Yêu Em Như Sinh Mệnh

Chương 101

“Vị tiểu thư này, cô thích bức tranh này sao?”

Nhìn thấy Từ Thiếu Thông lên tiếng hỏi rồi bức tới gần, ngón tay cô hơi dừng lại một chút, rồi nâng nhẹ cánh môi lên, nhẹ nhàng gật đầu.

“Nét bút vẽ vòng tròn này, ở điểm đầu và điểm kết, có một khoảng cách nhỏ, thật rất đặc biệt.”

Từ Thiếu Thông mỉm cười, vòng hai tay chắp ra sau lưng, cùng ngắm nhìn bức tranh, hồi lâu sau mới lên tiếng.

“Bức tranh này, nét bút vẽ kia hình dung như là một cuộc đời, được thu nhỏ trên một trang giấy trắng vậy, có điểm khởi đầu và có điểm kết… Khi cô nhìn vào bức tranh này, cô có cảm nghĩ như thế nào?”

Ngón tay Lương Tưởng Huân lần nữa chuyển động, giọng nói nhẹ nhàng cất lên, như có như không lộ ra một chút tâm tư mà từ lâu cô giấu kín.

“Khởi đầu tức là kết thúc, hai bên ắc sẽ gặp nhau, trong đó bao gồm triết lý, có bắc đầu, có kết thúc, không bắt đầu, không kết thúc, vạn vật biến hoá, bi, quan, ly, hợp, duyên khởi duyên diệt, cũng do nét này…”

Từ Thiếu Thông lại thêm một lần kinh ngạc, ông trước là đưa mắt nhìn về Diệp Chi Sinh một cái, sau mới bật cười, gật gật đầu nói.

“Không ngờ rằng, vị tiểu thư đây và Diệp tổng, lại có chung một ý nghĩ…”

Lương Tưởng Huân có chút không theo kịp lời nói của vị tiền bối bên cạnh, liền thu về ánh mắt đang đặt trên bức tranh, quay đầu nhìn ông.

Từ Thiếu Thông bắt gặp ánh mắt của Lương Tưởng Huân, hiểu được cô là đang muốn hỏi ông, “sao lại nói như vậy?” nên liền mỉm cười, chầm chầm từ tốn giải thích.

“Cách đây vài hôm, lúc tôi trên đường mang bức tranh này đi tới đây, có ghé qua nơi ngài Diệp tổng làm việc, để nói một tiếng, mời ngài ấy đến tham dự buổi triển lãm này, khi ngài ấy nhìn thấy bức tranh trong tay tôi, cũng thốt lên những lời giống hệt như cô vừa rồi vậy.” Ông nói rồi lại bật cười.

Lương Tưởng Huân theo lời của Từ Thiếu Thông, liền xoay người nhìn về phía Diệp Chi Sinh, vừa lúc bắt gặp ánh mắt của anh, cũng đang đặt ở trên người mình.

Rồi giống như xuất hiện ảo giác, cô như có như không nhìn thấy từ trong đáy mắt của Diệp Chi Sinh, có một tia ấm áp và lạnh nhạt đan xen, khiến cho cô nhất thời lúng túng không biết nên làm sao.

Nhìn thấy ánh mắt ấm áp của Diệp Chi Sinh cứ nhìn chằm chằm trên gương mặt khả ái của Lương Tưởng Huân, trong lòng Chu Bội Ngọc vô cùng rối bời, lo lắng niếu còn không tìm cách phá đi bầu không khí này, đừng nói là một chút hi vọng anh có thể ưu ái suy nghĩ đến cô, mà ngay cả chuyện cô ở sau lưng anh, làm ra chuyện khiến cho hai người hiểu lầm, cũng sẽ bị bại lộ, cô cắn nhẹ môi dưới, suy nghĩ một hồi mới vội lên tiếng.

“Bức tranh này có ý nghĩa sâu xa đến như vậy, thiết nghĩ danh hoạ vẽ bức này, có lẽ là một người rất nổi tiếng đi…”

Giọng nói của Chu Bội Ngọc vang lên, khiến cho Lương Tưởng Huân ý thức được ở bên cạnh Diệp Chi Sinh, có sự tồn tại của Chu Bội Ngọc, cô vội vàng thu tầm mắt trở về, nghiên đầu nhìn đi nơi khác.

