Khi nghe câu hỏi của Bạch Tân Hàn, trong đầu Đàm Thanh Ninh lộn xộn xuất hiện nhiều suy nghĩ.
Lúc cậu ta nói chuyện còn bé bị mình bắt nạt, lúc thì nghĩ đến chuyện bà nội ở dưới thở dài thương xót, còn chuyện cậu ta kiên quyết không chịu đi bệnh viện khám bệnh…..
Điều duy nhất đã quên là lúc sáng đã nghĩ mấy câu trả lời uyển chuyển cho câu hỏi này.
Cô đứng đưa lưng về phía cửa sổ, khoảng cách hai người rất gần.
Đôi mắt Bạch Tân Hàn có màu hổ phách rất đẹp, ánh mắt rất chuyên chú. Hình ảnh cô gái gầy nhỏ bé trong màn mưa bụi phản chiếu trong đôi con ngươi màu nhạt.
Thanh Ninh không biết hai người nhìn nhau bao lâu.
Có lẽ qua rất lâu, có lẽ cũng chỉ vài giây.
Cô nhìn thấy lông mi của Bạch Tân Hàn run rẩy và rũ xuống, nét mặt thoáng qua sự cô đơn.
Lúc còn ngây thơ non nớt, những suy nghĩ còn chưa được rõ ràng, đã nói một chữ “Được”.
Dứt lời, cả hai người đều ngạc nhiên.
Gió ngoài cửa sổ thổi bay mái tóc đuôi ngựa của cô, sau gáy cô ướt đẫm nước mưa, cơn lạnh ập đến khiến cô nổi da gà.
Gió lạnh trong mưa, đầu óc cô dần tỉnh táo.
Đàm Thanh Ninh, ngươi đang nói gì cái gì?
Đúng vậy, Bạch Tân Hàn rất đẹp trai. Nhưng ngươi không thể bị sắc đẹp làm cho choáng váng đầu óc đến vậy chứ?
12 giờ trước, không phải cô đã hứa với Qúy Lam sẽ không yêu sớm sao?
Như có mười vạn con kiến bò qua trong lòng, cô càng thấy ảo não phiền lòng.
Thanh Ninh cắn cắn môi, muốn đổi ý.
Lời “Coi như tôi chưa nói” vừa tới bên miệng, cô ngẩng lên đã thấy Bạch Tân Hàn so với mình còn mờ mịt hơn.
Cậu ta nhìn cô chằm chằm, mày hơi nhíu lại, trong ánh mắt toàn là những cảm xúc phức tạp, bên tai nhiễm đỏ.
Sau đó, khóe miệng cậu ta khẽ nhếch lên, từ trong cổ họng trầm thấp vang lên tiếng “ừm”.
Lần đầu tiên Thanh Ninh nhìn thấy ý cười xuất hiện rõ trên mặt Bạch Tân Hàn, không khỏi ngạc nhiên.
Lời vừa định nói, lại không nói nên lời.
Bạch Tân Hàn đi lên phía trước hai bước, đi sát qua Thanh Ninh đến bên cửa sổ.
Sau tiếng đóng cửa sổ nhẹ nhàng, tiếng gió mưa bên ngoài đột nhiên nhỏ hơn, trong phòng cũng trở nên yên tĩnh hơn.
Thanh Ninh quay đầu lại, nhìn động tác đóng cửa sổ trôi chảy lưu loát của cậu ta, mới phản ứng lại mình đã bỏ lỡ thời gian tốt nhất để đổi ý.
Lúc này còn nói ra, có vẻ như cô rất vô nhân đạo.
“Đi xuống.” Bạch Tân Hàn đóng cửa xong, nhắc nhở Đàm Thanh Ninh xuống tầng.
Thanh Ninh dừng lại mấy giấy, “Ừ” một tiếng.
Cô yếu ớt thở dài, đi trước bước ra cửa, dẫn đường cho Bạch Tân Hàn.
