Yêu Em Vĩnh Viễn

Chương 19


[Mùa xuân] Cảnh sát 1
Tính tới hôm nay, Lưu Ngôn dã ** Phong ca rất nhiều lần, nhưng vẫn không thể buông bỏ.

Sau khi kể lại tình cảnh lúc ấy và tình yêu cay đắng của mình dành cho Phong ca bằng giọng điệu và cảm xúc phong phú, nỗi buồn đã muốn trỗi dậy, những người xung quanh cũng bị lây theo, không khí trầm xuống một dạo, Thuận Tử thế mà đã âm thầm rơi lệ.

"Dựa theo thông lệ quốc tế, lớp trưởng Lưu, tại sao cậu lại thích Tiền Phong?" Tiểu Võ mỉm cười đánh tan bầu không khí trầm mặc này.

"Khà khà." Lưu Ngôn thông minh lập tức hiểu được ý tứ của Tiểu Võ, nói với bộ mặt khác: "Lúc trước thích (đụ) Tiền Chỉ huy nhưng thật ra cũng không có lý do gì cả, có lẽ bắt đầu của tình yêu nào cũng là mê đắm.

Tôi cũng như vậy, nhưng mà lâu ngày thì tôi mới phát hiện ra, Tiền Chỉ rất thân thiện, nghĩa hiệp, dịu dàng và bao dung, các chiến sĩ đều rất thích anh ấy.

Bởi vì lí do này mà sự mê đắm của tôi đến giờ vẫn chưa biến mất..."
"Lão Hoắc, lão thì sao?" Tôi cảm giác được rằng Lưu Ngôn lại muốn đổi đề tài, vội vàng hỏi trợ lý Hoắc.

"Body ngon và lỗ đít mượt không tính, nói cái khác." Hoắc Kỳ chưa kịp nói thì tôi đã lập tức bổ sung.

"Ha ha, Hổ Tử cậu cũng thật thông minh, sao cậu biết tôi muốn nói gì?"
"Khà khà, lúc mấy người làm Phong ca thì tôi cũng không cắm vào được, chú tâm quan sát thì không lẽ tôi không nhìn ra các người là loại người gì sao?"
"Ha ha, hóa ra là như thế.

Được rồi! Không nói về cơ thể — nhưng mà thứ làm tôi nghiện thì thật là cái lỗ của anh ấy ha ha.

Nào, Hổ Tử đừng có lườm tôi...!Tiền Chỉ huy rất chính trực, có nguyên tắc lại còn dám làm dám chịu, không chỉ chịu khổ được mà còn có thể chịu uất ức.

Hổ Tử cậu nghĩ thử xem, một người đàn ông như vậy, bị cậu đè dưới người ** thành cái dạng đấy, có thể không nghiện sao?...!Tôi lại nói về vấn đề đó rồi, ha ha"
"Điều mà Tiền Phong hấp dẫn tôi là tinh thần trách nhiệm xã hội mạnh mẽ, cậu ấy còn có thể chịu đựng nỗi thống khổ.

Nghe có thể hơi nghiêm trọng, cũng có chút khó tin nhưng lần đầu tôi thấy cậu ấy và Hổ Tử, dường như tôi đã có thể nhìn thấu nội tâm mà cậu ấy đã che giấu bấy lâu nay, đây là thứ đó khiến tôi cảm động." Lão Trương, người đã ngồi im im lặng suốt thời gian qua, hút một điếu thuốc và chậm rãi nói
"Hổ Tử, cậu còn nhớ rõ lần đó cậu dẫn Tiền Phongđi bar không?" Lão Trương chậm rãi phun điếu thuốc hỏi tôi.

"Nhỡ rõ, khà khà, lão ngồi uống bia ở trong một góc, cả hai chúng tôi đều mặc kệ ngài, ha ha"
Tôi và Phong ca đều không dám đi đến mấy chỗ tụ tập đồng tính, khi Phong ca đang nghỉ phép thì hai người hứng khởi nhất thời, bàn nhau đi xem quán bar, còn cố tình chọn khoảng thời gian tương đối vắng người.

Quả nhiên không có mấy người, ngoại trừ một người bồi bàn bán rượu ở quầy bar, dưới ánh đèn mờ ảo, còn có một người đàn ông trung niên có vẻ vô hại ngồi ở trong góc.

