Yêu Em Lăng Tử Nha

Chương 2

Hôm sau, Hàn Lãnh Vũ đưa cô đến công viên, thật trùng hợp là Dương Tử Kì cũng ở công viên đi dạo.

Cả ba đối mặt với nhau, Lăng Tử Nha nhìn Dương Tử Kì trước mắt đang nhìn mình và Hàn Lãnh Vũ vội nói:"Vũ, anh về đi, em lát nữa gọi người đến đón là được"

Hàn Lãnh Vũ hiểu ý cô nên quay người rời đi, trước khi đi ném cái nhìn đầy sát khí cho Dương Tử Kì.

Dương Tử Kì và Lăng Tử Nha nhìn nhau mà im lặng, chính nơi này là nơi bọn họ gặp nhau, lúc anh gặp cô là lúc cô đang ngồi vẽ tranh trong công viên này, nhưng... anh lại ngu ngốc xem cô là người xấu, cũng như bao cô gái khác tiếp cận anh là vì tiền, tài sản của gia đình anh, nhưng đâu ngờ... cô lại là tam tiểu thư của Lăng gia chứ, là một cô gái tốt, hơi rụt rè nhưng rất hoà đồng. Bốn năm trước, anh lại ngu ngốc đi tin lời của Khã Yến kia, để rồi thành bây giờ đây.

Dương Tử Kì không kìm được, đi lại ôm cô đang ngồi trên xe lăn kia.

"Tử Nha, anh nhớ em"Dương Tử Kì gục đầu vào vai cô nói.

Cô im lặng.

"Anh xin lỗi em, bốn năm trước anh sai, là anh sai"Dương Tử Kì nói tiếp.

Cô im lặng.

"Anh xin lỗi, lúc em đi anh phát hiện ra, mình đã yêu em, nhưng khi đuổi theo thì không kịp nữa rồi"

Cô im lặng.

"Anh vẫn muốn xin lỗi em, anh muốn bù đắp cho em, em có thể tha thứ cho anh và để anh bù đắp không?"Dương Tử Kì nói.

"Tại sao?"Lăng Tử Nha lên tiếng.

Dương Tử Kì im lặng.

"Tại sao bốn năm trước anh lại tàn nhẫn với em, vậy tại sao bây giờ lại muốn bù đắp xin lỗi? Anh xem em là món đồ sao?"Hai hàng nước mắt thay nhau chảy xuống, Lăng Tử Nha vừa đa, vừa khóc nói.

"Anh không có, bốn năm trước anh sai, anh thật sự xin lỗi em"Dương Tử Kì đau khổ nói.

"Xin lỗi? Hai chữ xin lỗi anh có thể xem là cho qua hết sao? Là ai làm em đau, là ai làm em ra Lăng Tử Nha ra bây giờ? Là anh, bốn năm trước anh tin Khã Yến, còn em, kể cả nghe em nói anh cũng không, hai chữ xin lỗi đơn giản cho qua hết sao?"Lăng Tử Nha tàn nhẫn nói.

"Tử Nha... anh.... xin lỗi"Anh vẫn vậy, vẫn là hai chữ xin lỗi.

Co nhếch miệng cười, xin lỗi? Đơn giản vậy sao? Anh biết cô đau thế nào không? Anh chọn tin Khã Yến kia, còn hơn là tin cô, tại sao chứ? Tại sao lại đối xử với cô như vậy? Bốn năm trước cô làm gì sai sao?

Khã Yến là bạn thơ ấu của Dương Tử Kì, bốn năm trước, Khã Yến biết cô thích anh nên đã làm đủ mọi cách để hại cô,làm trước mặt anh cô là cô gái xấu, vì tiền và địa vị, luôn làm đủ cách hại cô để anh chán ghét cô, tàn nhẫn với cô.

