Yêu Em Mãi Mãi

Chương 15

Rồi hai người tấm xong cùng đi xuống bếp ăn cơm trưa. Nó và cô vừa xuống thì thấy một ánh mắt hình viên đạn của cậu nhìn nó.

- Mày làm gì Oanh hay sao mà để tao với Yến chờ lâu vậy? *cậu nói rồi nhìn qua nàng*

- Ừm, đúng đó, em làm gì mà lâu vậy? Tụi chị đói muốn xỉu luôn *nàng cũng tiếp lời cho cậu*

- Hihi xin lỗi mà *nó gãi đầu cười trừ*

- Vào ăn lẹ đi, tao sắp bị chết đói rồi nè *cậu ko hỏi nữa kêu nó và cô bào bàn ăn*

- Biết rồi, biết rồi *nói xong nó kéo ghế ra cho cô ngồi xong cũng kéo ghế cho mình ngồi kế cô*

Ăn được một lúc thì cậu nhớ đến chuyện trong trường.

- Ê, lúc trong trường mày nói là học xong kể tao nghe chuyện gì mà Oanh bỏ đi vậy? *cậu nói xong rồi tiếp tục ăn*

- Hmm... À, tại Oanh ghen ý mà haha *nó nhớ lại rồi nói xong nhìn qua cô cười*

- Hả, ai thèm ghen cơ chứ? *cô nghe xong thì đánh vào vai nó một cái*

- Thật mà haha *nó tiếp tục cười*

- Ko có *cô nhăn mặt*

- Thôi thôi, được rồi, hai người có gì thì cắn sau đi, giờ kể cho tôi nghe có vụ gì? *cậu nói*

- Thì tại nhỏ Hương đó... *nó kể lại tất cả mọi chuyện cho cậu và nàng biết*

- Ồ *cậu và nàng nhìn nhau đồng thanh*

- Ồ thì ra là vậy, hèn gì tao cứ thấy nó cứ áp sát vào mày *cậu nói*

- Tao cũng đâu có biết *nó nói*

- Mày đúng là vô tư quá rồi *cậu nói xong thì tiếp tục ăn*

- Ừm, thôi ăn đi tao buồn ngủ quá rồi *nó nói*

Bốn người ngồi vừa ăn vừa nói vui vẻ đến 12h30 mới lên phòng ngủ.

- -----------------------------------------------------

6h30

Nó và cô đang ngồi trên phòng, nó ngồi trên giường chơi điện thoại còn cô thì ngồi vào bàn đọc sách.

- Hôm nay mình đi ăn ở ngoài nha em *nó bỏ điện thoại qua một bên rồi quay qua nhìn cô nói*

- Ừm, cũng được *cô mắt vẫn dán vào cuốn sách dày cộm trên tay*

- Vậy em đi thay đồ đi rồi anh chở đi ăn *nó nói*

- Ok, anh đợi em xíu *cô lấy cây bút kẹp vào cuốn sách để đánh dấu rồi nói*

Cô thay đồ xong nó cũng thay đồ rồi cả hai đi xuống lầu. Cô mặc cho mình cái áo thun trắng có hình hoạt hình một cô gái và cái quần jeans đen ngắn, nó thì mặc áo thun trắng có hình hoạt hình một cậu trai và cái quần jeans short đen (hình như hai người này mặt đồ cặp ấy nhỉ). Nó và cô đi đến chỗ để giày mang cho mình một đôi converse trắng đen (giày cũng cặp luôn). Nó đi ra gara lấy chiếc exciter 150 chạy đến chỗ cô đứng. Cả hai chạy đến một nhà hàng tên "Bella".

Nó đi gửi xe xong rồi nó và cô đi vào nhà hàng. Khi nó và cô bước vào như là một điểm chung tâm của mọi ánh nhìn, ai cũng nhìn nó và cô, ganh tị có, ngưỡng mộ có...

- Bên kia còn bàn kìa em *nó ko quan tâm, nó lướt mắt tìm bàn ngồi xong rồi chỉ vào một bàn trống ở cạnh cửa kính có thể nhìn ra ngoài*

- Dạ *cô và nó đi đến bàn đó*

Nó và cô trong lúc đợi thì nói rất nhiều chuyện cho đến khi phúc vụ ra.

- Hai anh chị ăn gì ạ *phục vụ nói*

Nó chỉ vào menu một số món rồi phục vụ ghi lại. Phục vụ đi rồi nó và cô tiếp tục nói chuyện thì Hương từ cửa nhà hàng thấy nó nên chạy đến bàn nó và cô ngồi.

- Chào Anh *Hương chạy đến ôm cổ nó*

- Này cô làm gì vậy? *nó bất ngờ đứng dậy gỡ tay Hương ra*

- Thì em ôm anh đó *Hương nói*

- Cô đừng có cứ thấy tôi là bám dính vào tôi *nó nói xong nhìn qua cô*

Cô giờ đây rất buồn, cô ko nhìn nó và Hương nữa mà nhìn ra cửa xem như ko có chuyện gì xảy ra.

- Oanh!! *nó kêu cô*

- ... *cô ko trả lời*

- Cô đi ra chỗ khác đi *nó nhăn mặt nói*

- Oanh! Em có sao ko? *nó đến ghế cô ngồi lay người cô*

- K...ko sao *cô nói xong thì đứng dậy*

- Em muốn đi đâu hả? *nó thấy cô đứng dậy nên hỏi*

- Thôi em về, hai người cứ tiếp tục đi *cô nói xong thì đi một mạch ra cửa rồi đón taxi về*

Nó cũng vội lấy tiền ra đặt lên bàn rồi chạy ra cửa đi lấy xe về nhà theo cô.

Cô về đến nhà trả tiền taxi xong thì chạy lên phòng, đến phòng khách thì gặp cậu và Yến.

- Em bị làm sao vậy? Sao em lại khóc? *nàng thấy cô khóc nên đứng dậy hỏi cô*

- Dạ em ko...sao, thôi em...lên phòng *cô nói xong thì đi thẳng lên phòng và đóng cửa lại*

Cùng lúc đó nó cũng chạy xe về.

- Mày làm gì mà Oanh khóc vậy? *cậu hỏi nó*

- Bây giờ tao ko có thơi gian kể cho mày nghe, Oanh đâu? *nó vừa nói vừa nhìn xung quanh nhà*

- Oanh ở trên phòng đó *nàng nói*

Nó cũng chạy lên phòng gõ cửa mà ko ai ra mở cửa, nó cố gõ thêm mạnh hơn nhưng vẫn ko có ai ra mở cửa cho nó.

- Oanh!! *nó kêu vọng vào trong*

- ... *cô ko trả lời*

- Oanh? Anh xin lỗi mà, ko phải như em nghĩ đâu *nó nói*

- Anh đi đi, tôi cần yên tĩnh *cô nói*

Nó nghe vậy cũng ko làm phiền cô nữa, nó đi xuống lầu ngồi bịch xuống sofa.
Bình Luận (0)
Comment