Dù không có nhiều người nhưng chúng tôi vẫn có cảm giác giác được trở về "nhà", ngẫm lại thì người ở đây đều là người đồng tính, không có kỳ thị, không có thù địch, không có thị phi...! Cả hai đều rất hào hứng.

Bởi vì không có khách, cũng không có người diễn tấu và ca hát nên chỉ có âm thanh vui nhộn của mấy bài rockn roll đang thịnh hành.

"Bồi bàn, tôi muốn hát bài này." Phong ca bỗng nhiên gọi người bồi bàn lại.


Phong ca hát bài của Thôi Kiện.

"......!Nhìn không thấy em cũng không thấy đường/ Tay của anh em nắm trong tay / Em hỏi anh đang nghĩ gì / Anh nói anh muốn để em làm chủ......" Tôi ngồi bắt chéo chân ở dưới sân khấu tặng cho Phong ca một cái hôn gió rồi vỗ tay.

Mặc dù giọng của Phong ca khi dẫn đội rất dày và từ tính, nhưng không nghĩ rằng giọng hát của Phong ca lại có thể hay tới vậy, hồn hậu, chuẩn xác, linh hoạt và xuất thần.

Khi lão Thôi Kiện đang "Đô......!Đô đô đô đô......" thì Phong ca hướng xuống sân khấu nói: "Bài hát này, tôi tặng cho người yêu của tôi — Hổ Tử! Tiếng la hét đâu nào?" Cơ thể vạm vỡ của Phong ca thế mà lại bắt chước dáng vẻ của minh tinh Hồng Kông Đài Loan, một bên quay xuống khán đài nói muốn nghe la hét, một bên lấy bàn tay đầy thịt đặt ở bên tai, tạo dáng như đang nghe âm thanh của khán giả.

Tôi cũng phối hợp mà hét lớn: "Phong ca, Phong ca em yêu anh! Yêu như chuột yêu gạo!"
Nhưng tôi vẫn không thể nhịn cười, lần đầu tiên thấy Phong ca điên như vậy, thật sự rất buồn cười.

tiếng cười không kiềm chế được đã lấn át tiếng hò hét, không cẩn thận mà bị sặc, một bên vất vả nhịn cười, một bên vỗ vỗ lồng ngực vì ho khan.

Dàn loa bỗng nhiên truyền ra một tiếng vang lớn, hóa ra là Phong ca trên sân khấu đang rất vui vẻ, ngồi ở trên mặt đất cất tiếng cười lớn, lỏng tay ném mic sang một bên nên khi chạm đất phát ra tiếng vang lớn.

Hai người chúng tôi chỉ biết nhịn cười, nhưng sau đó nghe được tiếng vỗ tay nhịp nhàng từ bên kia, hóa ra là người trung niên kia đang vỗ tay, "Người anh em à, muốn hát bài nữa không?"
Bị ông ấy nói như vậy, hai người chúng tôi có chút xấu hổ, vừa rồi chúng tôi quá lơ là, thế mà lại dám ở quán bar làm bậy như vậy.

"Tôi, tôi chỉ hát đại chút thôi." Mặt Phong ca có chút đỏ.

Người nọ không nói nữa mà chỉ làm một cái động tác tay mời Phong ca.

"Đệt, người đàn ông này đúng là tích tự như kim (kiệm lời như vàng), hệt như Phong ca." Đây là ý nghĩ đầu tiên xuất hiện trong đầu tôi lúc đó.

Phong ca đã chọn một hồi mới quyết định hát bài của Uông Phong
"Hổ Tử, cậu có biết Một tấm vải đỏ hát về cái gì không?" Lão Trương đánh gãy hồi ức của tôi.

"Tình ca, hát về tình cảm." Tôi ngẩn người nhìn lão Trương.

Còn có gì đáng để thắc mắc sao?
"Cũng có thể giải thích như vậy," Lão Truơng nhẹ nhàng lắc đầu.

