Yêu Em Rất Nhiều – Đào Hòa Chi

Chương 39

Trên đường sau khi tan tiết tự học tối, Đàm Thanh Ninh đi song song với Bạch Tân Hàn hóng gió mát mẻ dễ chịu trong trường.

Thanh Ninh kể chuyện hôm nay mình vừa nghe được: “Nghe nói có một học sinh lớp mười đi rừng nhỏ hái quýt bị thầy cô phát hiện, phải viết bản kiểm điểm, quá thảm.”

“May mắn lúc đó chúng ta không bị bắt.” Bây giờ nghĩ lại, vừa thấy may vừa thấy sợ.

“Chúng ta bị bắt?” Bạch Tân Hàn nhăn mi, hạ mắt nhìn về phía Đàm Thanh Ninh.

Thanh Ninh: “Đúng vậy. Cậu quên rồi à? Hôm đó vào buổi tối lúc tan học, cậu không nên đi hái trộm hai quả quýt, còn muốn mình đứng canh cho cậu.”

Bạch Tân Hàn cúi đầu trả lời, trong lòng trầm xuống.

Cậu không nhớ rõ.

Không chỉ có việc đi hái quýt không nhớ, ban ngày Đàm Thanh Ninh nhắc đến chuyện cậu từng nôn cũng không có ấn tượng.

Thời gian gần đây, trí nhớ của cậu hình như giảm đi.

Bạch Tân Hàn nhìn sang, ngẩn người nhìn cô gái líu ríu bên cạnh.

“Cậu nghĩ gì đấy?” Đàm Thanh Ninh phát hiện Bạch Tân Hàn khác hẳn dáng vẻ bình tĩnh thông thường.

Bạch Tân Hàn lấy tay sờ sờ gáy cô xong buông ra, cúi đầu trả lời: “Suy nghĩ đến chuyện kiểm tra lại.”

Ngày mai là thứ sáu, cậu muốn đi bệnh viện kiểm tra lại bệnh trầm cảm.

“À…” Thanh Ninh suy nghĩ, “Có muốn mình đi cùng —-”

“Không cần.” Bạch Tân Hàn thản nhiên ngắt lời cô: “Một mình mình đi.”

Buổi sáng ngày hôm sau, đúng giờ Bạch Tân Hàn có mặt ngồi trong phòng tại khoa tâm lý ở bệnh viện để khám bệnh.

Sau khi quá trình kiểm tra kết thúc, cậu nhận được tin tốt.

“Tình huống không tồi, từ kết quả kiểm tra của chúng tôi, tình trạng của cậu tốt hơn nhiều so với đợt trước.”

Bác sĩ cười chúc mừng cậu, ngón tay đánh chữ trên bàn phím: “Tôi kê đơn thuốc theo đơn bác sĩ Trình kê lần trước, giảm thuốc xuống cho cậu. Thuốc vẫn tiếp tục uống, lần sau lại đến kiểm tra lại.”

Sau tiếng đánh chữ lạch cạch trên bàn phím, Bạch Tân Hàn nhận được đơn thuốc.

Cậu không đứng dậy ngay, ngập ngừng một lúc mới mở miệng: “Bệnh trầm cảm có khiến cho trí nhớ bị giảm sút không?”

“Ừ, quả thật là có tình huống này. Bệnh trầm cảm có thể làm cho trí nhớ của người bệnh giảm sút, còn có hiện tượng có lối suy nghĩ chậm. Mặt khác, tác dụng phụ của thuốc cũng có thể ảnh hưởng đến trí nhớ.”

Bác sĩ dừng một chút, trấn an chàng trai đẹp trai trước mặt: “Cậu không cần lo lắng. Bệnh tình của cậu bây giờ đang chuyển biến tốt đẹp, lượng thuốc được giảm xuống. Tin rằng không bao lâu nữa là có thể khỏi bệnh.”

Bạch Tân Hàn đáp lời, nói cảm ơn đứng dậy ra khỏi phòng.

Cầm thuốc đưa cho Uông Sâm, Bạch Tân Hàn ngồi xuống đại sảnh bệnh viện.

Tư thế ngồi cao ngất, chàng thiếu niên tuổi trẻ đẹp trai, thỉnh thoảng có người đi qua đường quay đầu nhìn cậu.

Bạch Tân Hàn không biết việc này, vẫn còn đang suy nghĩ lời bác sĩ nói, tay sờ trên trán.

Buổi sáng lúc rời giường cảm giác đau đớn đã giảm đi nhiều, nhưng cái này không thể khiến Bạch Tân Hàn yên tâm hơn.