Năm đó, Khã Yến đã lén lấy chiếc đồng hồ của mẹ anh để lại, bỏ vào cặp cô, và dĩ nhiên cô không biết, chiếc đồng hồ đó rất quan trọng với anh, nên khi tìm thấy trong cặp cô anh đã rất tức giận, tát cô một cái, và từ đó anh trở nên rất chán ghét cô. Mặc dù cô đã nói mình bị oan, nhưng đổi lại là khinh bỉ, chán ghét của anh làm cô rất đau. Nhưng cô không bỏ cuộc, nên khi nói mình thích anh, anh lại luôn là CÚT, rất chán ghét cô, rất chán ghét. Cô luôn cố gắng, nhưng luôn là kết quả đó, cô đã yêu người đàn ông này quá ngu ngốc, ngu ngốc rất là ngu ngốc... nhưng bốn năm sau hay bốn năm trước đều vậy, cô vẫn luôn yêu anh, người đàn ông luôn làm đau cô, tại sao vậy? Sao cô cứ yêu người đàn ông ngu ngốc này vậy hả? Tại sao?

Nhìn hàng nước mắt như pha lê trên gương mặt cô không ngừng chảy xuống, anh đau lòng không kìm được ôm chặt cô hơn, khẽ nói:"Anh xin lỗi, em hận, em ghét anh hay gì cũng được, nhưng mong em... hãy cho anh nói lời xin lỗi với em được không?"

"Đồ đáng ghét... anh đáng chết"Cô vừa đưa tay lên đấm ngực anh vừa nói, người đàn ông đáng ghét, đáng chết này, tại sao luôn làm đau cô chứ?

"Phải... anh đáng ghét anh đáng chết"Dương Tử Kì ôm cô chặt hơn nói.

"Hic... hic"Cô khóc nấc trong lòng anh.

Anh bên cạnh, ôm cô gái đang khóc này vào lòng, vỗ về yêu thương, nhưng cô lại không ngừng khóc, cô còn khóc lớn hơn, Dương Tử Kì chỉ biết thở dài, vỗ về cô, để cô khóc cho thoả.

Từ đằng xa, Hàn Lãnh Vũ nhìn cô đang được Dương Tử Kì ôm kia, anh cảm thấy thật đau. Nhìn người con gái mình yêu bị người khác ôm và cướp mất, thật đau, rất đau, nhưng... người cô yêu cũng không phải anh, anh cũng chỉ là tên dư thừa thôi. Có lẽ, Dương Tử Kì mới là hạnh phúc của cô, còn anh thì... cũng chỉ là người đứng sau thôi.

Không muốn nhìn cô và Dương Tử Kì ôm nhau nữa, Hàn Lãnh Vũ xoay người muốn rời đi lại đụng phải một cô gái.

"Á"Cô gái kia ngã xuống đất đau la lên.

"Xin lỗi cô"Hàn Lãnh Vũ vội chạy đến đỡ cô gái kia lên.

"Ơ không sao"Cô gái kia được Hàn Lãnh Vũ đỡ dậy vội nói.

"Cô có bị thương không?"Hàn Lãnh Vũ vội hỏi, lúc nãy bị anh đụng mạnh vậy mà...

"Không sao"Cô gái kia trả lời, cúi xuống nhặt mấy cuốn sách.

Anh cúi xuống nhặt giúp cô gái, Hạ Nhiên? Tên đẹp thật, một cô gái thật thuần khiết nha.

Đưa cuốn sách mình nhặt cho cô gái, cô gái kia cúi đầu cảm ơn rồi quay nguồ đi. Hàn Lãnh Vũ đứng nhìn cô gái kia rời đi, Hạ Nhiên, tên thật đẹp, cô gái ấy cũng thật đẹp mà.

...

Dương Tử Kì để cô khóc trong lòng mình, khóc hết ba mươi phút cô mới chịu ngưng, nhìn hai mắt cô đỏ và sưng lên anh đau lòng. Đưa tay lên lau nước mắt cho cô.

Cô im lặng để anh làm gì làm. Cô khóc xong mệt chết và đói quá đi, huhu.

