Yêu Em Thêm Lần Nữa Được Không?

Chương 7

Ăn cơm xong nghỉ ngơi được một lát. Thư ra giục anh trai chở cô đến bệnh viện.

Trước khi vào phòng cô nói với anh trai: “ Em ở đây đến chiều được không anh?”

“ Sao mà em ở lại đây mà lâu thế?”

“ Thôi anh đồng ý với em đi mà.” Cô nói với giọng nũng nịu để cố thuyết phục anh mình.

“ Em thích anh chàng này rồi à!”

“ Không có đâu. Anh còn chọc em đi em về mách mẹ cho coi =^.^=”

“ Thôi anh đùa với em chút thôi. Vậy cũng được mà trước khi về nhớ gọi trước cho anh 15 phút nghe chưa?”

“ Dạ anh của em là tuyệt vời nhất.”

“ Thôi đi cô chỉ khéo nịnh nọt tui đi. Để cho anh cô có bạn gái với chứ.”

Anh trai cô vừa rời đi thì cô chuẩn bị đi vào thì có một phụ nữ khá lớn tuổi đang ở trong phòng bệnh của Khang. Có lẽ là vú của Khang thì phải. Trông bà khá nhanh nhẹn so với tuổi của bà. Khi nhìn thấy Thư bà mỉm cười rất đoan hậu với cô.

“ Cháu là bạn của cậu chủ phải không?”

“ Dạ phải ạ.”

“ Vậy cháu ngồi chơi ta có việc nên ra ngoài một lát. Làm phiền cháu.”

“ Dạ không có gì đâu ạ.”

Sau khi bà ấy đi chỉ còn cô và Khang trong phòng. Nụ cười đầy rạng rỡ lúc nãy đã tắt. Cô đi từng bước khá chậm đến gần giường đang nằm. Bó hoa bất tử đã được thay bởi hoa hồng còn mới. Khang vẫn nằm đấy. Gương mặt của vẫn đẹp trai như ngày mới gặp dù hoàn cảnh lúc ấy không được như ta nghĩ. Bây giờ cô mới được ngắm kĩ được khuôn mặt của Khang. Khang có một vẻ đẹp như ca sĩ Hàn vậy. Mắt hai mí, lông mi thật dài. Mũi cao trông thật thanh tú. Đôi môi không quá mỏng cũng không quá dày. Khang có làn da trắng. Đầu của cậu ấy bị băng một vòng nhưng nó không làm cậu mất đi vẻ đẹp trai của mình. Nhìn được một lúc thì cô bật cười. Một anh chàng đẹp trai lại còn tốt bụng. Cũng chỉ tại vì cô vô dụng mà khiến cậu ấy phải nằm ở đây.

Rồi cô bước từ từ đến nhà vệ sinh riêng trong phòng để lấy chậu nước nhỏ và chiếc khăn để lau cho cậu ấy. Vì đây là phòng VIP nên mọi việc cũng dễ dàng và tiện nghi hơn. Toàn bộ căn phòng từ rèm cửa đến ra giường đều đều là màu trắng trông khá đơn giản.

Lấy xong rồi cô trở phòng lấy thêm một chút nước nóng để pha thêm. Cô lấy tay để thử xem nước nóng hay lạnh quá không? Cô lấy chiếc khăn cotton mềm mại nhúng vào nước rồi vắt không quá khô để chút ẩm rồi lau mặt, tay rồi đến chân. Sau đó cô chuẩn bị kéo áo lên cao một chút để lau. Nhưng cô nhớ lại làm cô đỏ mặt mà quay đi chổ khác. Phần bụng rắn chắc. Cô cố gắng lau thật nhanh mà không dám nhìn thẳng.

Sau khi làm vệ sinh cá nhân cho cậu ấy xong. Cô đem nước vào nhà vệ sinh để đổ đi. Cô giặc khăn sạch sẽ rồi lấy móc treo cho khô rồi trở về phòng. Cô đi đến chổ của Khang và bắt đầu trò chuyện:

“ Khang à! Mình và cậu gặp nhau chưa được bao lâu. Mới chỉ có một ngày thôi. Thời gian quá ngắn để mình và cậu làm quen. Mình là Thư.” Cô nở nụ cười gượng gạo rồi nói tiếp: “ Còn gọi là bà chằng lửa đó. Nghe ghê quá nhỉ? Chỉ cần làm những việc mình không thích là mình phát cáu lên và la mắng ghê lắm. Lúc cậu làm mình bị ngã nếu như bình thường thì mình sẽ mắng cậu như tát nước vào mặt rồi. Nhưng hôm đó là ngày đi học đầu tiên nên mình thấy vui nên mới nhẹ nhàng hơn mọi khi đó.”

Cô dừng lại để sửa lại chiếc mền bị tuột xuống cho cậu rồi cô tâm sự lại: “ Chắc khi ấy cậu cũng hoảng lắm nhỉ? Đẹp trai như cậu chắc chưa có cô nàng nào mắng như mình đâu nhỉ? Mình đúng là ghê gớm quá mà. Xin lỗi cậu về việc lúc đó nha. Cũng tại vì cậu làm mình ngã đau quá nên mới như vậy thôi. Chứ bình thường mình cũng không hằm hằm như vậy đâu.”

Cô tâm sự hết chuyện này rồi lại sang chuyện khác với Khang. Nhưng không biết có nghe hay không nhỉ. Cậu vẫn nằm im ở đấy. Cô nghĩ: “ như mình đang tự kỉ ấy nhỉ ‹•.•›. Đao nặng thật rồi mà nhờ vậy mình mới dám bộc lộ hết với cậu.”

Có tin nhắn đến điện thoại của Thư. Đó là tin nhắn của Đan Đan. Cô ấy muốn rủ Thư lên chùa thắp nén hương.

“ Mãi nói chuyện với cậu mà quên cả thời gian luôn. Cũng khá là chiều rồi mình nên về đây. Tạm biệt cậu.”

Khi vừa ra khỏi phòng thì Đan Đan đã đứng sẵn chờ cô rồi. Hai đứa ra đến xe và lên xe để đi. Vừa đi vừa trò chuyện:

“ Nghe nói chùa này thiên lắm á Thư.”

“ Mình nghĩ chùa nào cũng vậy thôi. Có tâm thì Đức Phật sẽ nghe được lời thỉnh cầu của chúng ta thôi.”

“ Ừm.”

Đến chùa Đan Đan dìu Thư đi vào chánh điện. Đan Đan đi lấy hương đốt lên. Mùi hương quế lan tỏa ra xung quanh làm cho tâm hồn thật nhẹ nhàng. Đan Đan đưa hương cho Thư và cả hai cùng cầu nguyện.

“ Con cầu xin Đức Phật từ bi phù hộ cho Khang tỉnh lại. Dù con có bị thương thay cậu ấy con vẫn can tâm tình nguyện. Con xin nguyện cầu.”

Cả hai cầu nguyện xong thì Đan Đan dìu Thư ra hoa viên ngồi. Cả hai dừng lại và ngồi xuống ghế đá được đặt dưới gốc cây Bồ Đề gần đó. Cơn gió nhẹ thổi qua làm cho ta có chút nhẹ nhàng và thư thả hơn trong tâm trí.
Bình Luận (0)
Comment