Yêu Em Thêm Lần Nữa Được Không?

Chương 31

Đúng là thời gian trôi nhanh như “cát luồn qua kẽ tay” vậy. Mới đây thôi chúng ta tựu trường để đón một năm học mới mà giờ đây đã là Lễ tổng kết cuối năm học rồi. thời gian trôi thật nhanh. Và đây là lần cuối cùng mà tất cả mọi người tụ họp đông đủ vì sau khi ra khỏi mái trường này thì mỗi người lại có một hướng đi riêng không còn đông đủ nữa rồi.

Ve sầu đã bắt ca hát về bài ca mùa hè. Chùm hoa phượng vỹ đã nở đỏ một góc sân trường báo hiệu một mùa chia ly lại đến.

Hôm nay, Thư diện lên mình bộ áo dài trắng nó đã gắn bó với Thư được ba năm cấp ba rồi. Cô thoa lên môi một thỏi son màu đỏ. Rất phù hợp với làng da trắng như tuyết của cô. Mái tóc được uốn hình sóng nước dài gần đến eo. Cô tết tóc kiểu công chúa càng khiến cô thật xinh đẹp. Sau khi sửa soạn mọi thứ ổn thõa thì cô thấy Khang đã đứng dưới nhà chờ cô. Cô vội vàng chạy xuống nhà.

Hôm nay trông Khang cũng rất soái. Cậu chỉ mặc chiếc áo sơ mi trắng đồng phục của trường với chiếc quần âu màu xanh đen nhưng nó lại vẻ đẹp của cậu càng thêm yêu nghiệt. Cậu đến đón Thư đến trường trên chiếc Sh mà cậu vẫn hay chạy thường ngày.

“Anh đến lâu chưa? Sao anh không gọi cho em?”

“Không, anh chỉ mới đến thôi. Hôm nay nhìn em thật xinh đẹp.”

“Sao anh cứ chọc em miết vậy?”

“Anh không nói đùa đâu. Thật đấy!”

Nghe được câu trả lời của Khang như vậy khiến gương mặt cô thêm đỏ nhìn rất đáng yêu. Nhìn thấy vậy, Khang cúi người hôn nhẹ lên gò má của cô. Một nụ hôn như chuồn chuồn lướt nước. Hành động bất ngờ của Khang làm Thư thêm chút ái ngại.

Khang lấy nón bảo hiểm giúp cô đội và cài lại. Có một sợi tóc phủ qua mắt cô. Khang nhẹ nhàng lấy tay vén tóc sang một bên giúp cô.

Hiện tại Thư vẫn còn thất thần vì nụ hôn lúc nãy. Không biết bản thân đã được Khang giúp mình đội mũ.

“Sao lại thất thần như vậy? Em muốn anh hôn lên đôi môi ấy nữa hay không?” Trong câu nói có chút mờ ám không rõ ràng.

“Không có nha. Dạo này anh có vẻ lớn mật không còn như ngày trước nữa.”

“Tại vì anh yêu em.” Chỉ là những câu nói đơn giản vậy thôi nhưng khiến Thư rất ấm áp.

Nhưng Thư lại suy nghĩ đến việc Khang sắp đi du học khiến cô có một chút buồn trong lòng. Nhưng nó chỉ có trong suy nghĩ của cô chứ Thư không muốn Khang biết mình buồn vì việc này.

“Ôi sắp trễ rồi anh đưa em đi đi.”

“Ừm.”

Vừa đến trường thì cả hai thấy nhóm bạn của mình cũng vừa đến. Nhưng chỉ có Đan và Trà đến trước còn Hân vẫn chưa thấy đâu. Chắc có lẽ cô đi trễ hơn mọi người.

Sân trường này là nơi mà Thư và Khang gặp nhau nhưng hoàn cảnh ấy có chút không vui cho lắm. Nhưng đó là kỉ niệm mà cả hai khó có thể quên. Đó có duyên phận mà ông trời đã cho họ gặp nhau và viết nên đoạn tình cảm hiện tại.