"Em khóc đủ chưa?"Dương Tử Kì trêu ghẹo hỏi.

Cô không trả lời, bĩu môi. Tại sao mới lúc nãy rất ghét và hận anh, nhưng bây giờ lại...

"Đói không? Anh đưa em đi ăn ít bánh ngọt và uống cafe?"Dương Tử Kì hỏi, thấy cô khóc thế này chắc cũng mệt và đói rồi.

Cô không nói gì, gật đầu.

Anh mỉm cười, đứng dậy cởi áo vest ngoài khoác lên cho cô, rồi đẩy cô đi ra xe.

...

Anh đưa cô đến một tiệm cafe nào đó, anh lấy xe lăn ra, xong bế cô ngồi xuống xe lăn.

Đang định đẩy cô vào, thì điện thoại anh reo lên, anh đi chỗ khác nghe điện thoại. Còn cô ngồi đó đợi anh, nhìn áo vest anh đang khoác trên người, mùi hương này là của anh, cô mãi không quên được.

"Ai da, ai đây? Lăng tiểu thư đây sao? Sao ngồi xe lăn thế này?"Tiếng Khã Yến mỉa mai đi đến, nhìn cô ngồi xe thế này Khã Yến rất vui sướng, vì người hại cô ngồi xe là ả mà.

Năm đó ả biết cô đến chào tạm biệt anh, nên đã cho người gây tai nạn, muốn cô biến mất khỏi thế gian này, ai ngờ mạng cô lớn, chỉ bị liệt và hôn mê hai tháng, sau khi tỉnh lại được Lăng Thiên Đức đưa đi điều trị.

Ả cũng không ngờ, sau khi cô đi anh chẳng thèm để ý đến ả, trở nên lạnh lùng với ả, coi ả như vô hình vậy.

Cô nắm chặt váy của mình, Khã Yến là người cô không muốn gặp nhất, không muốn.

"Sao trở nên tàn tật thế Lăng tiểu thư?"Khã Yến đi lại mỉa mai.

Cô vẫn cúi mặt, nắm chặt vạt váy mình cắn môi dưới... cho đến khi...

"Cô làm gì Tiểu Nha vậy?"Dương Tử Kì đi đến lạnh lùng hỏi, tay đặt lên vai cô, cô bất ngờ quay đầu lại nhìn anh.

"Tử Kì... sao anh lại đi chung với đứa tàn tật này?"Khã Yến vẫn không buông tha, tiếp tục mỉa mai.

Sắc mặt của Dương Tử Kì đen lại, tàn tật? Ai cho ả có quyền nói như vậy chứ? Muốn chết sao?

"Tàn tật? Cô chỉ cần nói thêm câu nữa là cô nằm liệt giường suốt đời đó"Anh lạnh lùng nói, người đầy sát khi phát ra.

Khã Yến run đến phát sợ, gương mặt không còn tí máu.

Cô thì im lặng. Đến khi anh mỉm cười với cô, đẩy cô vào quán cafe, để lại Khã Yến đang xanh mặt kia.

Tại sao? Tại sao Dương Tử Kì lại như vậy với ả? Không! Ả tuyệt đối không cho cô có anh, tuyệt đối, Lăng Tử Nha, bốn năm trước cô bị liệt đã quá may mắn, còn bây giờ... thì chết!

Dương Tử Kì dịu dàng đẩy cô vào quán cafe, còn cô thì vẫn bàng hoàng thái độ lạnh lùng hồi nãy của anh, tại sao bây giờ anh và Khã Yến lại như vậy? Còn  Khã Yến, sao đã bốn năm rồi mà vẫn không thay đổi chứ? Thời gian chưa đè ép mọi thứ xuống sao?

"Sao vậy?"Thấy cô cứ ngẩn đầu nhìn mình anh hỏi.

Cô lắc đầu.

Anh mỉm cười.

