Yêu Em Như Sinh Mệnh

Chương 124

Ba mươi phút sau, chiếc xe của Diệp Chi Sinh liền lái vào một tiểu khu, rồi vững vàng dừng lại trước một ngôi biệt thự nằm gần bờ biển phía tây thành phố.

Người bảo vệ có chút lớn tuổi sau khi khép cánh cổng sắt cao hơn ba mét lại, liền đi tới mở cửa hông xe cho Diệp Chi Sinh, cùng lúc hơi khom người cúi đầu chào một câu: “Ông Diệp…”

Diệp Chi Sinh trước bỏ chân bước xuống xe, đạm nhạt gật đầu một cái, rồi bước vòng qua xe, kéo cửa, qua khoảng nữa phút, nhìn thấy Lương Tưởng Huân ngồi ở trong xe, mặt mày nhăn lại thành một bộ dạng khó coi, biết cửa đã mở vẫn không có ý định bước xuống.

Anh một giây cũng không đợi thêm, liền đưa tay lôi cô ra khỏi xe, sau điều không để cho cô kịp phản ứng, anh cứ như vậy hung hăng lôi cô đi thẳng vào trong nhà, đến một căn phòng, mở cửa ra rồi vung tay đẩy cô vào trong, sau đó đóng sầm cánh cửa lại.

Tiếng cửa gỗ bị va chạm mạnh, liền phát ra một tiếng “Rầm” rất lớn.

Diệp Chi Sinh dùng lực hơi lớn, khiến cho Lương Tưởng Huân lảo đảo bước chân về phía trước vài bước, cô tức giận giật giật cánh môi, trong miệng định phun ra một câu mắng chửi, nhưng thế nào lời đã đưa đến bên môi, lại bị cô giữ lại, nuốt ngược trở xuống bụng, dứt khoát đi đến bên góc giường ngồi phịch xuống.

Qua khoảng một phút, cô chợt nhớ đến lúc nãy ở viện bảo trợ huyên náo mọi người như vậy, lúc cô đi lại không kịp nói một câu xin lỗi với giám đốc Trương và mọi người, thế nên liền cầm điện thoại lên, nhấn nút gọi đi một cuộc.

Diệp Chi Sinh vừa rồi nhìn thấy lòng bàn tay của Lương Tưởng Huân bị thương, cho nên anh sau khi đẩy cô vào phòng, thì đi xuống dưới lầu, tìm bông băng và thuốc khử trùng, rồi trở ngược lên phòng trên lầu hai.

Lúc anh vừa vặn tay cầm mở cửa, sắp bước vào, bên trong liền truyền tới tiếng nói chuyện của Lương Tưởng Huân.

“Tay của em chỉ bị rách một mảng nhỏ, qua vài ngày sẽ tự lành… Thật là không sao mà....”

Anh khẽ nhăn mi tâm, Cô đang nói chuyện điện thoại? Bước chân anh có chút dừng lại, qua vài câu nói của Lương Tưởng Huân, anh không khó đã có thể đoán ra được, người Lương Tưởng Huân đang trò chuyện chính là Hà Nghinh Phong.

Vừa rời khỏi Hà Nghinh Phong chưa đến một tiếng, mà cô đã nhớ đến không thể chịu đựng được, đi gọi cho anh ta… bàn tay Diệp Chi Sinh đang cầm bông băng và thuốc khử trùng, chợt gia tăng lực đạo nắm chặt.

“Em biết rồi, anh giúp em nói một tiếng với mọi người nha, chuyện lúc nãy thật sự rất ngại…”

Bên kia đầu dây, Hà Nghinh Phong nói điều gì đó, khiến cho Lương Tưởng Huân nói một câu “Thật là ngốc” rồi khẽ cười thành tiếng, sau đó lại nói.

“Anh bị thương không ít, đợi lát nữa cúp máy rồi thì nói Tố Phấn hay Thiệu Nhậm đi mua thuốc bôi vào đi…”

Nụ cười trên môi Lương Tưởng Huân còn chưa tan đi hết, cánh cửa phòng ngủ lại lần nữa bị đẩy mạnh ra, cùng lúc truyền đến ngữ khí đầy giận dữ: “Nói đủ chưa?”

Lương Tưởng Huân bị ngữ khí lớn tiếng của Diệp Chi Sinh làm cho giật mình, theo bản năng ngẩng đầu lên nhìn về hướng cánh cửa.

Diệp Chi Sinh cả người tản ra hàn khí lạnh buốt, đáy mắt sâu hút mang theo vài phần âm u quét tới trên người cô, làm cho cô vừa tiếp xúc ánh mắt với anh, thân thể không nhịn được rùng mình một trận, xương quai hàm bởi vì run sợ mà cũng sắp bị đóng thành băng.

Ở bên kia đầu dây có lẽ vừa hỏi chuyện gì, không nghe thấy cô nói chuyện, nên lại gọi tên cô vài lần, hỏi cô vẫn còn giữ máy chứ?

Lương Tưởng Huân còn chưa kịp mở miệng lên tiếng, thì Diệp Chi Sinh đã bước tới gần, giật điện thoại từ trong tay của cô, trực tiếp nhấn nút ngắt cuộc gọi, rồi tiện tay cúp cả nguồn, ném ở trên giường, sau đó mất bình tĩnh bóp cằm cô nâng lên ngang với tầm mắt anh, cất giọng rét lạnh.

“Người phụ nữ như em là gì đây hả? Vừa tách khỏi hắn ta chưa đến một giờ đồng hồ, mà đã nhớ nhung đến độ, không thể tự kiềm chế được đi gọi điện cho hắn ta rồi à?”
Bình Luận (0)
Comment