Yêu Em Hơn Cả Sinh Mệnh

Chương 12

“Này , anh mau sang nhà em lấy hành lí đi.” – Du Huân Huân nằm gối đầu lên đùi Ngô Vũ Thần , vui vẻ vừa ăn trái cây vừa xem phim.

“Để mai lấy.”

“Ưm…không được , mai em phải đi học.”

Ngô Vũ Thần cầm trái nho đút cho nàng , khóe miệng cong lên “Em không cần đi học , cứ ở nhà là được.”

Du Huân Huân nhíu mày , chu môi bất mãn “Không thích , em cũng sắp tốt nghiệp rồi với lại ở nhà rất chán , anh thì thường xuyên ra ngoài , em ở không làm gì ?”

Ngẫm nghĩ một lúc hắn mới đồng ý “Được rồi , tùy ý em . nếu học mà không hiểu cứ hỏi anh.”

“Không cần , nói cho anh biết em học rất giỏi.” – Du Huân Huân híp mắt cười , cầm miếng trái cây hắn đưa , Ngô Vũ Thần nhếch miệng cười , nhéo nhẹ cái mũi nhỏ nhắn của nàng , cất tiếng “Vậy sao ?”

“Ừm.”

“Sắp Tết rồi , em có muốn đi đâu chơi không ?”

“Đi chơi tết ?”

“Ừ.”

“Em muốn đi Nhật , đi biển càng tốt.”

“Được , tùy em quyết định.” – Ngô Vũ Thần cúi đầu hôn lên đôi môi đỏ tươi , trong lòng thầm nghĩ , sắp hết năm , nàng cũng sắp 20 tuổi , bọn họ cũng nên có con , hắn muốn nhân cơ hội này cùng nàng tạo ra 1 bảo bối thật đáng yêu…

***

“Buổi chiều anh sẽ đến đón em.” – Ngô Vũ Thần nhếch miệng cười , xoa nhẹ đầu nàng.

Du Huân Huân gật đầu mở cửa xe “Tạm biệt.”

Chiếc xe từ từ rời khỏi trường Quý Tộc , nàng quay lưng đi vào . Từ đằng sau 1 bàn tay vỗ nhẹ vai nàng “Tiểu Huân , lâu rồi không gặp.”

Du Huân Huân nhìn cô bạn thân , khóe miệng giương lên “Chào buổi sang.”

“Aiz…có người mải vui bên chồng mà bỏ bạn cả tuần không them gọi điện.”

“Đâu…đâu có.”

“Đừng nói dối , lúc nãy đã thấy hết rồi , vẻ mặt cậu rất vui…có tiến triển rồi sao ?” – Vân Yến Nhi cười tà.

Du Huân Huân đỏ mặt , vội chối bỏ “Thật là…làm gì có chứ , câu đấy sao nói nhiều vậy ?”

“Haha…mặt cậu đỏ hết rồi kìa.” – Tiếp cười chọc ghẹo vang lên , DU Huân Huân không nói gì thêm , nàng lựa chọn im lặng để mặc cho cô bạn đang thích thú trêu chọc.



Tại phái Nam Đài Bắc , cách xa trung tâm ồn ào , 1 tòa nhà cao được thiết kế theo những gian nhà truyền thống ở Nhật , tòa nhà to rộng trải dài hang vạn ha , với từng khu riêng biệt , trong ngoài tấp nập những người mặc áo đen đi qua đi lại canh gác , đây chính là nơi hoạt động của bang hội lớn nhất trong giới hắc đạo , bang hội ‘Hắc Long’.

Trong gian nhà chính , nơi diễn ra những cuộc họp của bang hội , Ngô Vũ Thần và Ngô Thiên Bảo đang bàn chuyện.

“Đây là thư của ai ?” – Thanh âm trầm thấp đầy uy quyền vang lên.

“Không rõ , anh nghĩ việc này không đơn giản , đọc đi.” – Ngô Thiên Bảo điềm đạm trả lời.

Hắn mở bức thư ra , chỉ vừa đọc vài chữ , mày đẹp đã nhíu lại , đến dòng chữ cuối cùng thì tờ giấy đã bị vò nát , hắn hung hăng quăng xuống đất , trong thư viết có người muốn khiêu chiến với hắn và phần thưởng là Du Huân Huân.

“Em nên cho người abỏ vệ Huân HUân , anh nghĩ bọn chúng sẽ bắt cô ấy.”

*Reng..ggg… – Đột nhiên chuông điện hắn vang lên , al2 số của nàng , hắn hạ giọng xuống , dịu dàng cất tiếng “Anh nghe.”