"Em muốn ăn một ít bánh ngọt và một li cà phê chứ?"Anh hỏi.

Cô gật đầu.

Dương Tử Kì lại nhìn cô cười, gọi phục vụ, chọn bánh ngọt và cà phê cho cô, bản thân cũng một li cà phê. Quán cà phê này là nơi anh hay đến, ngồi một góc trong quán, nghe nhạc và đọc cuốn sách anh thích, cuộc sống của anh luôn vậy, luôn trầm tư và một mình, nhưng từ khi, cô gái nhỏ này xuất hiện, từ khi tỏ tình luôn đi theo anh, luôn là cái đuôi nhỏ theo sau anh ở trường, rồi ra về, cô như một cái đuôi nhỏ bám hoài không buông vậy. Nhưng như vậy... anh đã biết cười, thế nhưng anh lúc đó lại không biết trân trọng cô, để rồi bây giờ hối hận.

Cô im lặng nhìn anh đang ngồi đối diện với cô, đây là lần đầu cô và anh ngồi đối diện với nhau trong tiệm cà phê này, lúc trước cô luôn bám theo anh, luôn theo anh vào quán này, thập thò một nơi nào đó nhìn anh đang nghe nhạc và đọc sách, rất đẹp trai nha. Cô thích anh, một người yêu sách rất và sống nội tâm, một hoàng tử lạnh lùng đẹp trai, mà hình như cô hơi háo sắc nhỉ?(Quá luôn ấy→_→)

Lát sau, phục vụ mang cà phê và bánh ngọt ra, cô từ từ ăn, mùi vị ở đây vẫn vậy, vẫn ngon, cô thích bánh ngọt này nhất, mà sao anh biết cô thích loại bánh ngọt này?

Nhìn cô ăn dính kem trên mặt mà anh buồn cười, lấy khăn giấy lau vết kem trên mặt cho cô.

Thấy anh lau cho cô,làm cô đỏ cả mặt, đáng ghét người ta cũng biết ngại mà.

"Em đúng là đồ hậu đậu"Dương Tử Kì trêu chọc nói.

Cô bĩu môi.

"Sao anh lại biết em thích loại bánh ngọt này?"Cô bỗng hỏi, có bao giờ cô và anh nói chuyện như thế này đâu? Sao anh biết được?

"Bí mật"Dương Tử Kì nháy mắt nói, cô bé ngốc, em lúc trước luôn bám sau anh, đi tới tiệm cà phê này em luôn nấp đâu đó nhìn anh, và luôn gọi những thứ này mà, sao anh không biết được chứ.

Cô lại bĩu môi, hừ lại ức hiếp người ta.

"Em muốn anh đút cho em"Cô đẩy dĩa bánh ngọt qua cho Dương Tử Kì, yêu hay gì sau cũng được, cô bây giờ chỉ muốn hành chết anh mà thôi, trả thù những ngày tháng vừa qua. Nhìn cô vậy chứ khi có cơ hội sẽ trả thù đó nha.

Nhìn cô mà anh lại cười, xem ra ai kia muốn hành hạ anh đây mà.

"Được thôi"Dương Tử Kì nhận dĩa bánh ngọt, đút cho cô ăn, trong hai người như cặp vợ chồng mới cưới làm khách trong quán đầy ngưỡng mộ, các cặp tình nhân thì đỏ cả mặt lên vì ngượng.

Đưa cô đi ăn bánh ngọt xong, Dương Tử Kì đưa Lăng Tử Nha đi dạo. Đẩy xe cô đi trên làn phố đông người, cô luôn mỉm cười nhìn anh, và anh cũng vậy.

Anh chợt nhớ ra gì đo, đưa cô đi đến một nơi nào đó.

"Anh đưa em đi đâu?"Cô hỏi.

"Lát em sẽ biết"Anh trả lời.

Đến nơi, là một nơi có quan cảnh đẹp, toàn là hoa và cỏ thôi.

