Yêu Giả Cưới Thật

Chương 101.2

Editor: Nguyen Hien.

Đón xe đến nhà chú, Đồng Niệm cất bước đi lên lầu, thời điểm giơ tay lên gõ cửa, cô có hơi do dự, nhưng vẫn quyết định gõ cửa nhà.

“Đến liền đây.”

Mở cửa nhà, nhìn thấy người đứng bên ngoài là Đồng Niệm, sắc mặt bà có chút khác thường, chỉ là rất nhanh khôi phục lại bình tĩnh, cười lôi cô vào: “Ôi, Niệm Niệm tới chơi à, mau vào đi.”

Đồng Niệm trầm mặt đi vào, thấy trong nhà thùng lớn thùng nhỏ, ánh mắt thoáng chốc lạnh như băng: “Chú thím muốn dọn nhà sao?”

Chú nghe được câu hỏi của cô, lập tức cúi đầu, nói không nên lời, vẻ mặt lộ ra vẻ chán nản.

Thím cô thì ngược lại, trên mặt tràn đầy nụ cười, cười cười nói nói: “Đúng vậy a, Tâm Tâm mua cho chú thím một ngôi nhà rất lớn, để cho chú thím chuyển qua đó ở.”

Nhìn nụ cười trên khóe môi thím, Đồng Niệm hừ lạnh một tiếng: “Em ấy mua nhà, chú thím yên tâm thoải mái để ở sao?”

Sắc mặt Đồng Chấn Thanh bỗng nhiên trầm xuống, trong mắt hiện lên thần sắc cực kỳ phức tạp.

Lời nói Đồng Niệm sắc nhọn như thế, cũng làm cho bà đổi sắc mặt, khóe mắt bà tươi cười nói: “Niệm Niệm, thím  biết con còn giận Tâm Tâm, nó còn nhỏ không hiểu chuyện, có chỗ nào không đúng, con bỏ qua cho nó. Nhưng bây giờ người trẻ tuổi thích tự do yêu đương, chúng ta làm cha mẹ cũng không nói được gì, huống chi là người dưng nha. Con nói có phải hay không?”

“Yêu sao?” Đồng Niệm nói ra hai chữ này, khóe miệng nụ cười châm chọc: “Thím, lời như thế mà thím cũng nói ra được, Đồng Tâm hôm nay có bộ dáng thế này, đều là so thím dung túng em ấy mà ra!” 

“Cô——”

Mẹ Đồng Tâm giận tái mặt, tức giận nói: “Tôi dù gì cũng là thím của cô, làm sao cô có thể nói chuyện với tôi với thái độ như vậy chứ?”

“Được rồi.” Đồng Chấn Thanh cũng tức giận, quay đầu nhìn vợ mình, lớn tiếng nói: “Bà cũng im miệng đi.”

Thấy chồng cũng không bên vực mình, sắc mặt bà càng thêm khó coi, hừ lạnh một tiếng, nhếch miệng đi vào nhà, tiếp tục thu dọn đồ đạc.

Kéo Đồng Niệm ngồi xuống, Đồng Chấn Thanh thở dài, chán nản nói: “Niệm Niệm, chú không biết cách dạy con, không dạy dỗ Đồng Tâm tốt. Chú cảm thấy có lỗi.”

Mặc dù trong lòng tức giận, nhưng nhìn đến bộ dáng tự trách kia của chú, Đồng Niệm lắc đầu một cái, cũng không thể nói thêm gì nữa.

Việc đã đến nước này, nói cái gì đi nữa cũng là uổng công, Đồng Tâm đã  bước đi trên con đường này, giờ khó có thể quay đầu lại, là con đường nhất định không có lối về. 

Đồng Chấn Thanh đứng dậy rót ly nước, ông để trước mặt Đồng Niệm, nhíu mày hỏi cô: “Con đột nhiên trở lại, là có chuyện gì sao?”

Bưng ly nước lên uống một hớp, Đồng Niệm kiềm chế cảm xúc phập phồng trong đáy lòng, cố gắng giữ cho giọng nói mình bình tĩnh, “Chú, con có chuyện muốn hỏi chú?”

"Chuyện gì vậy?"

Đồng Niệm lấy tay giữ chặt cái ly, đầu ngón tay trắng bệch, “Ba mẹ con năm đó, làm sao quen biết nhau vậy?”

Nghe Đồng Niệm hỏi như vậy, Đồng Chấn Thanh lập tức sững sờ, không hiểu nói: “Sao con lại hỏi chuyện này?”

“Không có gì ạ.” Đồng Niệm ngẩng đầu lên, nhìn ông cười tủm tỉm, che giấu nói: “Chỉ là con tò mò, muốn biết chút thôi ạ.”

Đồng Chấn Thanh gật đầu một cái, cũng không có phát giác ra Đồng Niệm có gì khác thường, kể những gì ông biết cho Đồng Niệm nghe: “Ba con và mẹ con quen biết nhau chú cũng không rõ ràng lắm. Năm đó ba con đến thành phố Duật Phong không  lâu, liền cùng mẹ con kết hôn.”

Lời của chú, khiến trái tim Đồng Niệm nhói đau, dđl/q"d cô tán dóc vài câu nữa với chú rồi mượn cớ rời đi.

Vốn dĩ muốn đến để tìm kiếm sự an ủi, nhưng không nghĩ tới, không tìm được an ủi mà ngược lại trong lòng cô càng thêm rối rắm, bất ổn khó chịu. 

