Yêu Em Sâu Tận Sao Trời Kia

Chương 4

Da đầu giống như bị lột ra làm Tân Ngải đau đến phát khóc, hốc mắt nháy mắt liền đỏ ửng: “Anh buông tôi ra...”

Giản Trạch Xuyên hơi cau mày, nói: “Ồn ào quá đuổi ra đi.”

Giản Tứ gật đầu, sắc mặt vô cảm đi đến trước mặt Tân Ngải: “Vị tiểu thư này, cô đã kinh động đến Tam gia rồi, mời cô lập tức đi ra ngoài.”

Tân Ngải còn đang bị Giang Triều kéo tóc, đằng này hôm nay tới nơi này tìm hiểu tin tức sự đã sớm bị ngâm nước nóng, cô ước gì có thể chạy khỏi Đỉnh mây càng nhanh càng tốt: “Vâng, vâng... tôi đi ra ngoài ngay...”

Giọng của Tân Ngải bởi vì đau đớn đã có chút run rẩy.

Giản Tứ đảo qua Giang Triều: “Giang thiếu gia...”

Khóe miệng Giang Triều run rẩy, hắn muốn lôi Tân Ngải đi ra ngoài, nhưng đêm nay là cơ hội khó có thể có được gặp mặt Giản Trạch Xuyên như thế này, nhà bọn họ lần này tài chính quay vòng có chút khó khăn, muốn nhờ Giản gia hỗ trợ, hắn ta chỉ có thể ở lại, nhưng hắn lại không cam lòng: “Tam gia, tôi có thể giữ người phụ nữ này lại hay không...”

Khi nhìn ánh mắt của Giản Trạch Xuyên hắn sợ tới mức không dám nói câu kế tiếp, lập tức ngậm miệng, khom lưng nói: “Không phải... tôi xin lỗi Tam gia, làm ảnh hưởng đến ngài...”

Tân Ngải bị Giản Tứ mang ra ngoài, ra đến cửa, cô mới thở phào nhẹ nhõm, ngẩng đầu lên nhìn Giản Tứ một cái: “Tam gia nhà anh...”

“Cô có biết những kẻ không có thẻ hội viên mà dám trà trộn vào đây sẽ bị hội sở chúng tôi xử trí như thế nào không?”

Tân Ngải làm ra vẻ thương tâm khổ sở, che giấu tâm can nói: “Tôi... còn không phải vì muốn tìm Tam gia sao?”

Giản Tứ như thể không nghe thấy những gì cô vừa nói, cậu ta nói tiếp những gì vừa rồi chưa nói hết: “Những người đó, hiện tại...”

Tân Ngải nâng tay lên nói: “Vâng vâng, tôi biết rồi, mỗi lần nói chuyện đều không thể bắt sóng vậy, lần sau... lần sau, tôi không xông loạn là được.”

Cô không nghĩ tới lần này lại gặp phải Giản Trạch Xuyên, kế hoạch lập tức bị ngâm nước nóng, nếu cô muốn tìm được manh mối thì cần phải được tự do ra vào hội sở, nếu vậy nhất định phải có một tấm thẻ hội viên mới được.

Tân Ngải nhỏ giọng oán giận nói: “Nói đến đây không phải vì Tam gia nhà anh keo kiệt sao? Nếu ngài ấy có thể cho tôi một tấm thẻ hội viên thì tôi không phải lén trà trộn vào đây nữa rồi, tốt xấu gì tôi cũng là người phụ nữ của ngài ấy, không phải sao? Mỗi lần ngài ấy kéo quần rời đi tôi chỉ còn một mình ở lại đó, anh nghĩ mà xem...”

Biểu cảm trên khuôn mặt của Giản Tứ đóng băng nãy giờ rốt cuộc không nhịn được: “Cô đủ rồi đấy, cô cho rằng lần này Tam gia sẽ tha cho cô sao.”

Tân Ngải phủng mặt, tỏ ra đáng thương nhìn cậu ta: “Làm ơn đi mà tứ ca, anh nói đỡ giúp tôi vài câu trước mặt Tam gia với.”

Cơ mặt của Giản Tứ giật giật, sóng gió gì mà cậu ta chưa từng thấy qua, nhưng lại chưa từng gặp qua người phụ nữ nào không biết xấu hổ như thế này, cậu ta đưa cô tới chỗ hai tên bảo an: “Kéo đi kéo đi...”

Mỗi ngày bảo an đều phải kéo đi không ít người, cho rằng Tân Ngải cũng giống vậy cho nên thô lỗ túm chặt cô kéo ra bên ngoài, Giản Tứ không thuận mắt nói một câu: “Chú ý đúng mực.”

Hai tên bảo an sửng sốt, Tân Ngải lập tức xoay người thê lương nói: “Tứ ca, anh không thể đối xử với tôi như vậy được? Sao anh có thể vô tình như thế chứ?”

Giản Tứ như rơi vào mộng bức, người phụ nữ này, cô ta... cô ta muốn hại chết mình sao?

Bảo an tức khắc minh bạch, thì ra người phụ nữ này có quan hệ với Giản Tứ?

Tân Ngải hếch mũi: “Tứ ca, chúng ta tốt xấu gì cũng...”

“Tốt xấu cái gì?”

Giọng nói trầm thấp có chứa từ tính vang lên, tiếng bước chân từ xa lại gần, sắc mặt của Tân Ngải và Giản Tứ lúc ấy đều trắng bệch của ra.

Giản Tứ thầm nghĩ: Mình thật sự bị Tân Ngải hại chết rồi.

“Tam gia...”

Khóe môi của Giản Trạch Xuyên mang theo nụ cười như có như không, đi đến trước mặt Tân Ngải: “Nói đi chứ.”

Ánh mắt của anh đảo qua cổ tay của Tân Ngải, da thịt cô có bao nhiêu mẫm cảm Giản Trạch Xuyên đều biết hết, chỉ cần chọc nhẹ một chút thôi cũng có thể lưu lại dấu vết, bị Giang Triều giằng co lôi kéo như vậy chỗ đó đã sớm lưu lại dấu vết vô cùng chói mắt, đến bây giờ còn không tiêu, chờ đến ngày mai phỏng chừng sẽ tím bầm.

Ánh mắt Giản Trạch Xuyên hơi chuyển biến, hiện lên một tí lạnh lẽo.

Bảo an đã thức thời buông Tân Ngải ra, cô vâng vâng dạ dạ nhỏ giọng nói: “Vâng... Tốt xấu gì cũng... cũng coi như từng quen biết...”

Ánh mắt của Giản Trạch Xuyên thật sự quá lạnh lẽo, rốt cuộc Tân Ngải không nhịn được, chỉ muốn chạy trốn,

“Tôi... Thật ngại quá, hôm nay tôi... tôi xin lỗi, tôi sẽ cút ngay lập tức.”

Tân Ngải vội xoay người định chạy nhưng thần sắc của Giản Trạch Xuyên đột nhiên lạnh xuống: “Giản Tứ.”

Giản Tứ hai ba bước đuổi theo.
Bình Luận (0)
Comment