Trong điện thoại vang lên 1 giọng nói lạ , vừa gấp gáp vừa hoảng sợ. “Xin hỏi , anh có phải là Ngô Vũ Thần không ạ ?”

Mày đẹp nhíu lại , hắn lạnh giọng trả lời “Là ai ?”

“Tôi là bạn cảu Tiểu Huân…cậu ấy bị bắt cóc rồi….anh mau đến trường đi.”

Ngô Vũ Thần sững người , cả sắc mặt cũng thay đồi , lập tức chạy ra ngòaì , Ngô Thiên Bảo nhìn biểu hiện của hắn nghĩ là đã có chuyện nên chạy theo. “Vũ Thần , có chuyện rồi sao ?”

“Bọn chúng đã bắt cô ấy rồi !”

“Cái gì ?”

Cả hai người lên xe , gấp gáp chạy thẳng đến trường Quý Tộc , Ngô Vũ Thần cố gắng kìm nén sự tức giận , bọn chúng dám động đến người của hắn…điều mà hắn ghét nhất ? Đối với Ngô Vũ Thần họa không bao giờ lien lụy đến người thân, Hắn chỉ lo nàng sẽ bị bọn chúng hành hạ…

Vân Yến Nhi đứng chờ trước cổng trường , khi thấy Ngô Vũ Tah62n và Ngô Thiên Bảo xuất hiện , cô liền chạy tới.

Ngô Vũ Thần nhíu mày “Tại sao lại xảy ra chuyện ?”

Vân Yến Nhi nhìn vẻ mặt gần như sắp phát điên của hắn sợ đến nỗi nói không được “Tôi…chuyện này…”

“Em bình tĩnh lại , kể cho chúng tôi nghe.”

Ngô Thiên Bảo cất tiếng , vẻ mặt hắn hiện giờ anh nhìn còn sợ huống hồ đây chỉ là một cô bé 19tuổi.

Vân Yến Nhi bình tâm lại , kể cho họ nghe….

Hôm nay , vì tiết học cuối giáo sự bận việc nên lớp của cô và Du Huân Huân được về sớm , cả hai người đứng trước cổng trường , dự định sẽ gọi cho Ngô Vũ Thần . Đột nhiên 1 đám người đàn ông đeo kính đen bao quanh hai người , 1 trong đám người kia lên tiếng hỏi nàng “Cô là Du Huân Huân ?”

Du Huân Huân nhíu mày “Có chuyện gì ?”

Vừa lên tiếng , nàng đã bị hắn chụp thuốc mê , Du Huân Huân hoảng sợ vùng vẫy nhưng với sức của nàng sao có thể chống lại hắn ? Vân Yến Nhi giật mình , cô hét ầm lên “Các người làm gì vậy ? Mau buông cậu ấy ra.”

“Tránh ra.” – Một tên đẩy mạnh cô ngã xuống đất , Du Huân Huân dần mất sức , đôi mắt từ từ khép lại , không còn biết gì , chỉ chờ có thế bọn chúng liền vác nàng lên vai chạy r axe hơi bỏ đi.

*Rầm….

Vân Yến Nhi giật nãy người , hắn hung hăng đấm mạnh vào tường , rít lên “Khốn khiếp.”

Ngô Thiên Bảo cất tiếng “Không ai giúp sao ?”

“Bọn…bọn chúng có súng…nên…không ai dám lao đến…”

“Được rồi , em về nhà đi , nếu tìm được Huân Huân , tối sẽ gọi cho em.:

“Vâng…đây là cặp và điện thoại của cậu ấy.” Vân Yến Nhi gật đầu , run rẩy đưa đồ cho anh rồi quay đí.

Ngô Thiên Bảo quay sang hắn , anh bình tĩnh nói “Vũ Thần , bình tĩnh lại trước tiên chúng ta phải nên về nhà rồi bàn với mọi người.”

Ngô Vũ Thần hít một hơi thật mạnh , kìm chế mọi thứ lại quay lưng ra xe….

*Ngô gia…

Hai bên gia đình đều tập trung tại Ngô gia , không khí dường như còn tệ hơn trước.

“Xin lỗi…là do con…” – Ngô Vũ Thần điềm đạm cất tiếng , hắn cúi đầu trước mọi người.

“Không phải lỗi do con , ta không trách đâu.” – Du tổng lên tiếng , ông lắc đầu , mọi chuyện vốn dĩ không phải lỗi do hắn , nếu nói là lỗi thì ông mới chính là người có lỗi vì đã ép nàng phải cưới một người trong hắc đạo , nhưng đây vốn dĩ là chuyện rất thường tình , điều ông lo nhất chính là bọn chúng sẽ làm hại con gái ông…….

