Yêu Em Như Sinh Mệnh

Chương 44

Hà Nghinh Phong vừa bước vào trong phòng, liền nhìn thấy một nhóm bác sĩ và y tá đang đứng vây quanh ở bên cạnh giường bệnh, làm kiểm tra tỉ mỉ cho Lương Tưởng Huân, anh không vội lên tiếng, mà im lặng quan sát.

Có thể do Lương Tưởng Huân vừa tỉnh lại, cộng thêm tác dụng của thuốc giảm đau còn chưa hết, mà từ lúc anh vào phòng đến giờ, con ngươi của cô chưa từng chuyển động, mi mắt cũng không chớp qua một cái, nhìn chằm chằm trên trần nhà.

Một vị bác sĩ sau khi rọi đèn pin kiểm tra đồng tử cho Lương Tưởng Huân xong, mới nhẹ nhàng hỏi.

“Xin hỏi, cô tên là gì?”

Không nhìn thấy Lương Tưởng Huân có phản ứng, vị bác sĩ dùng âm lượng lớn hơn một chút hỏi một lần nữa.

“Xin hỏi, cô có nghe rõ tiếng của tôi không?”

Vị bác sĩ lại giơ cao năm ngón tay tới trước mặt cô tiếp tục hỏi.

“Xin hỏi, đây là mấy ngón tay?”

Sau khi hỏi liên tục ba câu, vẫn chưa nhận thấy bệnh nhân có chút phản ứng nào, bác sĩ liền quay sang nói với nữ y tá: “Mau chuẩn bị giường, đưa bệnh nhân đi kiểm tra tổng thể.”

Nữ y tá nhẹ gật đầu nói dạ một tiếng, sau liền đi ra ngoài lấy giường đẩy.

Hà Nghinh Phong từ đầu đến giờ luôn không có rời mắt khỏi người Lương Tưởng Huân, vào lúc bác sĩ nói với y tá đi lấy giường, mi mắt của cô mới khẽ run rẩy một lần rồi nhắm chặt lại, trên gương mặt hiện lên tia bi ai mỏng manh lan tràn, không nói ra thành lời.

Nhìn thấy cô như thế, đáy lòng anh lại thấy chua xót, khẽ hít vào một ngụm khí, rồi mới đi tới bên cạnh giường bệnh, trầm thấp giọng nói với bác sĩ.

“Bác sĩ, hay là để tôi thử một chút.”

Vị bác sĩ nghe vậy liền gật đầu, đứng lên nhường chỗ cho anh ngồi vào, sau anh mới nhỏ nhẹ lên tiếng.

“Em là vừa trãi qua một đã kích rất lớn, mất đi người thân.”

“Bị hiểu lầm, một mình chịu uất ức, khổ sở vẫn không nói ra…”

Lương Tưởng Huân từ lúc tỉnh dậy, điều đã nhận thức được hết hành động của tất cả mọi người trong căn phòng, cũng nghe rất rõ ràng câu hỏi của bác sĩ, chỉ là bên tai cô như có một loại ma chú, cứ không ngừng vang lên lời mà Diệp Chi Sinh sai người đàn ông đó nhắn lại cho cô trước lúc hôn mê.

Cô bây giờ mới hiểu, thì ra anh không những căm ghét cô, không muốn nhìn thấy cô... Mà còn hận cô đến độ, muốn cô chết đi anh mới bằng lòng.

Từng câu từng chữ đó, giống như một con dao sắc bén, hung hăng ghim sâu vào trong lòng cô, khiến cho cô nghĩ đến liền cảm thấy hô hấp có chút khó khăn, cổ họng như bị nghẹn lại, trái tim cô đau đớn kịch liệt tới không muốn sống.

Cho nên dù nghe được lời của bác sĩ hỏi, cô cũng không có động môi, mà cố gắng đè nén đoàn khí uất xuống đáy lòng, nhưng đến khi người vừa ngồi cạnh nói với cô hai câu nói đó, trực tiếp đánh vào nội tâm, nơi yếu đuối nhất của cô, làm cho cỗ khí uất lần nữa mạnh mẽ trỗi dậy không có cách ngăn được. Khiến cô phải nắm chặt tấm chăn mỏng trên người hòng lấy lại bình tỉnh.

Không để cho cô thêm thời gian suy nghĩ chuyện đau lòng, anh lại lần nữa cất giọng.

“Đừng mãi lẩn quẩn trốn tránh trong vòng tròn đau khổ nữa, em có còn nhớ, vào năm đó em từng nói, anh phải thật mạnh mẽ đối diện với ký ức của bản thân, như thế mới xứng là nam nhân không?”