Từ Thiếu Thông xua xua tay, lắc đầu, giọng nói lộ ra một tia vui vẻ.

“Không phải danh hoạ nổi tiếng đâu, thật ra bức tranh này, là cách đây một tháng, lúc tôi đi thượng hải, ngồi ở trên một chiếc thuyền nhỏ, nhìn thấy cuộc sống ồn ào của những người buôn bán kia, nhất thời động bút vẽ một nét này... Tôi không có ý tứ so sánh tranh của mình, ngang hàng với các danh hoạ nổi tiếng kia đâu, tôi mang bức tranh này tới đây, cốt yếu là muốn nghe thử từng ý nghĩ, của những vị khách mời ở đây, sau khi nhìn vào bức ảnh này, sẽ là thế nào thôi… Nhưng là từ đầu đến giờ, đã có rất nhiều người đàm luận vừa bức tranh này, duy chỉ có vị tiểu thư đây và Diệp tổng, là nhìn thấu được ý nghĩa sâu xa thật sự, mà tôi muốn gửi gắm tới mọi người mà thôi.”

Nụ cười trên môi Chu Bội Ngọc có chút cứng ngắt, trong lòng thầm chửi một tiếng “chết tiệt.” Cô vốn dĩ là muốn dùng bừa một câu nói, để lãng sang chuyện khác, nào ngờ lại càng làm cho hai người họ gần nhau thêm một chút, lực đạo nơi ngón tay đang cầm chiếc ví nhỏ, liền gia tăng thêm sức bóp chặt.

Hành động nhỏ này của Chu Bội Ngọc liền rơi vào mắt của Hà Nghinh Phong, qua ngôn ngữ cơ thể vừa rồi của cô, anh có thể nhìn ra, cô đây là đang rất không thoải mái, còn có tức giận.

Anh không hề biết, chuyện Chu Bội Ngọc làm hại Lương Tưởng Huân, cho nên nhìn thấy hành động này của cô, anh chỉ nghĩ rằng cô là bởi vì người đàn ông của mình cứ liếc mắt nhìn cô gái khác, cho nên nổi máu ghen tuông đàn bà đi...

Hà Nghinh Phong nghĩ vậy nên hơi nghiên đầu, dùng ngữ khí dịu dàng, nói với Lương Tưởng Huân.

“Hay là chúng ta tiếp tục di chuyển đến những bức hoạ khác nữa đi…”

Lương Tưởng Huân nhìn Hà Nghinh Phong, cười cười gật đầu.

Từ Thiếu Thông cũng nhất trí, nói: “Đúng vậy đúng vậy, nên là đi tiếp thôi, ở bên trong vẫn còn rất nhiều tranh đẹp đó…” Ông nói rồi phấn khởi dẫn đầu đi trước.

Những người còn lại thấy vậy liền nâng bước chân theo sau…

-

Buổi triển lãm diễn ra rất tốt đẹp, bởi vì lợi nhuận thu được sẽ làm từ thiện, cho nên cách vị khách mời ai nấy điều bỏ ra một khoản không hề nhỏ.

Tất cả khách mời sau khi mua tranh, thì lần lượt ra về, đến gần mười giờ thì kết thúc.

Chu Bội Ngọc bất ngờ đổi sang một phương án khác, cô cố tình tỏ ra vô cùng thân thiện, cứ không ngừng trò chuyện, hỏi thăm Lương Tưởng Huân, cốt yếu là không để cho Diệp Chi Sinh và Lương Tưởng Huân có cơ hội mở miệng nói chuyện riêng với nhau một câu nào.

Trong đầu đã dự tính bước kế tiếp, nên đặc biệt ở lại rất lâu, đợi cho đến khi Lương Tưởng Huân ra về, thì đề nghị mọi người cùng đi dùng cơm, rồi cũng không để cho Lương Tưởng Huân có cơ hội từ chối, liền kéo Lương Tưởng Huân cùng ngồi vào chung ghế sau xe của Diệp Chi Sinh.

Hà Nghinh Phong không muốn cùng đi dùng cơm với Diệp Chi Sinh, thế nhưng Lương Tưởng Huân hiện tại là đang ngồi ở trong xe của anh ta, anh đành miễn cưỡng ngồi vào trong xe của Đoàn Thiệu Nhậm.
Bình Luận (0)
Comment