“Vũ Thần , vẫn chưa có tin gì sao ?” – Ngô phu nhân cũng cất tiếng.

Hắn chỉ lắc đầu , không nói gì thêm , mọi người đều nhận ra hắn đang cố gắng bình tĩnh , nếu như hắn không làm vậy thì giờ này trước mặt họ là đống đổ nát do hắn gây nên….

*Bíp….- Tiếng thông báo tin nhắn từ điện thoại Ngô Vũ Thần , hắn mở máy lên , một tập tin được gửi đến , chạm nhẹ vào màn hình , một bức ảnh hiện ra. Là Du Huân Huân !? Hai tay nàng bị trói ngược ra đằng sau , trong một nơi tăm tối , đổ nát , mái tóc rối bời , trên khóe miệng còn vương chút máu , nàng ngồi co ro trong góc nhà. CHỉ vừa nhìn sơ qua , gân tay hắn đã nổi lên , cả cặp mắt cũng đỏ ngầu vì tức giận. Ngô Thiên Bảo liền hỏi “Vũ Thần , chuyện gì ?”

Hắn không trả lời , bàn tay siết chặt điện thoại , anh nhíu mày nhìn vào màn hình ,là bức ảnh chụp nàng. Anh quay sang nhìn hắn , cố gắng trấn an “Vũ Thần…bình tĩnh….đừng….”

“Bình tĩnh… anh nói em làm sao có thể bình tĩnh ?” – HẮn cắt ngang lời Ngô Thiên Bảo , gầm lên như một con thú hoang , sự tức giận và nhẫn nhịn đã lên đến đỉnh điểm… khiến cho mọi người đều giật mình.

“Vũ Thần…”

“Anh nhìn đi…người phụ nữ trong bức hình này là Huân Huân…là Huân Huân đó…”-Ngô Vũ Thần giơ cao điện thoại lên định ném xuống đất , Ngô Chấn Nam liền đứng lên ngăn lại “Anh…không được , nếu anh ném đi , chị dâu cũng sẽ không tìm được.”

“Đã xảy ra chuyện gì ?” – Lúc này Ngô gia mới mở lời , Ngô Chấn Nam cầm điện thoại đưa cho ông. Chỉ vừa nhìn qua , không chỉ ông mà những người lớn ở đây đều sững người. Du phu nhân như không còn sức , bà không thốt lên lời…

*Reng….- Chuông điện thoại một lần nhữa lại vang lên , hắn đưa tay giật lấy điện thoại , hít một hơi thật mạnh , bình tĩnh cất tiếng “Tôi nghe.”

“Xin chào Hắc Long , đã nhận được tin nhắn của tao chưa ?”

“Khốn khiếp , mày là ai ?”

“Mày không cần phải biết , vậy là mày đã xem…haha…thế nào có vui không ?” – Tiếng cười ghê rợn vang lên.

Hắn nhíu mày , giọng điệu như sắp phát điên “Cô ấy đâu ?”

“À…mày yên tâm vẫn còn sống , chỉ là…có chút thương tích thôi….”

“Thằng khốn….nếu cô ấy xảy ra chuyện gì thì mày cũng không teh63 sống được đâu.”

“Haha….vậy thì mày thử tìm tao đi , à…để tao gợi ý cho mày….là trong rừng , Bắc Kinh này có bao nhiêu khu rừng thì cứ thong trả mà tìm đi…hahaha…” Vừa nóio xong hắn cười thách thức rồi cúp máy.

Ngô Vũ Thần nắm chặt lấy điện thoại , cặp mắt xanh sâu thẳm , gân cổ hiện lên hắn nắm chặt tấm bàn gỗ quăng xuống đất…

“Rầm…Rầm…–

“Vũ Thần , con làm gì vậy…bình tĩnh lại có nghe không ?” – Ngô tổng thấy hắn nổi điên , liền đứng lên giữ chặt hắn lại.

“Con có thể bình tĩnh sao ? Nếu là ba , ba có bình tĩnh được không hả ?” – Hắn gầm lên , hất ông ra cũng may Ngô Chấn Nam giữ được ông .

“Anh…anh vừa làm gì vậy ? Đây là ba đó.”

“Vũ Thần…nghe lời em…mau bình tĩnh lại…bây giờ cần nhất là bình tĩnh…” – Du Ái My cũng lên tiếng , vì mọi người đang không biết phải làm thế nào với một kẻ đang mất hết lí trí như hắn , đây là lần đầu tiên họ thấy hắn như vậy cả người thân cũng không can được.