Cả hai tiến đến chỗ của Trà và Đan đang đứng. Thì cùng lúc đó Hân cũng hớt hải chạy đến. Chỉ vì đặt báo thức sai nên xảy ra cớ sự như bây giờ. Sau một lúc thì Oải Hương cũng tiến lại chỗ mà mọi người đang nói chuyện.

Mọi người nói chuyện với nhau rất vui vẻ. Rồi cùng nhau chụp chung một vài tấm hình.

Cũng đã đến lúc bắt đầu chương trình cho lễ Tổng kết. Người đại diện đóng vai trò là một người dẫn chương trình tập hợp và chỉnh đốn lại hàng ngũ ngay ngắn.

Hôm nay Thư muốn xếp sau Khang. Nhìn lưng của Khang rất thẳng tạo cảm giác an toàn và được bảo vệ cô chỉ muốn tựa vào đó.

Nghi thức đầu tiên của buổi lễ chính là nghi thức Chào cờ và hát Quốc ca. Nếu khi mỗi sáng thứ hai hằng tuần luôn bị thầy giám thị phê bình vì hát quốc ca quá nhỏ thua cả mấy em học sinh tiểu học. Đôi khi còn bị trừ điểm thi đua. Nhưng giờ đây bài Quốc ca được hát rất to và hùng hồn. Như đó là một truyền thống của học sinh trường này thì phải.

Có một điều đáng buồn là ngày cả nước cùng nhau phơi nắng vào sáng thứ hai thì khối 12 không được dự với vai trò học sinh nữa rồi. Sau ngày hôm nay tất cả mọi chính thức bị đuổi học tập thể. Dù nuối tiếc đi chăng nữa nhưng mọi người cũng phải tự bước đi trên con đường phía trước. Không còn ba mẹ, thầy cô, bạn bè bên cạnh.

Rồi chuyển sang phần khen thưởng cho giáo viên có đóng góp với nhà trường. Tiếp theo là đến khen thưởng học sinh giỏi cấp thành phố. Năm nay nhà trường tự hào có thí sinh thi Olympic môn toán quốc tế. Nhiều người đều đoán được đó là ai?

Không nằm ngoài dự đoán chính là Anh Khang lớp 12A3. Đó không những là niềm tự hào của lớp mà còn cho trường và thậm chí là thành phố B này.

Ở trường cũ Anh Khang là một trong những học sinh của đội tuyển học sinh giỏi. Là học sinh giỏi nhất nhì của trường danh tiếng. Nhưng có một vài lí do nên cậu chuyển về đây. Và duyên số đã đưa đến cuộc gặp gỡ giữa Thư và Khang.

Thư cũng đạt học giải ba môn toán cấp thành phố.

Khang đều đạt thành tích cao nhất trong các môn tự nhiên không những thành phố mà còn quốc gia và lớn hơn là giải nhì của trên đấu trường quốc tế. Nhìn Khang nhận những tấm bằng khen như một cơn mưa phần thưởng. Làm cho nữ sinh toàn trường cảm thấy ghen tỵ với Thư. Có người ước vị trí của Thư trong lòng Khang là của mình.

Những đáng tiếc rằng đó là chuyện không thể. Trang confession trường có rất nhiều lời tỏ tình đến Khang nhưng cậu luôn từ chối thẳng vì cậu đã có người mình thương yêu. Đôi khi cậu còn dùng một số lời tỏ tình ấy để trêu ghẹo Thư xem cô ấy có ghen hay không? Nhưng kết quả thất bại hoàn toàn khi cô luôn tỏ ra bình thường. Nhưng cậu không biết rằng trong lòng cô như muốn nổi trận lôi đình. Cô thầm nghĩ: “Thử tỏ tình trước mặt xem cô chỉ muốn xé xác ra mất.”