Cứ như vậy trước đi, nếu Bạch Tân Hàn không chịu chữa bệnh, vậy..…..
Trước hết mình mình cứ đồng ý với cậu ta. Mặt khác, chờ sau này nói sau.
Bạch Tân Hàn bước đi từ tốn, Đàm Thanh Ninh đi theo sau.
Hai người một trước một sau đi dọc theo hành lang chật hẹp trên lầu hai, ở giữa hành lang bốn phía là một cái giếng trời hình vuông không to không nhỏ
Bầu trời xanh thẫm, cơn mưa tầm tã trút xuống từ mái hiên nghiêng tạo thành bức màn mưa trong suốt, tiếng mưa rơi tí tách, sương mù bao phủ lấy tấm lưng mảnh mai của cô gái mang vẻ đẹp mơ hồ.
Cô mặc một chiếc áo khoác màu bạc, gió thổi làm quần áo dính chặt vào người, vòng eo nhỏ gọn.
Bạch Tân Hàn im lặng nhìn bóng lưng cô, ý cười đong đầy trong mắt.
Tối hôm qua cậu đã suy nghĩ rất lâu, cảm xúc nảy sinh với Đàm Thanh Ninh chính là dục vọng chiếm hữu, ghen tỵ với người khác, nhưng nó đều bắt nguồn từ tình cảm đặc biệt mà cậu dành cho cô.
Đàm Thanh Ninh đối với cậu là đặc biệt, đồng thời cậu cũng muốn là duy nhất của cô.
Chỉ có thể trách ngày thường cô đối với cậu quá tốt, cái gì cũng thuận theo, cậu chính là cậu bé bị chiều hư, tham lam muốn đòi hỏi càng nhiều.
Quan hệ bạn học bình thường là không đủ, cậu muốn một quan hệ gần gũi và đặc biệt hơn.
Cậu muốn thành một đôi với cô, muốn cô làm bạn gái của mình, muốn trở thành người đặc biệt nhất trong tất cả những người khác giới mà cô biết.
Nó khác với sự tồn tại của Hứa Chước và Dương Thần An.
Khi cậu nói xong mới ý thức được là mình lỡ lời.
Yêu cầu này hình như hơi sớm, cô mới 18 tuổi, dự đến chín phần sẽ bị từ chối.
Không ngờ được, câu trả lời của Đàm Thanh Ninh làm người khác phải bất ngờ.
Nhưng nếu đồng ý rồi, chắc không có chuyện đổi ý phải không?
Đàm Thanh Ninh dẫn Bạch Tân Hàn đi xuống tầng, quay lại nhà chính.
Bà nội ngồi trên chiếc đỏ kiểu xưa, ánh mắt xa xăm nhìn cơn mưa to bên ngoài.
Nghe thấy động tĩnh, bà lão quay đầu nhìn hai người cười cười: “Xuống rồi à? Đúng lúc dì Quân nói có thể đi ăn cơm.”
Dì Quân là bảo mẫu của bà nội Đàm, chăm sóc bà nội đã mười năm, quan hệ rất tốt với người nhà họ.
Đàm Thanh Ninh lên tiếng, đi nhanh mấy bước đến đỡ bà nội.
“Chúng ta đi ăn cơm thôi.”
Bà đã già bước đi không nhanh nhẹn, đi chậm chạp từ từ. Đàm Thanh Ninh đỡ bà, thỉnh thoảng quay đầu liếc nhìn phía sau.
Bạch Tân Hàn đi theo sau hai người, đi đến cửa nhà ăn.
Diện tích nhà ăn không lớn, ánh sáng không tốt, trên bàn tròn làm bằng gỗ lim bày rất nhiều món. Bên cạnh có chiếc tủ thấp cùng màu.
Thanh Ninh thuận tay mở đèn, gọi Bạch Tân Hàn ngồi xuống.
Mắt thấy dì Quân sắp đến phòng bếp, Thanh Ninh khen: “Nhiều đồ ăn ghê, dì vất vả rồi ạ!!”