“Các người có thể bình tĩnh….?? Cô đã nhìn thấy Huân Huân chưa ? Cô ấy thê thảm như thế nào hả ?”

“Vậy thì sao ? Anh ở đây tức giận để làm gì ? Huân Huân…nó là em ruột của anh…anh đau lòng vậy còn em…ba mẹ và ông của em…họ còn đau lòng hơn anh nữa.”

Du phu nhân đứng lên , nắm lấy tay hắn , bà vỗ nhẹ , dịu dàng cất tiếng “Mang Huân nhi về đây…ta tin con có thể mang con bé bình an trở về…”

Ngô Vũ Thần lặng người nhìn bà , nụ cười của bà rất nhẹ nhàng và bình yên dù rằng bà còn lo hơn cả hắn…

“Để em giúp anh tìm chị dâu nhỏ !” – Ngô Chấn Nam nhếch miệng cười.

“Anh cũng sẽ đi cùng.” – Cả Ngô Thiên Bảo cũng lên tiếng , vỗ nhẹ vai hắn. Ngô Vũ Thần thở dài gật đầu “Con sẽ đưa Huân Huân trờ về…” Rồi quay lưng bước ra ngoài…

Ngô phu nhân nhìn ba cậu con trai bỏ đi , khéo miệng bà chợt giương lên , cuối cùng Vũ Thần – con trai của bà cũng đã biết quý một điều gì đó…

– —

Ngô Vũ Thần phái người đi tìm khắp nơi , cả Ngô Thiên Bảo và Ngô Chấn Nam cũng đi theo. Hắn lái xe dọc theo lối mòn của khu rừng nhưng vẫn không tìm được tung tích của nàng , hắn đã lục tung khắp nơi

Đêm đã khuya , mọi vật đều chìm trong yên tĩnh nhưng cách một phút là lại nghe tiếng đập phá đồ… Ngô Vũ Thần ngồi dưới sàn , khuôn mặt hệt như quỷ dữ , mệt mỏi dựa vào tường…

*Reng – –

Ngô Vũ Thần giật mình vội bắt máy , cố kìm cơn giận “tôi nghe”

Bên kia vang lên giọng nói lúc trước , cười chế nhễu : “Thế nào ? Vẫn chưa tìm ra sao ?”

Ngô Vũ Thần nắm chặt điện thoại “Cô ấy đâu ?”

“Đừng lo , vẫn còn sống !”

“Đừng dài dòng , địa điểm ở đâu ?”

“Haha…được rồi , là khu rừng phía Bắc , chỉ một mình mày đến thôi…tao sẽ chờ !” *bíp-

Vừa nghe xong , hắn vội chạy đi , Ngô Thiên Bảo đứng ngoài cửa thấy hắn gấp gáp chạy ra , liền lên tiếng “Vũ Thần , tìm được rồi sao ?”

“Phải !”

“Anh đi cùng em.”

“Không cần, em sẽ đưa cô ấy về.” – Ngô Vũ Thần đóng cửa xe lại , phóng đi . hắn phải đến đó thật nhanh , hắn muốn thấy nàng vẫn an toàn.

– —

Du Huân Huân ngồi khép mình trong góc nhà hoang tăm tối , tay chân nàng bị trói chặt , đôi mắt bị dải băng màu đen che khuất. Nàng mệt mỏi dựa vào bức tường gỗ lạnh lẽo… Nàng đang mong chờ hắn sẽ mau chóng đến cứu nàng ra khỏi nơi này…

“Cô ăn đi !” *Cạch- Đột nhiên có tiếng bước chân , cùng giọng nói lạ , nàng co người lại , không trả lời. Người nọ lại lên tiếng “Không cần phải sợ như vậy , tôi sẽ không làm hại cô , ít nhất là khi Hắc Long xuất hiện.”

“Các người…bắt tôi làm gì ?” – Đôi môi nhợt nhạt mấp máy , không còn đủ sức để nói.

“Vì cô là phần thưởng trong trò chơi này…”

Du Huân Huân im lặng không lên tiếng , hắn lại nói tiếp “Nếu có trách thì hãy trách hắn vì không thể bảo vệ đươc cô , và do cô đã yêu người trong giới hắc đạo.”

“Không phải lỗi của anh ấy !”- Du Huân Huân nhíu mày , bất mãn nói , từ đầu nàng đã biết dù sao chuyện này nàng cũng đã biết trước , không thể trách hắn…

“Bênh chồng quá nhỉ ?” – Hắn nhếch miệng cười , đưa tay cởi trói cho nàng , hắn cười nhạt “Cô nên ăn , trước khi hắn tới sẽ không còn sức để cầu cứu đâu. và đừng nghĩ đến chuyện bỏ trốn !”

