Yêu Em Bằng Cả Trái Tim

Chương 5


Mặc Liên đeo ba lô đựng máy tính trên lưng, sau đó nhanh chóng nhấn cửa phòng thí nghiệm vài cái, bức tường lập tức khép lại.

Nếu không nhìn kỹ sẽ không nhận ra vấn đề, Rhine lập tức nheo mắt lại và hiểu ra là cô định làm gì.
Mặc Liên mặc áo khoác đen lên người, trên áo đã được phun thuốc quấy nhiễu khứu giác, hiện giờ trời vẫn còn sớm, cô không muốn phí thời gian với đám người này.
Cô liếc mắt, xua tay: "Làm ơn nhường đường một chút!"
Nào ngờ Rhine sải đôi chân dài di tới chắn trước mặt cô, vẻ mặt vẫn lạnh tanh nên không nhìn ra được cảm xúc, dường như là một người hoàn toàn khác so với lúc anh đàa giỡn.

Đây chắc chắn là một kẻ tâm thần phân liệt, nhưng Mặc Liên biết rằng người như anh rất khó chơi.

Sau nhiều năm làm đặc công, cô rất nhạy cảm với nguy hiểm.
"Đi đâu?"
"Này, tôi nói này anh lính, anh xen vào chuyện của người khác rồi thì phải?"
Rhine vẫn điềm nhiên như không, nhỏ giọng chậm rãi nói: "Căn cứ theo điều thứ 51 của chương 15 luật pháp mới quy định: Khi quân đội gặp bất cứ người lang thang nào ở bên ngoài đều phải dẫn về căn cứ.

Điều số 72 chương 18 quy định: Người ở bên ngoài phải nghiêm chỉnh tuân thủ quy định của căn cứ, không có bộ đội đặc chủng đi cùng thì không được đi ra ngoài.

Mặt khác, người bình thường không được ở bên ngoài, lúc cần thiết có thể cưỡng chế mang về!"
"Điều thú 6 chương 153 quy định: Bộ đội đặc chủng có quyền xử lí vấn đề của tất cả những người ở bên ngoài, bao gồm cả bộ phận kỹ thuật và quân nhân bình thường!"
Mặc Liên chớp mắt nhìn Rhine đọc cái gọi là pháp luật mới như thể một cỗ máy lạnh lùng, nói ngắn gọn là không thể mặc kệ cô sao?
"Ý anh là gì?" Mặc Liên rất mất hứng, vẻ mặt Rhine không có cảm xúc, nhưng cô cảm nhận rõ anh chính là một kẻ vô lại.
"Tránh ra!"
"Tôi có quyền xử lí vấn đề thu xếp cho em." Rhine ôn tồn nói: "Ngoài ra, tôi nghi ngờ thân phận của em."
Nghe thấy câu này, Mặc Liên vốn đã tức giận lập tức bùng nổ, giận quá hóa cười, đôi môi đỏ tươi hơi cong lên tạo thành nụ cười quyến rũ, đôi mắt đen láy sáng ngời rực rỡ.
Khi mọi người cho rằng mọi việc đã có thể giải quyết ổn thỏa thì một nắm đấm nhanh như gió xẹt tới.


Mặc Liên biết mình không đánh lại Rhine, nhưng cô rất am hiểu về cơ thể con người, nhất là huyệt đạo.