Gần đây, số lần đau đầu nhiều hơn trước.

Thêm chuyện mất trí nhớ, đủ loại dấu hiệu cho thấy tình trạng bệnh đang xấu hơn.

Thời tiết tháng ba ấm áp, bầu trời quang đãng.

Lưng Bạch Tân Hàn ra mồ hôi lạnh.

Cậu ngồi dựa vào ghế, nhắm mắt lại, thở hắt ra.

Còn khoảng hai tháng nữa…..

Cậu không chỉ mong thời gian trôi qua nhanh để bệnh tình không kịp phát triển, mà vẫn có lòng tham muốn kéo thời gian để được ở bên Đàm Thanh Ninh lâu hơn.

“Thiếu gia, Bạch tiên sinh tìm cậu.” Bên tai đột nhiên truyền đến tiếng nói của Uông Sâm.

Bạch Tân Hàn mở mắt, trước mặt là di động của Uông Sâm.

Cậu đưa tay nhận: “Bố.”

Uông Sâm cầm túi thuốc trên tay, tự giác đi sang một bên, để không gian xung quanh lại cho Bạch Tân Hàn.

Tiếng Bạch Thư Dương phát ra ống tai nghe điện thoại không sót một từ nào: “Tân Hàn, bố đề nghị con nhanh chóng ra nước ngoài.”

Có thể biết trước con trai định muốn nói gì, Bạch Thư Dương nói tiếp: “Trước hết, con nghe bố nói đã.”

“Bố nói thẳng với con. Mấy năm trước, chuyện vị bác sĩ kia khám bệnh cho con đúng là do sơ suất của bố. Bây giờ bố phát hiện và đang nghi ngờ một người, nhưng không đủ bằng chứng, cần phải tìm được bác sĩ năm đó đã khám cho con. Bố sợ một mình con ở lại thành phố C không an toàn.”

“Hoặc là con trở về thành phố A, hoặc là con nhanh ra nước ngoài làm phẫu thuật.”

Bạch Tân Hàn dùng ngón tay nắm chặt điện thoại, một lúc lâu sau mới mở miệng: “Chờ hai tháng nữa được ạ?”

Mấy năm nay cậu đều an toàn vượt qua, bây giờ cậu chỉ cần thêm hai tháng chẳng nhẽ cũng không được?

Bạch Thư Dương thở dài.

Sau một lúc, không nỡ làm trái ý con trai nên nói: “Nếu con kiên quyết muốn ở lại thành phố C, bố sẽ cho thêm hai người đến đó.”

Bạch Tân Hàn trầm mặc thật lâu, cuối cùng vẫn nói: “Bố để con suy nghĩ thêm đã.”

Cả ngày hôm nay, Bạch Tân Hàn không xuất hiện ở trường học.

Vị trí bên cạnh không có người ngồi trở nên vắng vẻ tâm trạng Đàm Thanh Ninh trống trải theo, cảm thấy thiếu thiếu cái gì đấy.

Nhân lúc buổi tối lúc chú Uông mang cơm đến, Đàm Thanh Ninh hỏi tình trạng Bạch Tân Hàn thế nào.

Uông Sâm cười pha trò: “Cậu chủ không có việc gì. Chắc là đi bệnh viện nên hơi mệt mỏi. Cậu ấy không thích bệnh viện, đang ở nhà nghỉ ngơi.”

Đàm Thanh Ninh gật đầu, nói cảm ơn với chú Uông.

Quay lại canteen, cô không có tâm trạng ăn cơm cùng Quý Lam.

“Cậu nhìn bộ dạng mất hồn mất vía này của mình xem.” Qúy Lam chê cười cô: “May mà sau khi thi xong cậu ấy mới ra nước ngoài. Nếu không chắc cậu buồn đến chết phải không?”

Hơi thở Đàm Thanh Ninh cứng lại, xấu hổ giận dữ trả lời: “Không đâu.”

Cô chỉ thấy Bạch Tân Hàn không đến trường học có điểm kỳ lạ thôi.

Lần đó sinh nhật cậu ta đi gặp bố còn vẫn quay lại cùng cô học tiết tự học buổi tối. Nhưng hôm nay, rõ ràng buổi sáng cậu ta đi bệnh viện nhưng sau đó không thấy quay lại trường.

Đàm Thanh Ninh lo lắng liên tục đến khi tan học.

Hôm nay là thứ sáu, đúng lúc Nhan Oái có thời gian rảnh đến trường đón con gái về.