Nói xong hắn bỏ đi , nàng mệt lả người , cặp mắt to tròn nhìn đống đổ nát xung quanh , nỗi sợ hãi lại dâng lên , nàng ghét những nơi chật hẹp tăm tối. “Vũ Thần….cứu em…”



Ngô Vũ Thần đến nơi thì trời cũng gần sáng , hắn bước xuống , đám người kia đã đứng chờ sẵn .

“Xin chào , tôi là Trần Định , đến cũng. nhanh đấy !”

“Người đâu ?” – Ngô Vũ Thần nhíu mày , lạnh giọng cất tiếng.

“Ở đằng kia !” – Trần Định hất mặt vết đằng sau lưng , bọn thuộc hạ của hắn đứng gọn sang một bên . Ngô Vũ Thần sững người khi nhìn thấy Du Huân Huân đang bị treo trên cành cây non sát mép vực , cơ thể nhỏ bé lơ lửng ở giữa khoảng không trống rỗng , nàng đưa mắt nhìn hắn , khoé miệng khẽ giương lên . Ngô Vũ Thần đau lòng nhìn nàng , nàng tiều tụy hơn rất nhiều , lo sợ nàng sẽ rơi xuống dưới , hắn quay sang Trần Định , cặp mắt sâu thẳm hệt như quỷ dữ , giọng nói trầm thấp đầy quỷ dị vang lên “Lên đi.”

“Rất có khí phách , nhưng yên tâm , chỉ tao với mày chơi trò này thôi !” – Trần Định nhếch miệng cười , dứt câu liền xông thẳng lên.

Du Huân Huân giương mắt nhìn , những tiếng đấm đá vang lên , tên đó cũng không phải người bình thường , mỗi chiêu hắn tung ra , Ngô Vũ Thần đều phải dùng sức để đỡ .

Cuộc đối đầu này kéo dài được năm phút , Trần Định đã mất sức , Ngô Vũ Thần tìm cách tiếp cận Du Huân Huân , để có thể kéo nàng vào trong , nhưng khi gần chạm được thì Trần Định lại xông đến.

Đôi môi nhợt nhạt phun ra làn sương trắng , tay nàng rất đau. Nhìn Ngô Vũ Thần vì nàng mà bị. thương , trong lòng rất lo lắng . Đột nhiên , cơ thể nàng chợt chùng xuống. Nàng giật mình nhận ra , cành cây đang có vết nứt , sắp không chịu được mà gãy…

“Mau thả cô ấy xuống , tao với mày đánh tiếp.” – Ngô Vũ Thần nhíu mày , Trần Định cũng không phải tay vừa , nếu cứ kéo dài như vậy , cành cây đó sẽ không chịu được mà gãy mất , hắn không thể để nàng gặp nguy hiểm.

“Không thể , như vậy cuộc chiến này mới thú vị chứ !” – Trần Định bật cười.

“Vậy tao…sẽ kết thúc việc này ngay lập tức.” – Dứt lời , Ngô Vũ Thần vung chân đá một quyền vào đầu Trần Định , gã không thể đỡ kịp , cơ thể bay ra xa , ngã xuống đất , đầu óc quay cuồng. Ngô Vũ Thần lao đến , lôi hắn đứng dậy , đấm thật mạnh vào mặt hắn , định sẽ dùng đòn kết th1uc nhưng từ phía sau , vang lên tiếng nứt gãy… Hắn giật mình quăng Trần Định sang một bên vội chạy lại phía gốc cây…

*Rắc….

“Vũ Thần…. …..Á….” – Du Huân Huân sợ hãi hét lên , cơ thể nhỏ nhắn rơi thẳng xuống dưới. Hắn không thể chụp kịp.

“Huân Huân…” – Ngô Vũ Thần hoảng sợ gọi tên nàng , không nghĩ ngợi gì , lao thẳng xuống dưới…

Trần Định sững người đứng nhìn cảnh tượng trước mắt , hắn không ngờ Ngô Vũ Thần dám nhảy xuống. Đám đàn đỡ hắn đứng dậy , cất tiếng “Đại ca , lần này thì hắn ta sẽ chết không toàn thây.”