Cô tung ra một cú đánh hết sức bất ngờ.
Căn phòng không lớn nhưng Mặc Liên dựa vào cơ thể linh hoạt nhanh chóng lao tới trước mặt Rhine, nhóm Marki thấy vậy liền mở cửa chạy ra ngoài.
Mark vừa chạy vừa cho mái tóc ngắn màu nâu của mình, gào lên: "Trời ơi, sao lại như thế chứ, sao giống như diễn kịch quá vậy."
Elson liếc mắt, đỡ Levy vẫn còn hơi yếu, dùng chân đeo đôi ủng cao cổ màu đen của nhà binh đạp cho Mark một cú: "Câm mồm, còn không phải do cậu gây chuyện sao." Mark tuy cao to nhưng thật ra cũng rất nhanh nhẹn, thoáng một cái đã nhảy sang một bên, hầm hừ nói: "Làm gì đấy, tôi chỉ nói sự thật thôi mà."
"Cút sang một bên đi, cái đồ phá hoại thì nhiều thành công thì ít!" Marki cảm thấy rất phiền toái, nhất là trong khu vực cầu thang khép kín này, tiếng xác sống gầm gừ và tiếng cơ thể bị tia laser cắt rẹt rẹt từ cầu thang truyền tới rất vang vọng.
Mặt Mark sắp nhăn thành mướp đắng, phối hợp với dáng vẻ cao lóớn trông càng mất tự nhiên.
"Chao ôi, đúng là tình yêu ngược đãi mà." Trong nhóm lính, Tô Vĩ Việt vẫn luôn im lặng đột nhiên lên tiếng, những người khác đều im lặng không nói gì.

Sau khi nghe thấy tiếng đánh nhau trong phòng ngày càng kịch liệt, cả đám đều gật đầu tỏ vẻ đồng ý.
"Lão đại rung động thật à?"
"Cậu cứ nói đi, một người phụ nữ mạnh mẽ thông minh như vậy, ở căn cứ có được mấy người chứ?"
"Chẳng phải cô nàng Shamire chết mê chết mệt lão đại ư?"
"Chậc!"
Trong phòng, Mặc Liên vung tay đấm thẳng mặt Rhine, anh nhanh chóng né được đồng thời xoay một vòng ra phía sau cô, tốc độ nhanh tới mức không thể nhìn rõ.

Ngoại trừ một vệt màu nâu chợt lóe lên thì không hề thấy anh có chút hoang mang bối rổi nào, thậm chí động tác né tránh cũng rất thuần thục.
Hành động này lại càng chọc giận Mặc Liên hơn, mặc dù cô không tiêm loại virus chết tiệt kia nhưng nhờ có bản lĩnh trước đây mà ba năm qua cô sống ở nơi này rất tốt.

Đầu trong khoảng thời gian đó có những kẻ lại địch không rõ đột ngột xông vào khu vực của cô, cô vẫn thẳng tay đuổi gϊếŧ.

Vậy mà bây giờ lại bị Rhine xem thường.
Mặc Liên càng nghĩ lại càng giận, bèn tung một cú vào bụng Rhine.


Thấy anh đưa tay, chân còn lại của cô đạp vào tường để mượn đà lộn một vòng xinh đẹp ra phía sau lưng anh, bất ngờ tập kích vào gáy anh.
Rhine vẫn dửng dưng, giày cổ cao khẽ nhúc nhích.

Anh dùng một tư thể kỳ lạ xoay người lại đỡ được đòn này của cô, bàn tay to lớn bao lấy bàn tay nhỏ bé, với một lực quá lớn khiến Mặc Liên không thể nào giãy ra được.
Cô nhíu mày, lửa giận bốc lên ngùn ngụt.

Cô giơ chân đạp vào người Rhine, nào ngờ tay còn lại của anh cũng nhanh chóng túm lấy cổ chân cô chặt đến mức khiến mặt cô biến sắc.
Rhine biết rằng mình đã dùng sức quá mạnh, lập tức thả lỏng tay, đè cô vào tường.

Một tay của cô bị anh giữ chặt, một chân xoạc thẳng gác lên vai anh và chỉ đứng bằng một chân.
Cho dù Mặc Liên rất dẻo dai nhưng bị ép ở tư thế như thế thì cũng không thể nào thoải mái cho được.
Rhine nhìn gương mặt xinh đẹp tới mức khiến người ta mê mệt ở gần trong gang tấc, đôi mắt cô đen nhánh như ánh sao trong đêm tối, gương mặt trắng nõn đỏ bừng bởi vì đã chiến đấu hăng say.
Rhine xoa nhẹ gương mặt cô, đôi mắt xanh lam của anh cũng khiến cô hơi mất hồn, thậm chí còn cảm thấy cơ thể mình nóng lên, cảm giác đó khiến cô rất khó chịu.
"Buông ra!"
Rhine nheo mắt lại, giống như một con thú dữ đã nhìn trúng con mồi và đang khống chế con mồi trong lòng bàn tay.