"Tuy nhiên, thứ gọi là "một tấm vải đỏ" cũng có thể chỉ mười năm Cách mạng văn hóa, cũng có thể chỉ lá cờ đỏ năm sao, hoặc là nói chính quyền cách mạng, thậm chí là nói về văn hóa và ý thức xã hội của niên đại đó."
Ngày hôm đó em dùng một tấm vải đỏ
Che lại hai mắt anh cũng che lại bầu trời
Em hỏi anh thấy gì
Anh nói anh thấy hạnh phúc
Cái cảm giác này khiến anh rất thoải mái
Nó làm anh quên mất mình không có nơi dừng chân
Anh cảm thấy đây không phải là nơi đồng hoang

Nhưng lại thấy đất nơi này đã khô cằn nứt nẻ
Anh cảm thấy rằng anh muốn uống chút nước
Nhưng em đã lấy miệng mình lấp kín miệng anh
Anh không thể đi cũng không thể khóc
Bởi vì cơ thể anh đã khô cạn
Anh muốn vĩnh viễn bên cạnh em như vậy
Bởi vì anh hiểu được nhất nỗi buồn của em
Lão Trương nhẹ nhàng ngâm nga giai điệu này.

Trong chớp mắt, tôi bỗng nhớ tới lời mà lão Trương đã nói nhỏ với tôi lúc lão ấy bắt chuyện với chúng tôi: "Người anh em Hổ Tử à, cậu vẫn chưa hiểu rõ cậu ấy đâu." Sau đó vỗ vỗ bả vai tôi.

Tôi bỗng đỏ mặt.

Đúng vậy, tôi vẫn luôn không hiểu rõ Phong ca, tôi chỉ coi anh là bạn trai nhưng lại không nghiêm túc bước vào nội tâm anh, cùng anh đối mặt với thế giới này.

Tôi thậm chí còn không hiểu tại sao Phong ca và lão Trương lại thân thiết như vậy, hóa ra không chỉ vì bọn họ hướng nội mà còn bởi vì họ "hiểu" nhau.

"Khi Tiền Phong hát bài này, tôi tin rằng cậu ấy hát nó cho Hổ Tử như một bản tình ca." Lão Trương nhìn Phong ca, Phong ca gật gật đầu.

"Chính là, Tiền Phong có hiểu biết sâu sắc về xã hội, chính trị, văn hóa của bài hát này,...!hoặc có thể nói là nội hàm lịch sử của nó.

Vì vậy, lúc cậu ấy hát bài này, nội tâm vẫn luôn vì sự hiểu biết ấy và tình cảm dành cho Hổ Tử mà giằng co, cùng với nỗi hoang mang không tự biết của mình."
"Sự lung lay và hoang mang giữa lòng trung thành với bản thân và lòng trung thành với xã hội là điều vướng mắc của hầu hết mọi đồng chí, đặc biệt là những người ưu tú.

Hổ Tử, không biết cậu có nhớ không, sau khi cậu ấy hát theo yêu cầu của tôi thì không có loại rối rắm này mà còn diễn tả một cách sinh động nội hàm bài hát."
Khi ấy Phong ca hát:
"Tim tôi tựa như hồ nước từ trước tới nay đều chưa từng tĩnh lặng
Ngoài tiếng động cơ nổ vang và tiếng điện
Tôi như nghe được nhịp tim hoang mang, hồi hộp
Quán cà phê và quảng trường cách ba cái ngã tư
Mà giống như khoảng cách từ đèn neon tới mặt trăng
Người người giãy giụa trong những cái ôm an ủi
Tìm kiếm giấc mơ còn thoi thóp
..."
Cuối bài hát này có viết:
"Nếu có một ngày tôi không thể rời đi
Mong người có thể chôn tôi ở nơi này
Tôi có thể cảm nhận được sự tồn tại của mình ở nơi đây
Ở đây có quá nhiều thứ làm tôi quyến luyến

Tôi cười ở đây
Tôi khóc ở đây
Tôi sống ở đây
Cũng ở đây mà chết đi
Tôi cầu nguyện ở nơi đây
Tôi lạc lối ở đây
Tôi tìm kiếm ở đây
Cũng ở đây mà mất đi;
Bắc Kinh Bắc Kinh"
Khi mười một người chúng tôi ở một bên uống rượu, vừa nói chuyện vừa hồi tưởng về quá khứ, không ai biết rằng, Phong ca cứ như vậy mà hát về kết cục của cuộc đời mình.
[Mùa xuân] Cảnh sát 2
Lão Trương nói đúng, con người sống càng nghiêm túc, lòng càng có nhiều vướng bận.