“Mẹ, Bạch Tân Hàn có ở nhà không ạ?” Đàm Thanh  Ninh thắt dây an toàn xong thuận miệng hỏi.

Nhan Oái gật đầu: “Thằng bé ở trong phòng suốt.”

Thanh Ninh a một tiếng, thoáng yên tâm.

“Đúng rồi, cuối tuần bọn con sẽ thi thử đúng không? Chuẩn bị thế nào rồi.” Nhan Oái quan tâm đến tình hình học của con gái.

“Vẫn đang ôn tập ạ.” Thanh Ninh ôm cặp sách, quang cảnh đèn đóm đường phố ngoài cửa sổ đang lùi về đằng sau.

“Nhưng mà thi kết hợp cùng cả thành phố, lần đầu cạnh tranh hơi khó khăn.” Thanh Ninh thở dài: “Còn muốn nhanh chóng đến kỳ thi đại học càng sớm càng tốt.”

Nhan Oái nhìn con gái, cười ra tiếng: “Sau khi thi đại học con được nghỉ ba tháng, có thể nghỉ ngơi thật tốt.”

“Mẹ đã bàn qua với mẹ Hứa Chước rồi, đến lúc đó các con được nghỉ, hai nhà chúng ta sẽ đi chơi một chuyến. Con thấy thế nào?”

Đàm Thanh Ninh đồng ý rất nhanh: “Được ạ, đi đâu chơi?”

“Cái này chưa nghĩ ra. Con muốn đi đâu? Các nước trong khu vực Đông Nam Á đều có thể. Châu Âu thì hơi xa, sợ ba con không có nhiều ngày nghỉ như vậy.” Nhan Oái dừng một chút: “Cũng không cần phải sốt ruột. Dù gì vẫn còn nhiều thời gian, đến lúc đó rồi nghĩ.”

Hai người nói chuyện trên suốt đường đi, rất nhanh đã về đến nhà.

Phòng của mẹ ở dưới tầng, sau khi cô chào hỏi xong, cô đi thẳng lên tầng về phòng.

Mở cửa ra, cánh tay Đàm Thanh Ninh bị một lực mạnh túm vào phòng.

Cửa ‘ầm’ một tiếng đóng lại, cô bị người đè ở trên cánh cửa.

Trái tim của cô bị dọa sắp nhảy ra khỏi ngực đến nơi, cặp sách trong tay rơi trên mặt đất.

Ngoài cửa sổ có trăng sáng, trong bóng tối, khuôn mặt của Bạch Tân Hàn không rõ ràng lắm, đường nét mờ đi.

Nhìn thấy người quen thuộc, Đàm Thanh Ninh dần bình tĩnh lại.

Cô ngửa đầu không rõ chuyện gì nên hỏi: “Làm sao vậy? Cậu không thoải mái —-”

“Thanh Ninh!” Ngoài cửa đột nhiên truyền đến tiếng nói của mẹ.

Nghe âm thanh phát ra hình như là đang đi lên tầng, đi về phía phòng cô.

Thanh Ninh hoảng hốt, bất chấp cái khác, ấn cái ‘cạch’ đóng chốt cửa.

Đã trễ thế này, Bạch Tân Hàn không nên xuất hiện ở phòng mình. Nếu như bị mẹ nhìn thấy, cô sẽ hết đường chối cãi.

“Cậu mau tránh ra.”

Thanh Ninh lôi Bạch Tân Hàn đến trước tủ quần áo, mở cửa ra tay chân luống cuống đẩy người nhét vào bên trong.

Bạch Tân Hàn ngạc nhiên mấy giây, ánh mắt sâu kín nhìn Đàm Thanh Ninh.

“Nhanh lên, nhanh lên. Please, please!!!” Thanh Ninh chắp hai tay thành hình chữ thập, thậm chí còn chủ động dùng một nụ hôn để hối lộ.

Bạch Tân Hàn không tình nguyện ngồi vào trong tủ quần áo, hai chân cuộn lại để một chỗ.

Thanh Ninh đóng cửa tủ quần áo, nhẹ nhàng thở ra.

“Đến đây!!” Cô đứng trước cửa hô to một tiếng, đi qua mở cửa.

Nhan Oái đi lên muốn đưa ít cherry cho Đàm Thanh Ninh.

Để bát hoa quả lên mặt bàn, bà nhân tiện nói mấy câu với con gái.

“Cách đây một thời gian, bác của con đến nhà hỏi con có muốn thi vào trường sư phạm không. Bác ấy nói còn nhớ lúc còn nhỏ con nói muốn trở thành giáo viên.”