“Mày biết cái gì , hắn không thể chết được…”

“Nhưng vách núi này rất cao , dù không chết cũng gãy xương thôi…”

Trần Định im lặng , hắn phân vân , Ngô Vũ Thần không thể chết dễ dàng như vậy , hắn ta rất giỏi , nếu không phải cành cây đột nhiên bị gãy thì hắn đã chết trong tay Ngô Vũ Thần rồi…



«Ùm….mmmmm – –

Ngô Vũ Thần và Du Huân Huân đều bị rơi xuống biển , nàng không biết bơi , tay lại bị trói chặt , sợ hãi vùng vẫy , Ngô Vũ Thần rơi xuống cách nàng không xa liền bơi nhanh đến gần , cởi sợi dây ra , ôm lấy nàng. Du Huân Huân lắc mạnh đầu , nàng không thể thở được…

“Ưm…” – Ngô Vũ Thần giữ chặt đầu nàng , hôn sâu lên đôi môi nhỏ xinh , giúp nàng có thêm ôxi , rồi ôm siết lấy cơ thể Du Huân Huân ngoi lên mặt nước….

“Hộc…khụ…khụ…” – Du Huân Huân thở dốc , bàn tay run rẩy ôm lấy vai Ngô Vũ Thần để hắn kéo vào trong bờ.

Nhìn khuôn mặt xanh xao của nàng , Ngô Vũ Thần lo lắng hỏi “Huân Huân , em không sao chứ ?”

“Không….không sao….” – Nàng vẫn chưa hết hoảng sợ , cả cơ thể bất chợt run lên , hắn đau lòng ôm lấy nàng , giọng nói cũng như đang phát run “Anh xin lỗi…khiến em sợ như vậy.”

Du Huân Huân mỉm cười , vỗ tấm lưng chắc khỏe và rộng “Em không sao mà , chẳng phải anh đã đến cứu em rồi sao ?”

Ngô Vũ Thần thở dài , nhìn cơ thể nàng đã ướt hết , hắn cất tiếng “Anh đi kiếm nơi phơi khô quần áo.”

Du Huân Huân thấy hắn đứng dậy vội níu lấy cánh tay chắc khỏe “Anh đừng đi.”

“Nếu để như vậy em sẽ bị cảm.”

Nàng im lặng buông tay hắn ra , không nói thêm lời nào , Ngô Vũ Thần đưa kéo nàng đứng dậy , khóe miệng chợt giương lên “Chúng ta cùng đi.”

“Vâng !” – Du Huân Huân mỉm cười , nắm lấy tay hắn bước đi. Ngô Vũ Thần thấy nàng vui vẻ trong lòng cũng yên tâm , lúc nãy hắn nhận ra nàng sợ hắn sẽ đi mất , chính mình sẽ lại gặp nguy hiểm nên mới không cho hắn đi. Trong tâm Ngô Vũ Thần vẫn tự trách bản thân vì đã khiến nàng bị thương.

“Cẩn thận.” – Ngô Vũ Thần nắm chặt bàn tay mảnh khảnh bước đi, họ đang ở sâu dưới vách núi , dù sao đây cũng là rừng rất nguy hiểm.

“Vâng.” – Du Huân Huân gật đầu , bước đều theo hắn.

“Bên kia có cái hang , vào đó nghỉ một chút.” – Ngô Vũ Thần đi đến cái hang gần đó , cẩn thận nhìn xung quanh rồi mới đi vào.

Nhặt một ít củi khô vào hang , hắn gom lại chuẩn bị đốt lửa , Du Huân Huân say sưa nhìn hắn làm “Anh biết nhóm lửa sao ?”

“Ừ.”

Chỉ một lát sau , ngọn lửa liền bốc cháy , đôi mắt to tròn sáng lên “Cháy rồi.”

Ngô Vũ Thần nhìn nàng , khóe miệng khẽ giương lên “Thế nào ? Có phải chồng em rất giỏi.”

Nàng bĩu môi , quay mặt sang chỗ khác , không trả lời. Còn hắn thì lắc đầu cười tươi.

“Em cởi đồ ra đi.”

Nàng giật nảy người , đưa tay nắm chặt áo “Anh….muốn làm gì ?”

Nhìn hành động sợ hãi của nàng , Ngô Vũ Thần lại nổi hứng trêu ghẹo , hắn cười xấu xa “Em thử nghĩ xem , nhìn em quyến rũ như vậy , thì chuyện gì sẽ xảy ra ?”

Du Huân Huân lập tức lùi ra xa , lắp bắp nói “Không được làm càn , anh….tốt nhất là ngồi im đấy.”

Hắn tiến lại gần nàng , vẫn giữ bộ mặt xấu xa “Nếu không thì sao ?”

“Anh mau tránh ra , đừng lại gần em.”

Mặc kệ lời nói của nàng , càng lúc càng tiến gần nàng , tim Du huân Huân đập thình thịch , cả khuôn mặt đỏ như trái cà chua chín , sợ hãi nhắm chặt mắt lại.

