Yêu Em Như Sinh Mệnh

Chương 64

Hiện tại, biết được tin tức về cô, niếu anh còn do dự không gặp, nói không chừng cả đời này, sẽ chẳng còn có cơ hội vô tình chạm mặt một lần nào nữa... Anh thật sự muốn kết quả này?

Không được, anh không thể không gặp, dù cô có muốn gặp anh, hay rất không muốn gặp anh, anh điều mặc kệ không muốn quản, anh nhất định phải gặp cô.

Diệp Chi Sinh sau một hồi đấu tranh tư tưởng, anh cuối cùng đã hạ xuống quyết định. Liếc nhìn ngày, tháng được hiển thị bên dưới góc phải màng hình laptop, sau mới trầm giọng lên tiếng.

“Ba ngày nữa, giám đốc xí nghiệp trà xanh phía bên Nhật Bản, sẽ mang một lượng hàng lớn sang đây bàn việc hợp tác phải không?”

“Đúng vậy thưa ngài, tôi cũng đã làm theo lời ngài chỉ thị, đặt một bàn tiệc ở nhà hàng Kim Ký, tám giờ tối ngày chủ nhật, Triết Cần bên phòng thu mua, sẽ tới đó tiếp đối tác Nhật Bản…”

“Nói Triết Cần không cần đi nữa, cuộc hẹn tối hôm đó, tôi sẽ đi thay anh ta.” Diệp Chi Sinh nói rồi tiện tay cầm một tập văn kiện, lật ra xem.

Thư ký Mạc nghe lịch trình bị thay đổi, liền cho tay vào túi lấy cuốn sổ nhỏ lật ra xem, rồi lại báo cáo.

“Tám giờ tối ngày chủ nhật, giám đốc có một hành trình khác rồi ạ.”

Diệp Chi Sinh vẫn tập trung nhìn vào trong văn kiện, nhàn nhạt mở miệng hỏi: “Là việc gì?”

Thư ký Mạc: “ Đi nhà hàng Âu dự tiệc sinh nhật của Chu tiểu thư.”

“Vậy thì cô giúp tôi chọn một món quà giá trị một chút, rồi sai người gửi tới cô Chu đúng vào tối đó, nói tôi bận không tới được.”

Chu Bội Ngọc trong hai năm này, vẫn là tìm cơ hội tiếp cận với Diệp Chi Sinh, nhưng không nóng vội như trước, mà luôn có chừng mực rõ ràng. Vì mang danh nghĩa là người đầu tư, nên những lần tìm gặp Diệp Chi Sinh, thường là thảo luận trong việc kinh doanh. Bên lề một chút thì thường mua quà tới Diệp gia, hỏi thăm sức khoẻ của Lâm Thiếu Lan.

Thấy Chu Bội Ngọc không tuỳ tiện như trước nữa, biểu hiện trong lúc làm việc cũng rất có trách nhiệm, không giở thói tiểu thư, Diệp Chi Sinh mới dần bỏ đi ý niệm chán ghét về cô, và chấp nhận cô là một người bạn. Cho nên bữa tiệc sinh nhật này của Chu Bội Ngọc, Diệp Chi Sinh vẫn dặn dò thư ký mua một phần quà gửi đi.

Thư ký Mạc vừa nói một tiếng “Vâng” Diệp Chi Sinh liền ngẩng đầu lên tiếp tục lên tiếng.

“Cô liên hệ với bên công ty Diplocam, đặt gói dịch vụ cao nhất, là gói theo yêu cầu khách hàng, nhân viên phiên dịch là Lương Tưởng Huân, nói họ ngày mai liền phái người tới đây.”

Thư ký Mạc ban đầu nghe Diệp Chi Sinh nói cần người phiên dịch tiếng Nhật, trong lòng hơi thắc mắc, vì sao ở Bắc Kinh có nhiều công ty phiên dịch nổi tiếng lại không gọi, mà phải gọi dịch vụ ở tận Hồng Kông? Lại nói, Diệp tổng thông thạo tiếng Nhật, mà lại cần đặt dịch vụ làm gì?

Cho tới khi nghe thấy, tên người nhân viên phiên dịch, cô mới chợt sáng tỏ. Vừa rồi có lẽ thứ ngài đang xem trên laptop, là thông tin về nhân viên trong công ty Diplocam, biết được Lượng tiểu thư làm việc ở nơi đó, nên mới tìm cớ gọi Lương tiểu thư tới đây với vai trò là người đại diện phiên dịch cho Khương Duệ, nhưng ẩn ý bên trong, chính là muốn tiếp xúc thân mật với Lương tiểu thư đây mà…

Thư ký Mạc nghĩ tới đây, khẽ nhoẻn miệng cười, sau đó liền cúi người, nhẹ nhàng nói.