“Để chúc mừng sinh nhật tiểu công chúa của nhà chúng ta, nên vậy.” Dì Quân cười nói: “Mọi người ăn trước đi, còn món canh bí đỏ. Chờ mọi người ăn gần xong dì sẽ mang mì lên.”
Bạch Tân Hàn nhìn đồ ăn trên bàn.
Ở trung tâm mặt bàn để chiếc bánh ngọt mang từ nhà đến.
Còn lại xung quanh bày các món đậu hũ khô sốt mật ong, đậu Edamame xào dưa cải muối(2), rau củ thập cẩm, củ sen trộn chua ngọt, măng om dầu, ngô xào hạt thông, cải bó xôi xào nấm bào ngư, ……..
(2)Edamame là tên gọi tiếng Nhật của một loại đậu gồm cả vỏ và hạt, được thu hoạch lúc còn non.Đậu Edamame có nguồn gốc từ khu vực Đông Á và được trồng đầu tiên ở Trung Quốc vào khoảng 7000 năm trước Công nguyên. Tên gọi Edamame được một nhà sư Nhật Bản Nichiren đề cập trong bút tích của ông lúc để lại ở đền thờ vào năm 1275, nên còn có nghĩa là đậu thần.Tất cả đều là món ăn chay.
Bên trong như bị con vật lông xù nào đó quẫy nhiễu, ngứa ngáy.
Bà nội ngồi ở vị trí trên, mỉm cười với Bạch Tân Hàn: “Tân Hàn à, món ăn đã làm có thể không phù hợp với khẩu vị của cháu khi ở nhà. Có gì cháu bỏ qua——”
“—–Ơ kìa bà nội, bà khách sáo như vậy làm gì? Dì Quân nấu ăn ngon lắm.” Đàm Thanh Ninh mím môi, vội vàng tiếp lời.
Ở trước mặt bà nội cô tự nhiên xem Bạch Tân Hàn là người trong nhà, không để bà nói những câu khách sáo như thế.
Hơn nữa bàn cơm hôm nay đã rất phong phú đa dạng.
Bạch Tân Hàn giật mình, lễ phép nói cảm ơn: “Là con gây phiền toái cho mọi người.”
“Không phiền.” Đàm Thanh Ninh biết cậu ta đang nói chuyện đồ ăn chay, “Bà nội tôi cũng thích ăn chay.”
Bà nội Đàm: “Đúng vậy, bà cũng thích ăn chay. Tuổi lớn không thích ăn thịt. Bây giờ măng không mềm được như mùa xuân. Chờ khi mùa xuân sang năm các cháu đến, bà bảo dì quân làm món măng xào Malantou cho hai đứa.”
Bạch Tân Hàn và Đàm Thanh Ninh nhìn nhau, bỏ xuống suy nghĩ, đồng ý với bà.
Mấy người nói đùa vài câu, lúc dì Quân quay lại, chuẩn bị đến giai đoạn quan trọng mà bữa tiệc sinh nhật nào cũng có.
Ước nguyện thổi nến.
Mong muốn của Đàm Thanh Ninh năm nay hơi nhiều.
Một là hy vọng mình có thể thuận lợi thi vào trường đại học, hai là mong bà nội và bố mẹ luôn khỏe mạnh bình an, ba là Bạch Tân Hàn sẽ đồng ý phẫu thuật, nhanh chóng khỏe mạnh.
Có lẽ đây cũng là năm Đàm Thanh Ninh mong ước muốn thành sự thật nhất.
Please tất cả các nguyện vọng đều thành, nhất là cái cuối cùng kia.
Cô sẵn sàng dùng tất cả năm lần ước nguyện sinh nhật trong năm năm tới để đổi.
Cô nói nhỏ ở trong lòng, giao hẹn với trời đất, sau đó dần mở mắt, cúi đầu thổi tắt ngọn nến.
“Thanh Ninh của chúng ta ước cái gì?” Bà nội Đàm ôn hòa hỏi.
