Đầu Trâu đáp:
- Trọc trưởng lão, chuyện này...
Lão Trọc nghe vậy lại nhìn về phía những Ma tu khác. Những kẻ được thu nạp từ U Uyên này, có mấy kẻ biểu cảm vẫn luôn không thay đổi.
Hay cho các ngươi, thì ra chỉ có ta là bị giấu.
Quá đáng lắm.
Lão Trọc vội vàng hỏi quả cầu đen đang trôi nổi bên cạnh:
- Cái này thì sao? Cái này các ngươi biết không?
Đầu Trâu liếc nhìn quả cầu đen, lắc đầu nói:
- Không biết. Lại là do Tông chủ đưa cho ngài, ngài cứ tiếp đãi cho tốt là được.
Sắc mặt Lão Trọc khó coi, hắn đương nhiên biết sau này phải tiếp đãi cho tốt.
Chỉ là hiện tại hắn sợ quả cầu đen cũng sẽ trả thù hắn.
May mà lúc này, Thương Di cũng có hứng thú với quả cầu đen. Đi lại gần, cẩn thận quan sát một lượt, cảm thán nói:
- Các ngươi ở đâu mà có được Mộng Thực, thật kinh người!-
Lão Trọc nhỏ giọng hỏi:
- Thương chứ sứ, nó có lợi hại lắm không?
Thương Di nói:
- Đương nhiên là lợi hại. Nó có thể khiến người ta bất tri bất giác chết trong mộng, thậm chí biến mất không còn một mảnh. Với tu vi hiện tại của ta, cũng không dám tùy tiện trêu chọc nó. Hơn nữa, cái của ngươi có vẻ đặc biệt hơn một chút. Nó còn có hơi thở của Huyết Nhật, e là năng lực càng mạnh hơn. Rốt cuộc là từ đâu mà có?
Trên trán Lão Trọc chảy đầy mồ hôi lạnh.
Đều có thể giết người trong giấc mơ rồi, còn muốn mạnh cỡ nào nữa.
Ngươi suýt chút nữa đã dọa rụng mấy sợi tóc còn sót lại của ta rồi đấy.
Lão Trọc nói:
- Tông chủ cho đấy, đặt ở chỗ ta nuôi thôi. Thương chủ sứ, ngài có thể giúp ta hỏi nó một chút, nó rốt cuộc cần gì không. Gần đây ta đối xử với nó hơi bất kính. Ta nguyện ý xin lỗi, còn nguyện ý bồi thường. Làm gì cũng được, ngươi để nó nói ra. Ta thành tâm thành ý xin lỗi.
Khóe miệng Thương Di hơi nhếch lên.
Nhìn bộ dạng của Lão Trọc tám phần là đã đắc tội Mộng Thực không ít, thật là không sợ chết.
Lớn tiếng, Thương Di dùng Viễn Cổ chi ngữ hỏi một câu.
Quả cầu đen lại phát ra một chuỗi bíp bíp bụp bụp.
Nghe mà gan nhỏ của Lão Trọc cũng là một trận ‘bíp bíp’.
Chốc lát, Thương Di lộ ra vẻ mặt kỳ quái nói:
- Nó nói, hy vọng ngươi tiếp tục bóp nó.
- Cái gì?
Lão Trọc trợn to mắt.
Thương Di cũng có chút không dám tin, lại hỏi lại một lần nữa.
Quả cầu đen bay vòng quanh Lão Trọc một vòng, tiếp tục bụp bụp.
Sau đó Thương Di dùng ánh mắt khác thường nhìn Lão Trọc nói:
- Nó nói ngươi bóp rất thoải mái, lực đạo vừa phải, cho nên nó nguyện ý tha cho ngươi một mạng.
Lão Trọc nhất thời không biết nên nói gì.
Tên nhóc này thật là...
Có chút biến thái.
Được rồi, vừa nhìn là biết là mầm mống tốt của Ma Tông. Sau này ta nhất định sẽ tiếp tục dùng sức bóp...
Tiểu hắc cầu nhẹ nhàng đáp xuống vai Lão Trọc, bụp bụp không ngừng.
Lão Trọc lại đột nhiên cảm thấy... xxx
- - -
Tuy nhiên, có chút gì đó khiến người ta nổi da gà.
Nó sẽ không ám ảnh ta trong giấc mơ chứ?
Chết tiệt, lão phu sẽ không bị nó ‘đột kích ban đêm’ chứ.
...
Mọi người tiếp tục chờ đợi Trương đại tông chủ.
Tiểu Long Quân đã được tìm thấy, nhưng đang hôn mê.
Mọi người cũng không còn việc gì khác để làm, người thì tán gẫu, kẻ thì tranh thủ chợp mắt.
Ai muốn kết thân với hắc cầu thì tranh thủ kết thân.
Cũng có kẻ mặt dày, cũng muốn có được Long Uyên chi noãn, đang cò kè với Long Nhân trưởng lão, trên tay còn cầm vàng bạc, hình như muốn dùng tiền mua.
Cũng không biết vàng bạc thứ này ở vực sâu rốt cuộc có tác dụng gì.
Bên trong, Trương đại tông chủ ‘bế quan’ trọn vẹn một ngày, cuối cùng bị long noãn phun ra.
Vừa được phun ra, Trương đại tông chủ như một miếng thịt mỡ trắng nõn bị ném lên thớt.
‘Bụp’ một tiếng, phát ra một tiếng giòn tan.
Thang Cát ở cách đó không xa cũng không biết có nên tiến lên hay không.
Tông chủ xem ra đã kết thúc rồi, chỉ là tư thế kết thúc có chút không được tao nhã cho lắm.
Nhưng hắn lại sợ quấy rầy sự ‘tu luyện’ của tông chủ.
May mà một lúc sau, Trương đại tông chủ truyền đến tín hiệu rõ ràng.
Đầu tiên là ‘ối’ một tiếng, tiếp theo Trương đại tông chủ kêu la thảm thiết:
- Đau đau đau đau, đau chết bổn tông chủ rồi!
Được rồi, tông chủ xác định đã tu luyện xong.
Thang Cát vội vàng tiến lên đỡ Trương đại tông chủ dậy:
- Chúc mừng tông chủ, long huyết nhập thể, trọng sinh chi pháp đại thành, từ nay về sau tung hoành thiên hạ, không sợ bất kỳ ai.
Trương đại tông chủ không rảnh nghe hắn nói nhảm.
Đầu tiên sờ soạng trên người một lượt, xác định không thiếu thứ gì mới thở phào nhẹ nhõm.
Sau đó vội vàng nhắm mắt cẩn thận dò xét một chút, lần này mình đã nhận được bao nhiêu lợi ích.
Ít nhất tu vi cũng phải có chút tiến bộ chứ.
Ừm, sau khi dò xét xong.
Trương đại tông chủ hơi có chút thất vọng.
Tu vi quả thật có tiến bộ, cũng chỉ tiến bộ một chút, vẫn ở Đăng Long cảnh, thậm chí ngay cả Đăng Long cảnh tầng hai viên mãn cũng chưa đạt tới, mẹ kiếp, nguyên long chi huyết cũng chỉ có vậy.
Những thứ khác, hình như không có gì thay đổi.
Cái gì mà trọng sinh, cũng không cảm nhận được gì cả.
Xác định là đã thành công rồi chứ?