“Đã rõ thưa giám đốc, ngài còn việc gì muốn căn dặn nữa không?”

Diệp Chi Sinh ngẫm nghĩ một chút, rồi chìa tay tới trước mặt thư ký.

“Đưa lịch trình tới đây.”

Thư ký Mạc cầm cuốn sổ lịch hành trình, hai tay đặt vào tay giám đốc.

Diệp Chi Sinh mở ra, xem hành trình của ngày chủ nhật, mi tâm hơi nhíu lại, tầm mười giây sau, liền cầm bút máy lên, động bút gạch xoá, ghi ghi đủ thứ, sau cùng gập cuốn sổ lại, hơi nhấc mi mắt lên nhìn thư ký, ngữ điệu nghiêm nghị đầy uy quyền.

“Mang lịch trình ra bên ngoài, nhìn theo đó mà sắp xếp, sau đó báo cho tôi.”

Thư ký Mạc nhẹ “Vâng” một tiếng, nhận lại lịch trình, xoay người rời khỏi phòng.

Ngồi trở lại bàn làm việc của mình, cô mới lật lịch trình vừa được Diệp Chi Sinh chỉnh sửa ra xem. Nhìn thấy hành trình làm việc của ngày chủ nhật được Diệp Chi Sinh dồn hết vào chiều hôm nay, cô suýt chút nữa té xuống ghế.

Lượng công việc hằng ngày của Diệp Chi Sinh, đã gần như làm không xuể, bây giờ còn dồn hết vào một buổi chiều, đừng nói là đi vệ sinh, ngay cả thời gian uống một ngụm nước e rằng cũng không có…

Thư ký Mạc gương mặt méo mó, khổ sở đưa mắt hướng đến cánh cửa phòng làm việc của Diệp Chi Sinh, trong lòng thầm than thở, “Giám đốc Diệp, cho dù ngài có muốn dành nhiều thời gian ở bên cạnh Lương tiểu thư đi chăng nữa, cũng đâu cần phải làm tới mức này kia chứ! Ở nhà tôi, vẫn còn có ông xã, và con nhỏ ở đang đợi tôi về a…”

Cô mím môi thở dài ngao ngán, rầu rĩ thu tầm mắt trở về, rồi lấy điện thoại trên bàn soạn một tin nhắn gửi về nhà, sau đó mới kéo lịch hành trình lại gần, theo chỉ thị hành sự.

-

“Chị Tưởng Huân, chị Tưởng Huân đợi một chút…” Nữ nhân viên trên tay ôm một sấp tài liệu, đuổi theo Lương Tưởng Huân, vừa gọi í ới.

Lương Tưởng Huân nghe được có tiếng giày cao gót dồn dập ở phía sau, theo đó là thanh âm thanh thuý, của nữ đồng nghiệp gọi tên mình, động tác bước chân vào trong thang máy có chút ngừng lại.

Điện thoại bên trong túi xách của cô lúc này, vừa vặn vang lên bài nhạc chuông quen thuộc, cô nhanh chóng ấn tiếp nhận cuộc gọi, nhẹ giọng nói với người bên kia đầu dây điện thoại: “Em xong việc rồi, đợi chút nhé.” Sau liền xoay người lại, đợi cho nữ đồng nghiệp đến gần, mới hỏi.

“Liêu Mỹ Thi? Làm sao vậy?”

Liêu Mỹ Thi cười cười chìa tập tài liệu về phía Lương Tưởng Huân.

“Thật ngại quá, tối nay tôi phải gửi bản tài liệu này cho bộ phận kiểm duyệt, do lần trước tôi bị nhắc nhở dịch sai một dòng, cho nên có phần không tự tin. Phiền chị có thể giúp tôi xem thử chỗ này dịch thế này đã được hay chưa?”

Lương Tưởng Huân gật nhẹ đầu, đưa tay ra đón lấy tập tài liệu nhìn qua một chút, bản dịch khá trôi chảy, cho đến gần cuối thì mắc một lỗi, cô liền rút cây bút máy ra khoanh vùng rồi giải thích.

“Từ humour ở trong đoạn này, ý nói họ đang có tâm trạng vui vẻ. To be in good humour, không phải To be in bad humuor…”

Liêu Mỹ Thi nhìn rồi gãi gãi đầu “À” một tiếng, sau đó nhận lại tài liệu.

“Quả là vẫn còn sai sót, cám ơn chị Tưởng Huân nhé, bây giờ tôi liền đi sửa.”

Lương Tưởng Huân cong môi lên cười.

“Không việc gì, đồng nghiệp cả mà, nhanh vào trong sửa lại đi.”
Bình Luận (0)
Comment