Yêu Em Hơn Tất Cả Những Gì Anh Có

Chương 53

Biệt thự của Nhậm gia nằm ở một vùng ngoại ô yên tĩnh, khung cảnh xung quanh vô cùng xinh đẹp. Lần trước đến đây An Linh đã rất thích kiến trúc ngôi nhà này, yên bình mà thanh thản, cái đẹp ẩn sâu trong sự tinh tế mà cảnh vật mang lại.

Một lần nữa bước chân đến đây, mọi thứ dường như không khác nhiều so với trước. Vu Vân vẫn niềm nở chào đón cô, còn dặn dò người giúp việc mang hành lý lên phòng giúp cô. Căn phòng An Linh ở nằm trên tầng hai, bên ngoài cửa sổ là một cây ngô đồng tươi tốt. Cả căn phòng tràn ngập ánh sáng tươi mát khiến cho một người suốt ngày sống trên chung cư cao tầng như cô cảm thán không thôi. Đúng là môi trường khác nhau một trời một vực mà.

“Em có thích nơi này không, nếu không thì còn vài căn phòng trên tầng ba, chị dẫn em đi xem thử nhé”.

An Mai Mai bước vào phòng, trên tay cầm theo một bình hoa mới cắm, cô vừa đặt nó lên bàn trà vừa quay người lại hỏi An Linh.

An Linh thực lòng thấy căn phòng này vô cùng tốt, cô chỉ ở đây có vài ngày nên cũng không muốn làm phiền mọi người quá nhiều.

“Như vậy còn tốt hơn căn hộ của em cả chục lần rồi, ít ra thì còn có thể hít thở khí trời tươi mát”.

“Biệt thự chính là có ưu điểm đó thôi, mặc dù xa thành phố nhưng bù lại thì môi trường khá tốt”. An Mai Mai giúp cô bỏ một số thứ lên bàn, thỉnh thoảng còn quay sang nói chuyện phiếm với cô.

Khi hai chị em sắp xếp hết mọi thứ linh tinh thì An Mai Mai dẫn cô xuống lầu ăn cơm. Biết cô đến nên Vu Vân đã nhờ người giúp việc chuẩn bị rất nhiều món ngon. Có lẽ vì cảm thấy muốn đền bù cho bữa ăn hụt lần trước của cô nên đồ ăn trên bàn rất thịnh soạn. An Linh vốn là người thích đồ ăn ngon, cô cũng không hề khách sáo mà thưởng thức một lượt các món ăn trên bàn. Chay mặn kết hợp đầy đủ, hương vị thì càng khỏi phải nói, xem ra chỉ cần người không nên xuất hiện đừng đột ngột hiện ra thì mấy ngày tới ở Nhậm gia của cô cũng sẽ yên ổn trôi qua thôi.

Ăn xong cơm trưa, An Mai Mai kêu cô lên phòng nghỉ ngơi một lát, dù gì thì buổi chiều cũng không có việc gì để làm. Cuộc sống phu nhân của hai người phụ nữ trong biệt thự này dường như mỗi ngày đều như vậy, ăn uống, nghỉ ngơi và tự tìm niềm vui cho bản thân mình. Lúc trước không có An Mai Mai thì chỉ có mình Vu Vận ở đây, Nhậm lão gia rất ít khi xuất hiện trong biệt thự này, bây giờ mặc dù có thêm một nữ chủ nhân nữa nhưng không khí cũng chẳng sôi động hơn là bao.

An Linh vừa mới ăn xong nên không muốn đi ngủ liền, cô một mình đi vòng vòng xung quanh vườn hoa của biệt thự. Nơi đây trồng rất nhiều hoa hồng, đủ loại đua nhau khoe sắc nhưng hương thơm hơi nồng khiến An Linh cảm thấy ngột ngạt. Cô bị mùi hương này làm cho nhức đầu nên quyết định quay trở về phòng, định bụng tìm một quyển sách nào đó giải trí.

Biệt thự có rất nhiều phòng, nhìn bên ngoài thì tất cả đều giống nhau nên khi bước chân lên tầng 2, An Linh lưỡng lự không biết mình ở căn phòng nào. Cô chỉ nhớ là phòng cuối cùng của hành lang, nhưng phòng bên phải hay bên trái thì cô cũng không rõ. Suy nghĩ lưỡng lự một hồi, An Linh quả quyết mở cửa căn phòng bên phải ra, nếu không đúng thì thôi, dù sao thì cũng không có ai ở lầu hai ngoài cô mà. Ngay từ lúc dẫn cô lên phòng, người giúp việc đã nói phòng của An Mai Mai và Nhậm phu nhân đều ở lầu ba, thế nên An Linh khá yên tâm không sợ gặp tình huống khó xử.