Nhìn bộ dạng của nàng , Ngô Vũ Thần bật cười , xoa mái tóc màu đen huyền “Yên tâm , anh không làm gì em đâu , mau cởi đồ ra để anh hong khô , nếu cứ để vậy em sẽ bị cảm.”

Du Huân Huân nhíu mày , phân vân nhìn hắn , ánh mắt đầy nghi ngờ.

“Anh sẽ quay lưng lại.” – Ngô Vũ Thần ngồi bên đống lửa , quay lưng về phía nàng. Du Huân Huân tạm tin tưởng , đưa tay cởi áo , lí nhí nói “Lỡ như cởi ra rồi , anh nổi thú tính thì sao ?”

“Thì em sẽ bị ăn thịt…” – Ngô Vũ Thần cất tiếng chế giễu , nàng giật mình đỏ mặt lên tiếng “Em nói nhỏ vậy mà anh cũng nghe sao ?”

“Tai anh rất thính.”

Nàng bĩu môi , đưa đồ cho hắn , lấy tay che lại “Anh không được quay lại , đồ…của em đó…”

Ngô Vũ Thần không nghe lời nàng , bình thản quay đầu lại khiến Du Huân Huân giật bắn người , thét lên “Á…anh làm gì vậy ?”

“Chỉ lấy đồ thôi.” – Khóe miệng hắn giương lên , híp mắt cười. “Anh mau quay sang chỗ khác đi.” – Nàng ngồi co ro dưới đất , không dám nhìn hắn.

“Chúng ta là vợ chồng , em cần gì phải xấu hổ ?”

“Anh im đi.” – Nàng gằn giọng mắng hắn. cả người đỏ lên vì xấu hổ , nàng vẫn nghĩ Ngô Vũ Thần là người rất háo sắc lỡ như hắn muốn làm chuyện đó ở đây thì sao ??? Chỉ cần nghĩ đến chuyện đó là nàng muốn phát khóc rồi. Nhìn vẻ mặt đáng thương của nàng , không nỡ bắt nạt thêm , cầm chiếc áo sơ mi khác lên cơ thể nàng “Khoác áo của anh , đã khô rồi.”

Du Huân Huân bặm môi nhìn hắn , Ngô Vũ Thật bật cười “Anh đùa thôi , mau mặc áo vào , nếu để như vậy anh không lường trước được đâu đấy.”

Du Huân Huân trừng mắt liếc hắn , hậm hực mặc áo vào. Chiếc áo của hắn rất rộng , dài gần đầu gối của nàng , còn hắn chỉ mặc chiếc quần dài , ngồi nhóm lửa , Du Huân Huân ngồi xuống cạnh hắn , nàng nói “Anh không lạnh sao ?”

“Nếu lo cho anh thì ôm anh đi !” – Ngô Vũ Thần quay sang nhìn nàng , cười tươi nói

“Anh thật là…không thể nghiêm túc được sao ?” – Nàng đẩy hắn ra , gằn giọng nói.

“Haha…anh không sao , mau lại đây.” Ngô Vũ Thần đưa tay kéo nàng vào lòng , cầm hai tay nàng để gần đống lửa “Như vậy sẽ không bị lạnh.”

Du Huân Huân ngồi trong lòng hắn , quả thật rất ấm “Vũ Thần , làm sao có thể ra khỏi đây ?”

“Đừng lo , Thiên Bảo sẽ đến cứu chúng ta nhanh thôi.”

“Sao anh biết được ?”

“Vì điện thoại anh có GPS.” – Hắn giơ điện thoại lên , vẻ mặt rất đắc ý.

“Nhưng điện thoại anh đang tắt nguồn mà.”

“Mở lên là được rồi , đây là điện thoại chống nước.” – Khóe miệng hắn giương lên , đưa tay mở điện thoại.

*Bíp… “Xong rồi !” – Hắn để điện thoại sang một bên , vòng tay ôm lấy nàng.

Đột nhiên trời đổ mưa , Du Huân Huân nhìn ra ngoài hang , cơ thể mệt mỏi dựa vào người Ngô Vũ Thần.

“Em mệt sao ?” – Thanh âm trầm thấp khẽ vang lên bên tai nàng. Du Huân Huân lắc đầu.

“Có đói không , anh đi tìm chút đồ ăn.”

“Em không đói , anh đừng đi , trời đang mưa.”

“Hôm qua đến giờ em vẫn chưa ăn gì phải không ?”

“Ưm…” Du Huân Huân ngập ngừng , quả thực hôm qua nàng không ăn cơm do Trần Định đưa , tuy không đói nhưng nàng rất mệt…. “Em không sao.”