Thanh Ninh theo bản năng lắc đầu: “Con còn chưa nghĩ xong.”

“Ừ, không cần gấp.” Nhan Oái vỗ vỗ bả vai con gái: “Mẹ và bố con đều không có yêu cầu gì, không học y là được.”

Thanh Ninh mím môi, muốn nói lại thôi.

“Được rồi, con ăn đi, mẹ xuống dưới đây.”

Nhan Oái không để ý đến phản ứng của con gái, đi ra ngoài tiện tay đóng cửa lại.

Thanh Ninh áp sát vào cửa nghe ngóng, sau khi xác nhận mẹ đã đi xuống dưới mới chạy đi mở cửa tủ quần áo.

Bạch Tân Hàn vẫn duy trì tư thế ngồi như trước, đột nhiên có ánh đèn làm mắt cậu không kịp thích ứng.

Cậu vô thức chớp mắt, khi mở ra lần nữa, đôi mắt hơi ngấn nước vì đau nhức.

Người cao lớn chân dài như cậu ta ngồi bên trong, tay chân ngay ngắn, ánh mắt sạch sẽ ngẩng đầu nhìn Đàm Thanh Ninh.

Nhìn qua không hiểu sao có cảm giác đáng yêu.

Trái tim Đàm Thanh Ninh mềm nhũn, cô cúi xuống đưa tay ra cho Bạch Tân Hàn.

“Ra đây đi.” Cô nhỏ giọng nói.

Bạch Tân Hàn nhìn bàn tay trước mặt, chậm rãi đưa tay mình ra cầm.

Trùm lên, nắm lấy, kéo lại.

Một loạt động tác liền mạch lưu loát.

Thanh Ninh bất ngờ không kịp phòng bị, bị cậu ta túm vào trong, ngã trên người cậu và quần áo xung quanh.

Bạch Tân Hàn trở mình đè Đàm Thanh Ninh ở phía dưới, hai tay đỡ đầu cô, cúi đầu hôn lên môi.

Cửa bên của tủ quần áo mở, chân cô duỗi thẳng qua cánh cửa đang mở ở nửa bên kia.

Cô bị đặt trong góc tủ quần áo, rất ít không khí.

Thanh Ninh giãy dụa “ưm,ưm” mấy tiếng muốn đổi vị trí, nhưng môi và cả người đều bị cố định rất chặt.

Hành động giãy dụa nhỏ ngược lại càng kích thích dục vọng chiếm hữu và sự kiểm soát của Bạch Tân Hàn, chân bị đè lại, nụ hôn càng kịch liệt hơn.

Đầu lưỡi cậu ta tìm được vào bên trong, đoạt lấy tàn sát bừa bãi.

Mặt Đàm Thanh Ninh đỏ bừng, bị hôn đến nỗi sắp không thở được.

Cô không còn cách nào khác, đành cắn một cái.

“Không được trốn!!” Bạch Tân Hàn hơi lùi lại, cau mày.

“Mình sắp không thở nổi.” Thanh Ninh nhân cơ hội có thể nói chuyện nói ra, ngực thở phập phồng kịch liệt.

Áo sơ mi màu trắng bó chặt trước ngực, theo sự hô hấp hình dạng càng hiện ra rõ ràng.

Ánh mắt Bạch Tân Hàn dừng lại ở ngực cô, cổ họng thít chặt.

Cậu vẫn đang cúi sát vào Đàm Thanh Ninh, tay phải đỡ mặt cô, ngón cái khẽ sờ lên mặt cô, những cái vuốt ve dịu dàng của những người đang yêu.

Cậu không biết lần này ra nước ngoài chữa bệnh mất bao lâu, có thể để lại di chứng hay biến chứng nào khác không. Thậm chí không thể xác định cuộc phẫu thuật có thành công hay không.

Tất cả những thứ đó đều là lý do vì sao cậu không muốn ra nước ngoài ngay.

Cậu biết những gì bố nói đều đúng, cậu nên rời đi sớm.

Nhưng mà, cậu luyến tiếc.

“Thế nhân cầu yêu, vết đao thỉ mật, mới nếm thử tư vị, đã gần đến cát lưỡi.”

Cậu ham mê sự ấm áp của cô, không nỡ rời bỏ ánh mặt trời của mình.

Ánh mắt Bạch Tân Hàn quấn quýt si mê, giọng khàn khàn: “Ninh Ninh, mình đi rồi sau này cậu có quên mình không?”
Bình Luận (0)
Comment