Áp lực mạnh mẽ khiến Mặc Liên phải quay mặt sang chỗ khác nhưng lại bị anh xoay ngược trở lại.
"Anh làm gì đấy?"
Rhine nhìn cô, một lát sau mới nhẹ nhàng nói: "Đừng nhúc nhích, tôi không muốn làm em bị thương đâu." Trên khuôn mặt lạnh lùng vậy mà lại xuất hiện một thoảng vẻ dịu dàng, khiến Mặc Liên lấy làm kinh ngạc.
"Buông ra."
"Còn muốn đánh nữa không?"
"Đánh không lại mà vẫn còn đánh, tôi bị chập mạch chắc?" Mặc Liên tức tối lườm anh.
Rhine buông tay Mặc Liên ra nhưng vẫn đè chặt chân cô, tư thế mập mờ này khiến trí tưởng tượng của người ta mặc sức bay xa.


Mặc Liên cũng không phải không hiểu, một nam một nữ trong tư thế như vậy thì sẽ xảy ra chuyện gì tiếp theo.

Hai mặt cô đảo tròn, miệng cười tươi như hoa: "Sao thế hả trai đẹp, không muốn buông ra hay là."
Đôi môi đỏ mọng tiến đến gân, phả hơi thở vào bên tai Rhine: "Muốn làm gì?"
Rhine nheo mắt nhìn cô gái trước mặt, hai ngón tay nắm lấy cằm cô, nhìn chằm chằm vào cánh môi đỏ, giọng nói
dần trở nên khàn đặc: "Không phải là bây giờ."
Anh suy nghỉ một lát rồi nói thêm: “Tôi không muốn lầm em bị thương."
Mặc Liên cười nhạo, rụt cổ lại nhìn anh: "Rhine, không nói tới vấn đề lai lịch không rõ ràng, cho dù tôi là người trong căn cứ, anh không sợ những gì mà tôi có sao?"
Đúng vậy, Mặc Liên có thể dễ dàng chế tạo ra thứ mà phòng nghiên cứu của căn cứ đang tìm kiếm, còn tài giỏi hơn cả Shamire.
Người như cô hiển nhiên là rất nguy hiểm, cộng thêm bản lĩnh của cô, dù nói thế nào, xét về công chắc chắn phải dẫn về căn cứ, xét về tư...!cũng phải dẫn về!
Vì thế khi nghe Mặc Liên nói những ời này, Rhine vẫn nheo mắt, đột nhiên lộ ra nụ cười đầy cám dỗ: "Đương nhiên là sợ rồi, cho nên để em ở bên cạnh à an toàn nhất."
Mặc Liên choáng váng trước nụ cười sáng ngời của anh.

Cô nghiến răng nghiến lợi nhìn anh: Quá phạm quy, ai đời lại dùng mỹ nam kế.
Mắt cô đảo một vòng: “Bây giờ buông ra được chưa, tôi mệt chết đi được rồi đây này."
"Không được, em vẫn chưa đồng ý."
"Anh không sợ tôi chế tạo ra virus tiêu diệt anh à?"
"Không sợ." Rhine mỉm cười xoắn lọn tóc của cô, sợi tóc đen mượt như dòng thác trượt trên đầu ngón tay.

Anh thủ thỉ nói: "Chưa từng có người nào có thể làm Rhine này bị thương."
Chậc chậc, đúng là kiêu ngạo.
Ấn tượng của Mặc Liên về anh thật sự đã kém tới cực điểm, nhìn gương mặt đẹp trai tới mức khiến người ta phải căm giận, cô chỉ muốn nhào tới hung hăng cắn hai phát.

