Yêu Em Như Sinh Mệnh

Chương 34

Lương Tưởng Huân đợi cho Diệp Chi Sinh cầm tờ giấy lên, cô mới đạm nhạt lên tiếng.

“Đêm đó tôi đã hứa, đợi hết ba tháng tôi sẽ đưa ba rời khỏi nơi này, mãi mãi không xuất hiện trước tầm mắt của anh, mặc dù bây giờ ba tôi đã không còn ở trên cõi đời này nữa, nhưng tôi vẫn sẽ thực hiện đúng giao ước của chúng ta.”

“Những ngày này, rất cám ơn anh ở trong lúc tôi tuyệt vọng nhất đã luôn bên cạnh tôi, còn có…”

“Rốt cuộc bản chất thật sự của cô cũng hiện ra.”

Diệp Chi Sinh sau khi lên tiếng cắt lời chưa nói hết của Lương Tưởng Huân, mới ném tờ giấy lần nữa xuống bàn, đứng bật dậy vòng qua bàn làm việc bước tới đẩy cô dồn vào trong tường, trong giọng nói mang theo một cổ tức giận.

“Đây mới chính là bộ mặt thật của cô, Lương Tưởng Huân lòng dạ sắt đá, tâm cơ nguy hiểm khó lường, chỉ cần ném tiền ra trước mặt cô, liền có thể tuỳ ý sai khiến, tôi nói có không sai chứ?”

Tâm cơ nguy hiểm khó lường… Ném tiền liền tuỳ ý sai khiến…

Lương Tưởng Huân mở to đôi mắt nhìn Diệp Chi Sinh trân trối, hai câu sau của anh vừa phun ra cứ xoay vòng trong đầu, thì ra ở trong lòng anh, cô chính là loại người này… Dù cô đã sớm đoán được sau khi bước vào đây, những lời nói khó nghe từ anh sẽ không tránh khỏi, nhưng lúc cô nghe được ý nghĩ thật sự ở trong lòng anh nghĩ về cô, trái tim giống như bị người đâm một dao, hô hấp khó khăn, đáy mắt cũng có một tia ửng đỏ lên.

-Lương Tưởng Huân không được khóc, thời khắc này phải kiên cường, không được để nước mắt rơi xuống - cô sau khi tự nhắc nhở bản thân, cánh môi động đậy hai lần, rồi hơi khép mi mắt lại không có giải thích.

Diệp Chi Sinh nhìn thấy trên gương mặt Lương Tưởng Huân không có chút biểu hiện gì, bị anh nói đến hỏng nhưng cô vẫn là một màn im lặng, còn bất cần tựa đầu ra sau tường, bình tĩnh như nước khép mắt lại, hành động này chính là nói cô không có lời gì muốn nói…

Vẻ mặt Diệp Chi Sinh trong nháy mắt trở nên dữ tợn, bàn tay bắt ở trên bả vai cô bất chợt tăng thêm lực bóp chặt, dùng sức lay, điên tiết rống lên.

“Lương Tưởng Huân, cô câm điếc rồi sao? Lời tôi nói cô lại dám bỏ qua.”

“Lập tức mở miệng trả lời cho tôi.”

Lương Tưởng Huân cảm giác như bả vai cô sắp bị Diệp Chi Sinh bóp đến nát vỡ, đau đớn truyền đi khắp toàn thân khiến cho cô nhịn không được run lên, đầu cũng bị lay mạnh mà choáng váng, tóc tai có chút rối, mặt mày cũng điều trở nên khó coi, cánh môi nhịn không được khẽ nói một chữ: “Đau.”

Một chữ “đau” của Lương Tưởng Huân chui vào trong tai Diệp Chi Sinh, khiến cho anh động tác lay có chút dừng lại, sau mới ý thức được lực đạo của anh quá lớn khiến cô sinh đau, anh giống như là bị điểm huyệt đạo, mười giây sau mới buông lỏng lực đạo một chút nhưng không có buông ra.

Lương Tưởng Huân cảm giác được đau đớn nơi bả vai có chút giảm nhẹ, khẽ đưa mắt nhìn Diệp Chi Sinh một cái, nhìn thấy cả người anh điều đang toát ra đoàn lửa giận cùng ánh mắt bức người, cô nuốt nhiều ngụm nước bọt cố gắng làm ra vẻ mặt người nhìn vào thật bình tĩnh, âm điệu không nghe ra được cảm xúc gì nói.

“Còn có, sau khi tôi rời khỏi, xin anh chuyển lời giúp tôi nói với mẹ, khiến cho mẹ đau lòng tôi thật rất xin lỗi…”

“Rầm” chiếc laptop bị ném xuống đất phát ra âm thanh chói tai, theo sau đó liền nghe được ngữ khí vô cùng lớn tiếng của Diệp Chi Sinh.

“Câm miệng đi, cô không có tư cách nói xin lỗi.”

“Muốn đi chứ gì, được, bây giờ liền cút khỏi đây cho tôi. Còn nữa những thứ rác rưỡi của cô, tốt nhất nên mang đi hết, đừng để tôi nhìn thấy bất kỳ thứ gì của cô, chỉ làm bẩn nhà tôi thôi.” Theo lời anh nói, anh cũng vơ tay đến cầm chiếc hộp gấm lúc nãy cô đặt lên bàn, trực tiếp ném vào trong sọt rác.

Bị ném là chiếc hộp, nhưng đau đớn kịch liệt lại chính là cô, cảm giác bản thân sắp không chịu nổi nữa bật khóc, nên khẽ hít vào một ngụm khí đợi qua vài giây mới cố giương cánh môi nhàn nhạt nói.

“Vâng, tôi bây giờ liền rời khỏi… Mặc dù biết anh không muốn nghe, nhưng tôi vẫn muốn nói một câu.”

“Thật xin lỗi… Tạm biệt.” Cô nói rồi điều không ngừng lại xoay người đi về phía cánh cửa.

Nhưng lúc cô vừa đi được vài bước, tầm mắt liền nhìn thấy một người đang đứng ở trước cửa thư phòng, ánh mắt ngấn lệ nhìn cô, sắc mặt có chút trắng xanh, môi động đậy vài lần mới hỏi mơ hồ.

“Con tên là Lương Tưởng Huân? Không phải con gái Chu gia Chu Bội Ngọc sao?”

Diệp Chi Sinh nghe ra âm thanh của người vừa đặt ra câu hỏi, liền có chút giật mình đưa mắt nhìn về phía cánh cửa.

Lương Tưởng Huân tiếp xúc ánh mắt với người trước mặt, trong lòng dâng lên hổ thẹn, hơi cúi đầu rũ mi mắt xuống âm điệu lộ rõ thương tiếc, đau lòng.

“Mẹ… Con thật xin lỗi.” Lương Tưởng Huân chỉ nói được bấy nhiêu liền bước bước chân thật nhanh vượt qua người bà Lâm Thiếu Lan, rồi cầm lấy túi xách và vali bên cạnh đi như chạy xuống lầu.
Bình Luận (0)
Comment