Phong ca có tinh thần trách nhiệm quá cao, để ý quá nhiều, sự hiểu biết về thế giới này lại quá sâu nên lòng anh càng nhiều vướng bận.

Tôi đến bên cạnh Phong ca, nhẹ nhàng vỗ lên mái tóc ngắn ngủn của anh ấy, đặt trán ở trên đầu anh ấy, cảm nhận được nhiệt độ truyền đến từ mặt anh, còn có mạch máu nhịp nhàng đập trên đầu anh.

Bỗng nhiên, tôi cảm thấy cái đầu tôi luôn yêu thích này chứa đầy sức nặng.

Khác với các bạn chịch khác, Lão Trương sau khi biết chúng tôi quen nhau, qua thật lâu đều không có làm tình với Phong ca, khi đó hai người đã rất thân thuộc, cũng nhìn ra lão ấy rất thích Phong ca, nhưng mà từ trước tới nay chưa bao giờ đòi hỏi.

Trong ánh mắt mà lão dùng để nhìn Phong ca, chứa một loại cảm xúc trộn lẫn giữa sắc dục và tình yêu.

Lão Trương cũng chưa bao giờ nhắc về gia đình lõa cho chúng tôi.

Về cuộc đời của lão thì sau này chúng tôi được Tiểu Võ kể lại.

Gia đình của lão Trương cực kỳ hạnh phúc, công việc vô cùng tốt, một thân cảnh phục uy phong lẫm liệt, vợ là giáo sư đại học, xinh đẹp hiền huệ.

Con gái của lão đang học một trường trung học trọng điểm, thành tích xuất sắc, đa tài đa nghệ.

Tiểu Võ nói, nếu lão Trương không phải gay thì cuộc sống của lão thật sự rất hoàn mỹ.

Kỳ diệu là, lão Trương trong giới gay không làm xằng làm bậy, đồng nghiệp nhiều năm như vậy thế mà vẫn không phát hiện ra manh mối nào về vấn đề này, bởi vì cảm giác vi diệu giữa gay với nhau mà Tiểu Võ mới mơ hồ cảm thấy lão Trương là đồng đạo.

Kết bạn với Tiểu Võ là nhờ vào lão Trương.

Có một lần lão Trương, Phong ca và tôi đang vừa ăn vừa tán dóc trong nhà hàng thì có một vị cảnh sát đẹp trai nâng ly lại chỗ chúng tôi — này cũng quá đẹp trai đi, dáng người rắn chắc cân đối, mày kiếm mắt sáng, mũi cao, lưng thẳng, tuy bên ngoài mặc thường phục nhưng bên trong mặc áo sơ mi cảnh sát.

"Lại đây, Tiểu Võ, ngồi, ngồi." Lão Trương đứng dậy chào hỏi cậu ta.

"Trương ca, tôi tới kính ly rượu, bên kia còn có mấy người khách từ phân cục khác.

Vừa rồi nhìn lờ mờ thấy ông, ha ha." Tiểu Võ ngồi xuống "Đây là bạn bè ông à?"
"Tới, làm quen một chút, Tiền Phong, Từ Hổ." Lão Trương giới thiệu qua chúng tôi.

Tiểu Võ kính rượu xong liền tạm biệt, nói rằng gặp được chúng tôi cậu ấy rất vui vẻ, đợi sau khi tiễn khách xong sẽ lại đến uống với chúng tôi vài ly.


Sau này Tiểu Võ có nói, trước kia chỉ mơ hồ cảm thấy lão Trương là đồng đạo nhưng vẫn luôn không dám chắc chắn.

Lần đó khi nhìn thấy ba người chúng tôi ăn cơm với nhau thì bằng trực giác, cậu ấy đã linh cảm được gì đó — sau này lão Trương có nói cho chúng tôi, ngoài thông thạo nghiệp vụ, đầu óc tỉ mỉ, suy luận cẩn thận thì trực giác của Tiểu Võ cũng vô cùng chính xác, nhờ có điểm này mà cậu ấy thường có thể tìm ra bước đột phá trong quá trình phá án.