Nghĩ là làm, cô thật sự ôm lấy cổ anh, há miệng căn má anh.
Rhine vẫn đứng yên, để mặc cô làm loạn với mặt mình, cho dù bị cắn bị thương, với cơ thể đã tiêm Y-2 như anh, tốc độ lành lại sẽ rất nhanh, hoàn toàn không thành vấn đề.
Tuy nhiên vấn đề là khi răng Mặc Liên vừa mói chạm vào má Rhine thì những người lính ngoài của đột nhiên xông vào, đơn giản là vì tiếng đánh nhau ở bên trong đã biến mất.

Mark tính tình nôn nóng đã muốn xông vào từ lâu, nhưng đã bị nhóm Marki kéo lại, bây giờ thì...
Nhìn cảnh tượng chấn động ở trước mặt, Mark trợn tròn mắt nhìn lão đại nhà mình, khàn giọng lẩm bẩm: "Lão đại, sao anh lại có thể.."

Marki tát hắn một cái: "Im miệng!"
Rhine đã nhìn thấy bọn họ đang trợn tròn mắt nhìn mình chằm chằm.

Với tư thế và góc độ này, cho dù có giải thích gì cũng vô ích.

Anh quét ánh mắt như lưỡi dao về phía họ, bảy người cấp dưới lập tức đứng nghiêm, sau đó dùng mũ che mắt mình lại, tỏ vẻ không nên nhìn chuyện khiếm nhã.
Mặc Liên củng biết là đám người kia xông vào nhưng cô vẫn tiếp tục gặm cắn Rhine, cho đến khi ngửi được mùi máu tươi mới thè lưỡi liếm.

Hành động mờ ám khiến người ta không nỡ nhìn thẳng.
Rhine nắm lấy eo cô bằng một tay, ghé vào tai cô nhỏ giọng nói: "Đừng nghịch lửa."
Anh thầm nói "Em chịu không nổi đâu".

Bộ đội đặc chủng tiêm virus cũng chính là bộ đội siêu cấp, không chỉ sức mạnh và chức năng cơ thể gia tăng gấp bội, mà khả năng chữa lành cũng hoàn hảo không có khuyết điểm.

Chính nhờ tác dụng của virus mà sức mạnh bọn họ vô tình bộc phát cũng không phải sức mạnh mà người bình thường có thể sánh được, cơ thể người bình thường hoàn toàn không thể chống đỡ nổi.
Nhưng cơ thể như vậy lại có yêu cầu về du͙ƈ vọиɠ rất cao, đôi khi không thể khống chế được bản thân sẽ khiến nửa
kia chết trên giường.
Có điều mặc dù như vậy, vẫn có rất nhiều người đeo đuổi, bởi vì bọn họ cho rằng làm chuyện đó với người như thế sẽ có cảm giác tuyệt vời không gì sánh bằng, cho dù có chết cũng cam lòng.
Nghe nói một khi du͙ƈ vọиɠ của bọn họ trỗi dậy thì sẽ tỏa ra hormone, sẽ rơi vào cảnh giới cực hạn.
Do đó, Rhine không muốn tổn thương Mặc Liên.
Mặc Liên cũng hiểu điều đó, bởi vì loại virus này là do cô nghiên cứu ra, cô biết rất rõ tác dụng phụ của nó.

Tuy nhiên, sức chịu đựng của Rhine thật đáng khâm phục.
Cô mỉm cười đẩy anh ra, quả nhiên dấu răng trên mặt anh đã biến mất, khả năng tự chữa lành quả thực rất mạnh mẽ.
Mặc Liên liếc nhìn những người lính khác, cười nói: "Sao lại không dám nhìn"
Mark đột nhiên ngẩng mặt lên, lắc đầu lúng túng nói: "Cấp bậc hạn chế không dám nhìn, huống hồ còn là lão đại, thế chẳng phải chán sống rồi sao?"
Marki nghĩ rằng đầu của Mark chắc chắn đã úng nước, nếu không thì cũng là do tác dụng phụ của virus.
Mặc Liên mỉm cười lau đôi môi đỏ mọng của mình, nháy mắt đầy quyến rũ: "Xin lỗi nhé, chỗ ở của tôi rất chật, không biết các anh định ở lại tới khi nào?"

Bình Luận (0)
Comment