Nhìn sắc mặt của Du Huân Huân khá xanh xao , hắn đưa tay chầm chậm kéo đầu nàng đặt lên bờ vai rộng , nhẹ giọng “Anh biết rồi , nếu em mệt thì ngủ đi…”

Đôi mắt to tròn từ từ khép lại , nằm trong lòng hắn yên giấc. Ngô Vũ Thần nhu tình nhìn nàng , ngón tay khẽ chạm vào vết thương trên khóe môi. Hắn cúi đầu điểm nhẹ lên đôi môi đỏ tươi.

Mưa vẫn không ngớt , hắn đưa mắt nhìn ra bên ngoài , vẻ mặt trở nên sắc lạnh , nếu hôm nay hắn không kịp thời ôm lấy nàng có lẽ mãi mãi sẽ mất nàng , nhất định hắn phải tìm ra Trần Định , dù có ở đâu….Ngô Vũ Thần đặt nàng trên đống đồ đã khô , cầm áo vest khoác lên cơ thể mảnh mai , rồi đi ra ngoài.

– –

Du Huân Huân nhíu mày tỉnh dậy , nàng đưa mắt nhìn xung quanh , thấy hắn đang ngồi bên đống lửa , cả người sũng , nàng đi đến gần hắn , chạm tay vào cơ thể lạnh buốt , nàng cất tiếng “Vũ Thần , sao người anh lại ướt sủng vậy ?”

Ngô Vũ Thần đưa mắt nhìn , kéo nàng ngồi xuống , đưa những quả trái cây rừng cho nàng “Ăn đi.”

Nàng cầm lấy , cất tiếng hỏi “Anh đi ra ngoài sao ?”

“Ừ.”

“Anh không lạnh sao ?

“Không.”

“Anh mặc đi.” – Nàng đưa áo vest cho hắn , Ngô Vũ Thần cầm lấy , khoác cho nàng , khóe miệng giương lên “Em mặc thêm đi. anh không sao.”

“Không được.”

“Nghe lời một chút.”

Du Huân Huân nhíu mày , nàng mím môi , vòng tay ôm lấy cơ thể vạm vỡ , “Em xin lỗi.”

“Tại sao ?” Ngô Vũ Thần có chút bất ngờ.

“Vì em mà anh gặp rắc rối.”

Ngô Vũ Thần bật cười , kéo nàng vào lòng , xấu xa nhìn nàng “Nếu vậy ôm chặt một chút.”

“Anh còn giỡn được sao ?” – Nàng đánh vào lồng ngực lạnh lẽo , mắng hắn.

“Haha…được rồi , ăn đi , không có độc đâu.” – Ngô Vũ Thần cầm trái cây rừng đưa lên miệng nàng. Du Huân Huân cắn một miếng ăn thử , “Ưm…rất ngon , anh cũng ăn thử đi.” Nàng đưa cho hắn , nhoẻn miệng cười.

Ngô Vũ Thần nhếch miệng cười , cúi đầu hôn nàng , dùng lưỡi nếm thử vị ngọt do nàng nói , Du Huân Huân ngớ người , vội đẩy hắn ra.

Nàng đưa tay che miệng , tức giận mắng hắn “Anh làm cái gì vậy ?”

Hắn híp mắt cười ” Là em kêu anh ăn thử mà.”

“Nhưng em có kêu ăn kiểu này đâu !”

“Ăn như vậy mới cảm nhận được mỹ vị.”

Du Huân Huân đỏ mặt nhìn hắn , người đàn ông chết tiệt này không thể nghiêm túc được hay sao ?? Ngô Vũ Thần mỉm cười , ôm chặt nàng hơn , cất tiếng “Mau ăn đi !”

Du Huân Huân thở dài , thưởng thức trái cây lạ , trong người đột nhiên lại cảm thấy mệt. Ngô Vũ Thần vuốt tóc nàng “Sắp có người đến rồi.”

“Hử ?”

“Chúng ta sắp về nhà.”

“Sao anh biết được ?”

Hắn chỉ cười , không trả lời câu hỏi của nàng , Du Huân Huân nhíu mày , nàng gác hai chân qua đùi hắn , choàng áo cho Ngô Vũ Thần , thích thú cất tiếng “Như vậy thoải mái hơn.”rồi ngả người dựa vào cơ thể chắc nịch , thưởng thức vị ngọt của trái cây . Ngô Vũ Thần nhìn người phụ nữ trong lòng , hắn thật không hiểu nổi lúc thì nàng rất bạo lúc thì rất yếu đuối…Thực kì lạ….
Bình Luận (0)
Comment