"Đẹp quá"Cô nhìn thấy hoa trước mắt vui vẻ hơn.

Dương Tử Kì bế cô ra xe, xe lăn cũng không cần lấy.

"Xe, sao anh không lấy?"Cô bị anh nhấc lên vội hỏi.

Anh không trả lời, bế cô đi đến bãi cỏ xanh kia, từ từ đặt cô ngồi xuống.

"Anh sẽ giúp em đi lại"Dương Tử Kì nói.

"Nhưng..."Bốn năm rồi liệu còn kịp không?

"Đừng nói nữa, bắt đầu thôi"Anh mỉm cười, anh muốn mình là động lực để cô bước đi. Anh muốn cô đi lại được, cùng anh vào lễ đường.

Cô gật đầu, cô muốn thử, và muốn mình bước đi lại... cùng với anh.

Dương Tử Kì nắm hai tay cô, từ từ đỡ cô đứng, rồi giúp cô bước đi. Cô hoàn toàn phối hợp theo anh, anh làm sao cô sẽ phối hợp lại.

Anh nắm chặt hai tay cô, từ từ kéo cô đi trên bãi cỏ.

"Từ từ, em cố di chuyển chân nào"Anh nhẹ nhàng nói.

Cô cắn môi dưới, gật đầu cố làm theo anh.

Hai chân cô dần dần bước đi được, anh vui mừng giữ chặt hai tay cô, giúp cô bước đi.

Đến khi cô bước đi không được, ngã vào lòng anh, cả hai nằm dưới bãi cỏ xanh.

Anh đưa tay lên ôm cô, vuốt tóc cô.

"Từ từ em sẽ đi lại được thôi, anh đã tìm bác sĩ cho em rồi, thời gian trị liệu này anh sẽ bên cạnh em"Dương Tử Kì nhẹ nhàng nói.

"Vâng"Cô nhắm mắt lại, cảm nhận nhịp đập tim anh. Lần trị liệu này cô phải thành công, cô muốn mình đi lại được...để cùng anh sánh vai bước tiếp.

...

Đưa cô đi  hết ngày, đến tối anh mới đưa cô về nhà, bên cạnh cô ngày hôm nay anh rất vui, giúp cô bước đi chỉ còn thời gian, anh tin anh và cô có thể làm được.

Đẩy cô vào nhà, anh hôn lên trán cô rồi ra về. Lăng Tử Phong và Lăng Thiên Đức đều im lặng, bọn họ không phảm đối lựa chọn của em gái mình, nhưng chỉ cần Dương Tử Kì làm cô đau, bọn họ sẽ cho anh biết tay.

Cô nhìn Dương Tử Kì ra về, mỉm cười, hi vọng sau này cô còn có thể ở bên anh như thế này mãi mãi nhỉ? Đó là hạnh phúc của cô.

Lăng Thiên Đức và Lăng Tử Phong đi xuống, thấy cô vui vẻ liền hỏi:

"Có gì mà em vui vậy?"Lăng Thiên Đức hỏi, còn Lăng Tử Phong lại sofa ngồi xuống.

"Không có gì đâu anh"Cô mỉm cười nói.

"À anh nè, em sắp trị liệu rồi, em muốn bước đi không muốn ngồi xe thế này nữa" Cô nói.

Lăng Tử Phong và Lăng Thiên Đức ngạc nhiên, cuối cùng cô cũng chịu trị liệu rồi, may quá, họ muốn nhìn cô em gái của mình bước đi như ngày nào.

"Được, anh sẽ giúp em tìm bác sĩ"Lăng Thiên Đức và Lăng Tử Phong đồng thanh nói.

Cô lắc đầu.

"Tử Kì đã tìm bác sĩ cho em rồi, em sẽ trị liệu cùng anh ấy"Cô mỉm cười nói.

Cả hai gật đầu, người giúp em gái bọn họ trị liệu được xem ra chỉ có Dương Tử Kì.
Bình Luận (0)
Comment