Đàm Thanh Ninh như có như không lắc đầu: “Bà nội cái này không thể nói, nói ra sẽ không linh.”
“Được được.” Bà cười cười gật đầu: “Chúng ta bắt đầu ăn đi.”
Tay nghề dì Quân rất tốt, các món ăn chay mà ngon, màu sắc hương vị đủ cả.
Có thêm Đàm Thanh Ninh, không khí ăn cơm hòa thuận vui vẻ.
Sau khi ăn xong, Đàm Thanh Ninh ở dưới tầng nói chuyện phiếm cùng bà nội, để Bạch Tân Hàn lên trên trước, hẹn buổi chiều sẽ cùng nhau ra ngoài.
Bạch Tân Hàn quay lại phòng, mở cửa sổ ra.
Tiếng mưa tiếng gió theo cửa sổ tiến vào.
Cậu đứng trước cửa sổ nhìn xuống dưới, dưới lầu là khung cảnh sông nước Giang Nam, mưa ào ào rơi vào giữa sông, làm mặt sông tạo ra một đám xoáy nước.
Phía sau phòng là bến đò, cách đó không xa là mấy chiếc thuyền đang đậu ở đó. Trên vòm cầu xa xa thi thoảng có người đi đường cầm ô che mưa. Những tòa nhà với những bức tường trắng và ngói đen bị bao phủ bởi sương mù và mưa.
Thời tiết hôm nay không tốt, ngày thường Bạch Tân Hàn rất chán ghét loại trời âm u ngày mưa.
Nhưng hôm nay thì khác.
Hôm nay không chỉ là sinh nhật Đàm Thanh Ninh, còn là ngày bọn họ xác định quan hệ.
Có thể tâm trạng tốt, nhìn trời mưa thấy thuận mắt hơn nhiều.
Không biết nhìn bao lâu, mưa bên ngoài phòng đang ngớt dần, mây đen dần tan đi, những đám mây màu xanh lam xuất hiện ở xa xa trên bầu trời.
Bạch Tân Hàn nhíu mi, cúi đầu nhìn đồng hồ.
Sao Đàm Thanh Ninh còn chưa lên? Nói đợi bà nội ngủ trưa xong sẽ nhanh lên đây sao giờ không thấy.
Lúc định xuống dưới nhìn xem, Bạch Tân Hàn nhận được cuộc gọi từ Uông Sâm.
Uông Sâm nói mình đã mua đồ xong, đang trên đường đi đến, rất nhanh sẽ tới nơi.
Bạch Tân Hàn đáp lại xong cúp máy.
Buổi sáng nay cậu mới biết hôm nay là sinh nhật Đàm Thanh Ninh, không kịp chuẩn bị quà, chỉ có thể để tạm thời Uông Sâm đi mua. Cũng không biết Đàm Thanh Ninh có thích hay không.
Mười lăm phút sau Uông Sâm mới đến nơi, đưa đồ xong đi luôn.
Trong phòng còn lại mình cậu.
Cho đến khi trời tạnh hẳn, Đàm Thanh Ninh mới thong dong đến.
Trước khi lên tầng Đàm Thanh Ninh đã nghĩ rất kỹ, cố gắng dùng thái độ như trước đây để cư xử với Bạch Tân Hàn, không cần nghĩ nhiều về vấn đề quan hệ giữa hai người ra sao.
Nhưng mà dù thực hành qua vô số lần, làm tốt công tác tư tưởng thế nào đi nữa, khoảnh khắc nhìn thấy Bạch Tân Hàn cô vẫn thấy xấu hổ.
Cửa phòng Bạch Tân Hàn không đóng, cô dừng ở cửa hai giây, giả vờ bình tĩnh đề nghị: “Trời quang rồi, cậu có muốn ra ngoài đi dạo không?”
Bạch Tân Hàn nghe tiếng nhìn lại, nhẹ giọng gọi: “Lại đây.”