“Cũng chính là em năm đó, gặp khó khăn không nản lòng, kéo anh từ nơi vực sâu tăm tối trở ra ngoài ánh sáng."

"Cho nên em hiện tại cũng phải mạnh mẽ lên, hãy như cô bé kiên cường năm đó, biến đau khổ thành một cỗ động lực mà vượt qua, có được không?”

“Tiểu Huân…” hai từ cuối anh gọi tên cô rất dịu dàng.

Bị người đàn ông ngồi bên cạnh nói những lời như nhìn thấu tâm sự trong lòng, còn gọi tên cô bằng cách xưng hô thật thuộc, cô theo bản năng ngẩn đầu nhìn về phía người đàn ông đó, tiếp xúc tầm mắt với anh gần mười giây, mi tâm hơi nhăn lại, miễn cưỡng làm cho mình phát ra âm thanh.

“Anh…”

“Tiểu Huân, có nhận ra anh không?”

“Phong Phong… Là anh sao?”

Cô gái anh yêu vẫn còn nhớ anh, dù là mười năm rồi cô vẫn còn nhận ra anh… Ý nghĩ này khiến trái tim anh lan tràn cảm giác ấm áp, ánh mắt chất chứa thâm tình nồng đậm nhìn cô, nhẹ gật đầu một cái, mỉm cười, nói.

“Ừm, là anh.”

Sau nhìn thấy Lương Tưởng Huân nhẹ nâng cánh môi yếu ớt cười, anh mới nhẹ giọng hỏi.

“Hiện em có cảm thấy thân thể mệt mỏi lắm không? Hay là để bác sĩ đưa em đi kiểm tra tổng thể trước nhé.”

Lương Tưởng Huân suy yếu tốn sức lắc đầu, nhàn nhạt từ chối.

“Không cần kiểm tra đâu, em không sao.”

Hà Nghinh Phong không yên tâm, định khuyên cô đi kiểm tra, thì bác sĩ đứng ở bên cạnh liền lên tiếng.

“À, thật ra hôm qua chúng tôi đã làm một lần kiểm tra tổng thể cho bệnh nhân rồi, niếu như hiện tại bệnh nhân đã tỉnh lại và không có bị di chứng gì sau hôn mê, thì có thể không cần kiểm tra nữa.”

“Nhưng do bệnh nhân vừa làm phẩu thuật, còn rất suy yếu, cần phải nhớ sau khi xuất viện trở về nhà, khoảng thời gian đầu không nên để cho bệnh nhân làm việc nặng, phải tránh cho cơ thể bệnh nhân bị lạnh, cần phải nghỉ ngơi nhiều hơn, và trong một tháng không được quan hệ…”

Quan hệ?

Chân mày Lương Tưởng Huân khẽ nhíu lại, bác sĩ vừa rồi là đang nói gì vậy? Cô ngã bị thương, và chuyện đó thì có gì liên quan?

Hà Nghinh Phong nhìn thấy Lương Tưởng Huân hướng ánh mắt về phía bác sĩ, cánh môi động đậy muốn hỏi, lo sợ cô biết được sự ra đi đột ngột của đứa bé, chưa kịp chuẩn bị tinh thần để chấp nhận sự thật, sẽ ảnh hưởng đến tâm lý, nghiêm trọng hơn lại mắc phải trầm cảm.

Anh liền nhanh miệng nói “Vâng.” Sau đó đứng lên tiễn y tá cùng bác sĩ rời khỏi phòng bệnh, rồi nhẹ tay khép cửa lại, quay trở lại giường.

Dư quang khoé mắt nhìn thấy Lương Tưởng Huân đang cố sức chống tay xuống giường, muốn ngồi dậy, anh liền nhanh chân tới bên cạnh, giúp cô ngồi dậy, một tay khác vòng ra sau chỉnh sửa chiếc gối cho hợp vị trí, cho cô tựa lưng vào vững vàng, sau mới nhẹ nhàng đặt hai tay lên vai cô, tiếp xúc ánh mắt, vẻ mặt nghiêm túc, trầm giọng nói.

“Tiểu Huân, sau khi anh nói ra, em nhất định phải giữ bình tỉnh, không được quá kích động.”

Lương Tưởng Huân còn mơ hồ chưa hiểu là chuyện gì? Nhưng nhìn thấy vẻ mặt nghiêm túc của Hà Nghinh Phong khi nói chuyện, cô cũng khẽ hít vào một ngụm khí, nhẹ gật đầu một cái thay cho câu trả lời.

Anh im lặng khoảng mười giây, mới trầm thấp giọng nói.

“Thật xin lỗi Tiểu Huân… Đêm qua tuy rằng anh kịp thời có mặt cứu được em, nhưng còn đứa bé thì không giữ được…”
Bình Luận (0)
Comment