Tiểu Võ là một nhân tài hiếm gặp.

Ngoài sự xuất sắc của bản thân khiến cậu dễ dàng bộc lộ hết tài năng ra ngoài thì sự thành công của gia đình cậu cũng là thứ không phải ai muốn có là được.

Vài năm trước khi Tiểu Võ vẫn còn làm cảnh sát giao thông trên đường cái thì đã quen biết được người vợ hiện tại.

Chúng tôi đã gặp qua vợ Tiểu Võ, hiền huệ xinh đẹp, tình tình tao nhã, đúng là trời sinh một cặp với Tiểu Võ.

Khi cô thực tập ở phân cục của Tiểu Võ, không thể tự chủ mà đã yêu Tiểu Võ.

Lúc đó, Tiểu Võ vẫn còn đấu tranh tư tưởng, một bên thấy rằng cô ấy cực kì ưu tú, rất hợp với mình, một mặt khác lại hiểu rõ mình và người ta là đồng nghiệp, không thể tiến vào lâu đài tình ái, cũng không muốn cô phải thua thiệt.

Chỉ là cô gái theo đuổi cậu không từ bỏ, sau khi tính toán kỹ lưỡng thì Tiểu Võ đã đè xuống nội tâm rối rắm mà nhận lời.

Lần đầu tiên đến nhà cô, Tiểu Võ rất sợ, hóa ra bố của bạn gái lại là trưởng văn phòng thành phố.

Vị cục trưởng này vừa mới hơn bốn mươi tuổi, là một vị cán bộ trẻ tuổi đầy hứa hẹn.

Mà mẹ của bạn gái cũng giữ một chức vụ quan trọng trong một doanh nghiệp nhà nước lớn.

Tiểu Võ không khỏi ngưỡng mộ mà nhìn bạn gái.

Lý do ngưỡng mộ không phải vì gia thế hiển hách của bạn gái, mà là bởi vì ở chung lâu như vậy, dù trong công việc hay trong mối quan hệ thì bạn gái chưa bao giờ tiết lộ mình là quan chức đời thứ hai, cũng không dựa vào thế lực của cha mẹ, tự mình tiến lên, có thể chịu đựng, tự tu tự dưỡng.

Một người con gái như vậy thật sự rất khó tìm.

Trong thời gian ngắn tiếp xúc với cha mẹ của bạn gái, Tiểu Võ đã rất nhanh mà buông xuống trái tim tấp thỏm của mình.

Cha mẹ của cô rất tôn trọng người trẻ tuổi, ủng hộ quyết định của con nhưng cũng không chỉ tay năm ngón.

Trên thực tế, con đường sự nghiệp đáng mơ ước của Tiểu Võ là do thực lực của chính cậu, hầu như không nhờ vào sự giúp đỡ của cha mẹ.

Hầu hết các đồng nghiệp trong đơn vị cũng không biết mối quan hệ của vợ chồng Tiểu Võ và các lãnh đạo chính của văn phòng thành phố.

Cũng không phải là không có lợi, lợi ích lớn nhất chính là ở cái nơi tấc đất tấc vàng này, hai vị cảnh sát nhỏ có thể có được một căn nhà khang trang, tiện nghi, điều này đã loại bỏ mọi nỗi lo về tương lai của đa phần thanh niên trẻ tuổi, để họ có thể toàn tâm toàn ý phát triển sự nghiệp của mình.

Sinh hoạt của Tiểu Võ ở giới gay cũng phi thường tiết chế, cậu hầu như không tiếp xúc với cộng đồng, vẫn luôn duy trì mối quan hệ của mình với một người bạn học từ trường cảnh sát.

Người bạn học kia bị điều tới nơi khác, tổng số lần gặp nhau của hai người trong một năm chỉ có vài lần, cũng không được tính là yêu đương.

Sau này, ở trong cái vòng này, Tiểu Võ thông minh, khéo léo, có thể khống chế cục diện thật tốt, thành người bạn mà tôi tin tưởng nhất, mà lão Trương thì thành bạn tri kỉ của Phong ca..

Bình Luận (0)
Comment