Cánh cửa bị cô đẩy mạnh một cái liền mở ra, bố cục căn phòng này hoàn toàn khác phòng của cô, An Linh bi phẫn nhận ra mình đã đi nhầm phòng người khác, cũng may là chủ nhân nó không có ở đây. Cô vội vàng đi ra, định nhanh tay đóng cửa lại xem như không có chuyện gì thì đột nhiên một giọng nói vang lên đằng sau lưng cô.

“Cô làm gì ở đây?”

Giọng nói này có đánh chết An Linh cũng nhận ra đó là của ai. Trời xui đất khiến thế nào mà lại đụng phải anh ta cơ chứ, lần này xem như chết chắc rồi.

“Xin lỗi tôi đi nhầm phòng”.

An Linh nhìn Nhậm Hiền bình tĩnh nói, dù sao thì cô mới đến, đi nhầm phòng cũng có gì là quá đáng đâu, huống chi ai kêu anh ta không chịu khóa cửa phòng chứ.

Nhậm Hiền nheo mắt nhìn người con gái trước mặt, rõ ràng là đang sợ muốn chết vậy mà vẫn cố tỏ ra cứng cỏi, xem ra cô chỉ chịu sống thật với chính mình trước mặt người đàn ông đó mà thôi.

An Linh thấy anh ta không lên tiếng trả lời, cô cũng lười để ý, thân thể nhanh chóng lướt qua người anh ta đi ra khỏi phòng. Ngay lúc An Linh quay người rời đi, Nhậm Hiền đưa tay giữ cô lại. Anh ta dùng một tay ép An Linh về phía cánh cửa, tay còn lại nhanh chóng khóa trái cánh cửa lại, hoàn toàn nhốt An Linh bên trong ngực mình.

An Linh vô cùng tức giận nhìn anh ta:

“Đây là thái độ của anh đối với khách sao”.

“Em không thích như vậy ư? Không sao, tôi thích là được rồi”.

Nhìn bộ dạng không thèm để ý đến cô của Nhậm Hiền khiến An Linh chỉ muốn giết anh ta rồi tính gì thì tính, nhưng rất tiếc sức cô có hạn, lực bất tòng tâm, chỉ có thể nghiến răng nghiến lợi nhìn anh ta.

Nhậm Hiền xem như không thấy bộ dạng căm phẫn của An Linh, anh ta cúi sát lại gần cô, thân thể gần như dính lấy người An Linh, hơi thở phái nam nồng đậm tỏa ra xung quanh khiến An Linh cảm thấy hoảng sợ. Con người này mỗi lần gặp mặt đều khiến cô hận không thể tránh xa anh ta càng xa càng tốt, vậy mà hết lần này đến lần khác lại không ngừng trạm chán anh ta như vậy. Đúng là có duyên quá mà.

An Linh cố gắng ép mình về phía cánh cửa, tận lực để cơ thể mình không tiếp xúc với Nhậm Hiền, tên kia vẫn thản nhiên như không, khóe miệng hơi nhếch lên, bàn tay vuốt ve khuôn mặt non mịn của An Linh. Xúc cảm vô cùng tốt, cô vốn dĩ đã quá xinh đẹp, nhìn cô ở khoảng cách gần càng khiến hắn thêm phần mê mẩn. Ngay từ lần đầu tiên gặp cô trong tiệc cưới hắn đã quyết tâm phải có được cô trong tay, càng tiếp xúc với cô hắn càng thêm phần yêu thích, một cô gái yếu đuối dưới vỏ ngoài mạnh mẽ, đúng thể loại mà hắn đang tìm kiếm lâu nay. Làm tình với cô chắc chắn sẽ mang lại cảm giác vô cùng tuyệt vời. Chỉ cần nghĩ đến việc cơ thể xinh đẹp này không ngừng uốn éo rên rỉ dưới thân hắn là Nhậm Hiền lại không nhịn được muốn ngay lập tức đi vào nơi sâu nhất của cô.Vốn dĩ hôm nay hắn còn có cuộc họp quan trọng phải tham gia, nhưng giữ trưa lại nhận được tin nhắn của An Mai Mai khiến hắn không kiềm lòng được mà hoãn tất cả công việc lại. Hắn đã đợi cơ hội này quá lâu rồi, xem ra lần này phải từ từ hưởng thụ món quà của em dâu mới được.
Bình Luận (0)
Comment