giống như muốn gạt bỏ ý nghĩ này ra: mình đang suy nghĩ lung tung cái gì.
Không biết là lần thứ mấy Hạ Nặc đã quen nói ra câu "Còn ở đó không?", vốn tưởng rằng vẫn sẽ nhận được hồi âm không khác gì trước đó.

Cậu thậm chí còn suy đoán được lần này rốt cuộc là Tuyết Lê hay Carl trả lời.
Tuy nhiên, đáp lại cậu là một mảnh im lặng.
Trong lòng Hạ Nặc "lộp bộp" một chút, nhanh chóng quay đầu lại, quả nhiên sau lưng cậu không còn một bóng người.

Chỉ có cây cối rậm rạp sừng sững trong bóng đêm, một trận gió thổi qua khiến lá cây ào ào lay động.
Hạ Nặc nhịn không được nắm chặt tay người đàn ông, có chút hoảng hốt: "Bọn họ...bọn họ cũng biến mất!"
Dưới sự hoảng sợ, sức lực của thiếu niên không tự chủ được mà gia tăng, người đàn ông thậm chí còn cảm nhận được một trận đau đớn rất nhỏ.
Trên mặt hắn nhìn không ra bất kỳ cảm xúc gì, thanh âm vẫn bình tĩnh hòa hoãn như cũ: "Trước mắt đừng nóng vội, chúng ta quay lại xem một chút."
Hạ Nặc bị thái độ này của hắn lây nhiễm, cũng chậm rãi bình tĩnh lại.
Đúng, chẳng qua là năm phút mà thôi, vẫn có khả năng tìm được bọn họ.
Lúc này cậu mới giật mình phát giác mình đang nắm chặt tay người đàn ông, tuy rằng không thấy rõ trên tay hắn có vết đỏ do bị cậu nắm ra hay không, thế nhưng khẳng định là không mấy dễ chịu.
"Tôi có cào trúng anh không?" Hạ Nặc chậm rãi buông tay ra, thăm dò hỏi.
"Không có." Người đàn ông trả lời mặt không đổi sắc.
Hắn nói vậy cũng không tính là nói dối, đau đớn rất nhỏ này đối với hắn không đáng nhắc tới, chi bằng nói là ngứa thì đúng hơn.

Hơn nữa...
Đây còn không phải là biểu hiện của sự ỷ lại và để ý của thiếu niên đối với hắn sao? Đau đớn thế nào hắn cũng cam chịu.

Hạ Nặc có hơi nghi ngờ, nhưng lời nói tiếp theo của người đàn ông lại làm cho cậu không còn tâm tư suy nghĩ những chuyện này nữa.
Người đàn ông một lần nữa nắm lấy tay cậu, nói: "Đi thôi, chỉ còn lại hai người chúng ta, nhất định phải theo sát nhau."
Trong lòng Hạ Nặc buồn bực: Quả thật, hiện tại chỉ còn lại cậu và Camlanel, những đồng đội khác không thấy bóng dáng, thậm chí ngay cả chết hay sống cũng không biết.
May mắn thay là Camlanel vẫn còn bên cạnh, nếu chỉ còn lại có một mình thì cậu cũng không biết mình sẽ sợ hãi đến cỡ nào.
Không hiểu sao, khi nắm tay Camlanel, trong lòng cậu cư nhiên sinh ra vài phần cảm giác an tâm.
Tuy rằng cậu biết người này cũng không có sức chiến đấu gì, gặp phải nguy hiểm nói không chừng còn cần cậu bảo vệ, nhưng cảm giác an tâm thì vẫn là an tâm.
Năm phút, nói dài không dài mà ngắn cũng không ngắn.

Dựa theo tốc độ đi của bọn họ, năm phút đồng hồ cũng chỉ đi được một đoạn đường ngắn, cho nên theo lý mà nói nơi Tuyết Lê và Carl mất tích phải cách bọn họ không xa.
Họ quay lại một lần nữa để tìm kiếm Tuyết Lê và Carl
Nhưng vẫn đúng như dự đoán, Hạ Nặc không tìm được bóng dáng của bất kỳ ai, cũng như không có manh mối gì.
"Rốt cuộc là chuyện gì đã xảy ra?" Cậu có chút nhụt chí ngồi xổm xuống, nhìn mặt đất đen nhánh, lông mày gắt gao cau lại: "Bây giờ nên làm gì đây?"
Cậu và người đàn ông đều không có sức chiến đấu, nếu thật sự gặp phải nguy hiểm phỏng chừng cũng không chống đỡ được bao lâu.
Nhưng tình huống hiện tại là bọn họ không tìm được người, ngay cả một đối tượng có thể chiến đấu cũng không có.
Hơn nữa cậu vừa nghĩ đến, kẻ trong bóng tối đó có thể đang trốn ở một góc lặng lẽ chế giễu những kẻ yếu ớt bất lực là bọn họ.

Trong lòng cậu dâng lên nỗi buồn bực khó tả.
"Không bằng đi tìm Thần thụ hỏi?" Người đàn ông giả vờ suy nghĩ một lát, nghiêm túc đề nghị.
"Thần thụ?" Hạ Nặc không hiểu lắm ý của hắn, có hơi thắc mắc: "Thần thụ biết bọn họ ở đâu sao?"
"Cậu quên điều tôi nói rồi sao? Thần thụ cai quản toàn bộ núi rừng, trong rừng xảy ra chuyện gì đều không thể qua mắt của nó."
"..." Hạ Nặc chần chờ, có chút không xác định: "Nhưng nó sẽ nói cho tôi biết sao?"
"Dĩ nhiên rồi." Người đàn ông lặng lẽ cười: "Nó thích cậu như vậy, sẽ nguyện ý đáp ứng hết thảy tâm nguyện của cậu.".

Bình Luận (0)
Comment