Đàm Thanh Ninh chần chờ bước vào phòng hỏi khẽ: “Chuyện gì thế?”
Vừa dứt lời, cổ tay trái bị nắm đến trước mặt người kia.
Giây tiếp theo, cảm giác lạnh lẽo của kim loại cùng độ ấm của ngón tay của Bạch Tân Hàn chạm vào tay cô.
Một chiếc đồng hồ xuất hiện trên cổ tay trống rỗng.
Đồng hồ mặt hoa hồng, dây đồng hồ màu nâu, thiết kế đơn gian thanh lịch.
“Qùa sinh nhật.” Người đối diện giúp cô đeo đồng hồ lên tay, thản nhiên nói.
“Cám ơn——” Đàm Thanh Ninh dừng lại một chút, “Nhưng cậu bảo không biết hôm nay là sinh nhật tôi?”
“Uông Sâm vừa mới đi mua.”
Bạch Tân Hàn nâng cổ tay cô lên cẩn thận xem kỹ, cậu không nhìn nhầm, cái này rất hợp với cô.
Nhiệt độ trên tay Bạch Tân Hàn tiếp tục xuyên qua da thịt, mảng da nhỏ tiếp xúc với cậu trở nên hơi nóng, có chút tê dại.
Đàm Thanh Ninh hơi mất tự nhiên, cô không hiểu rõ về nhãn hiệu các loại đồng hồ, nhưng là——-
“Cái này có phải rất đắt không?”
Bạch Tân Hàn buông tay cô ra, mắt hơi tối xuống: “Cũng tạm.”
Trong lòng Đàm Thanh Ninh chùng xuống, còn nói “Cũng tạm”, chắc chắn rất đắt.
“Tôi——–”
“———-cậu không cần để tôi ném xuống.”
Giống như biết trước cô định nói gì, Bạch Tân Hàn lập tức cắt ngang, giọng lạnh như băng.
Đàm Thanh Ninh cứng đờ người.
Ném từ cửa sổ ném xuống? Bên dưới là một con sông đó.
Thật như ném đá xuống sông.
Cô mím môi, nói nhỏ: “Vậy được rồi. Tôi nhận trước.”
Sắc mặt Bạch Tân Hàn hòa hoãn lại: “Ừ.”
Đàm Thanh Ninh cúi đầu, tay phải nhẹ nhàng vuốt ve mặt đồng hồ, dự định về phòng sẽ tra giá, đợi đến lúc sinh nhật Bạch Tân Hàn mua lại món quà tặng cậu ta.
“Sinh nhật cậu là ngày bao nhiêu?” Đàm Thanh Ninh tự nhiên hỏi.
“Mấy ngày hôm trước.”
“Mấy hôm trước?” Thanh Ninh ngạc nhiên, suy nghĩ chợt lóe qua trong đầu: “Là hôm bố cậu đến thăm đúng không?”
Là ngày cậu ta thi thiếu một môn.
Thanh Ninh “A” một tiếng, “Tôi cũng không biết, cũng không có quà tặng cho cậu……”
“Tặng rồi.” Bạch Tân Hàn cắt ngang.
Trước ánh mắt khó hiểu của Đàm Thanh Ninh, cậu hơi mất tự nhiên: “Vừa mới lúc nãy trước khi ăn cơm.”
Chuyện vừa nãy xảy ra quá nhanh, thậm chí cậu thấy nó không chân thực cứ như ở trong mơ.
Ánh mắt Bạch Tân Hàn nhìn chằm chằm Đàm Thanh Ninh, quan sát phản ứng của cô, muốn một cái xác nhận.
Bị ánh mắt nóng bỏng nhìn, nháy mắt Đàm Thanh Ninh hiểu được cậu ta ám chỉ điều gì.
Khí nóng và xấu hổ đồng thời xuất hiện, chạy lan ra toàn thân.
Hai má cô đỏ bừng bừng, nhắm mắt “Ừm” nhẹ một tiếng.