Ngược lại vì Thư cũng là một gái xinh đẹp nên cũng nhậ được khá nhiều lời tỏ tình. Có nhiều chàng trai đến tận lớp. Thư đã từ chối nhưng họ luôn theo sát. Khang nổi máu ghen trong người và chỉ đơn giản là đi đến và nắm tay cô và nói vài lời cảnh cáo. Chẳng hạn đó là: “Cô ấy là người con gái của tôi các cậu thử đụng vào cô ấy thử xem. Tôi cũng không hy vọng tay mình phải vấy bẩn bởi những người như các cậu.” Thư cảm thấy Khang thật bá đạo. Ai là người con gái của cậu cớ chứ. Dù suy nghĩ như vậy nhưng cô cảm thấy được Khang muốn bảo vệ cô ra sao.

Nghe xong thì họ rất muốn đánh Khang nhưng đó là chuyện không thể. Họ khá ấm ức vì chuyện này họ kêu một số dân anh chị đến giải quyết nhưng kết quả nhận lại khá thảm hại. Vì bản thân đã được huống luyện từ nhỏ nên chuyện khá bình thường. Bọn chúng cũng há hốc mồm vì Khang một mình mà giải quyết được bọn họ.

Dù vẻ ngoài của cậu rất điềm đạm nhưng trong những chuyện này thì không. Và ánh mắt như muốn giết người của Khang khiến họ không có những hành động đó nữa. Người con gái mà cậu yêu thương và không muốn ai tổn thương đến cô. Nhưng Khang không ngờ rằng một thời gian nữa cô phải trải qua một giai đoạn rất khó khan và cậu không thể bảo vệ được cho Thư.

Xong mọi thứ cũng đã đến giây phút quan trọng và nghẹn ngào nhất buổi lễ ngày hôm nay. Đó là Lễ trưởng thành cho khối 12. Đây chính thức là giây phút xúc động mà bất cứ thế hệ học sinh nào cũng trải qua. Khi thầy Hiệu trưởng đọc diễn văn, bản thân thầy cũng rất xúc động và không kiềm chế được cảm xúc.

Có rất nhiều bạn đã không kiềm chế được cảm xúc mà khóc. Họ ôm những người bạn thân của mình cố gắng cười nhưng vẫn không được kìm lại dòng lệ trào trên khóe mắt. Thư tựa vào vai Khang và khóc. Không những cô phải xa bạn bè mà chính Khang cũng chuẩn bị đi du học. Đoạn tình cảm này sẽ ra sao.

Khang cảm nhận được có thứ gì đó ươn ướt và nóng hổi trên chiếc áo của mình. Cậu đã đoán được và quay người lại lau đi những giọt nước mắt trên gương mặt đỏ ửng của cô và ôm cô vào lòng. Thư có thể cảm nhận được hơi thở của mình phà trên áo Khang. Cậu hôn lên trán Thư.

Thư đang ngoan ngoãn chui trong ngực Khang nhưng bây giờ cô cũng thoát khỏi nó và nhìn chằm vào Khang. Cậu nở nụ cười đẹp hơn ban mai và tiếp tục ôm cô vào lòng.

Hết phần lễ Trưởng thành mọi người lấy cây bút chuẩn bị sẵn và kí trên áo của nhau. Họ dành những lời chúc tốt đẹp nhất viết lên áo. Có bạn còn tô son thật đậm và hôn trên áo. Đan ép Thư tô son thật đậm hôn lên áo Khang nhưng cô ngại nên không làm. Và Hân, Trà cũng ép nên cô đã làm. Cô hôn lên bên trái một nụ thật đỏ. Chỗ là trái tim với mong muốn đoạn tình cảm này sẽ không đứt đoạn.

Mọi người tập trung lại phía sân khấu chụp bức ảnh với cô giáo chủ nhiệm. Mọi người gạt đi nước mắt sửa soạn đôi chút và nở nụ cười thật tươi để có bức ảnh đẹp nhất.

Thư cùng Khang và nhóm bạn của mình ghé đến quán trà sữa quen thuộc ngồi nói chuyện với nhau một lát. Sau phần lễ này thì mọi người sẽ còn một kỳ thi hết sức quan trọng đó là thi tốt nghiệp.
Bình Luận (0)
Comment