Đồng Niệm không quay trở về công ty, mà là thuê xe trở lại Lan Uyển. Cô không làm kinh động bất kỳ ai, đi thẳng lên lầu đến phòng ngủ của mẹ cô trước đây. Đẩy cửa phòng ngủ ra, cô lục tung đồ đạc, lấy tất cả album ra. 

Ngồi ở bên giường, mắt Đồng Niệm sáng như đuốc, mở từng quyển album ra nhìn, không bỏ sót qua tấm hình nào. Ba quyển album hình thật dầy, bên trong chiếm đa số là hình của cô, còn có một ít hình mẹ cô khi bà còn trẻ. Ngoài ra, không có bất kỳ tấm hình nào của ba mẹ cô chụp chung.

Đồng Niệm nháy mắt, đáy lòng “lộp bộp” một tiếng, đôi mày thanh tú nhướng lên. Trong tay cô chỉ có một tấm ảnh gia đình, từ nhỏ cho đến lớn không có tấm hình nào khác ngoài tấm này. Trong album cũng không có tấm hình nào ba người chụp chung.

Giơ tay lên lau cái trán rịn mồ hôi, Đồng Niệm sững sờ, trong lòng hung hăng nhéo chặt lại. Cô vẫn chưa từ bỏ ý định, tiếp tục tìm kiếm, vẫn như trước không tìm được thứ gì, chỉ có quần áo mẹ cô và một số đồ dùng tùy thân, ngoài ra không còn có gì khác.

Hai tay vô lực thả lỏng xuống, Đồng Niệm cảm giác trong người lạnh lẽo, ê ẩm khó chịu. Ngẩng đầu nhìn chằm chằm di ảnh của mẹ treo trên tường, tự lẩm bẩm: “Mẹ, mẹ không lừa gạt con, đúng không?”

Mặc dù trong lòng vô cùng bài xích, nhưng luôn có giọng nói không ngừng vang vọng trong đầu, tựa hồ nghĩ đến cái gì đó.

“Con ở đây tìm cái gì?"

Ngoài cửa chợt vang lên giọng nói lạnh lùng, Đồng Niệm nhíu mày nhìn sang, sau khi thấy người đứng ở cửa, lập tức cúi mặt, “Không có gì.”

Cô dọn dẹp từng quyển album lại, bỏ lại chỗ cũ, cúi đầu đi ra ngoài, từ đầu đến cuối cũng không có nói câu nào, cũng không nhìn Lăng Trọng một cái.

Nhìn bóng lưng Đồng Niệm đi xa, ánh mắt thâm thúy của Lăng Trọng bốc lên một cỗ sáng loáng. Ông mím môi đi vào phòng, liếc mắt nhìn mấy cuốn album Đồng Niệm đã lục ra, đưa mắt nhìn tấm di ảnh trên tường, ánh mắt thật lâu cũng chưa hề dời đi.

Gần tối Lăng Cận Dương tan việc về đến nhà, sau khi hỏi người giúp việc về tình hình của Đồng Niệm, anh mới thở phào nhẹ nhõm. Hơn nửa ngày không thấy mặt, anh lên lầu đi tới phòng của cô.  

Đẩy cửa phòng ngủ ra, đèn trên tường chiếu sáng cả phòng. Lăng Cận Dương thấy Đồng Niệm nằm rúc người trong chăn. Nhìn bóng dáng quen thuộc, Lăng Cận Dương nở nụ cười đi tới, giơ tay vén chăn lên. Nhìn đôi mắt đờ đẫn của cô, anh vội vàng kéo cô ngồi dậy, lấy tay mình đặt lên trán cô rồi hỏi: “Em khó chịu chỗ nào sao?”

Đồng Niệm lắc đầu một cái, cầm tay của anh, nhỏ giọng nói: “Em không sao, chỉ hơi nhức đầu thôi.”

Mấy ngày nay, buổi tối Đồng Niệm không ngủ được, khí sắc không được tốt, Lăng Cận Dương nhìn rất đau lòng. Anh cúi đầu hôn lên trán của cô, dịu dàng nói: “Chúng ta đi gặp bác sĩ một chút nha?”

“Không cần đâu.” Vùi mặt vào trong ngực của anh, ánh mắt Đồng Niệm buồn bã, cô lấy tay ôm chặt eo của anh, làm nũng nói: “Anh ôm em một chút đi.”

Nhìn bộ dáng của cô, trái tim Lăng Cận Dương thoáng chốc mềm nhũn. Anh nghĩ có lẽ do mấy ngày nay Đồng Niệm quá mệt mỏi, nên cũng không có nghĩ ngợi nhiều, ôm chặt cô vào trong ngực, ý cười trên khóe môi dịu dàng.

Sáng ngày hôm sau, trong lúc Đồng Niệm chuẩn bị tài liệu cho cuộc họp hội đồng quản trị, điện thoại di động liền vang lên. Nhìn thấy số máy lạ gọi đến, dđl/q"d Đồng Niệm có hơi nghi ngờ. Vừa nghe giọng nói bên trong, Đồng Niệm liền biến sắc mặt.

Sau khi cúp điện thoại, cô đi vào phòng làm việc của tổng giám đốc, vẻ mặt có hơi do dự: “Em đau đầu quá, muốn đi gặp bác sĩ.”

Lăng Cận Dương nhăn mày lại, cằm áo khoát lên định đi cùng cô, nhưng bị Đồng Niệm ngăn cản lại, “Em có thể đi một mình được, anh còn phải chuẩn bị cho cuộc họp đại hội cổ đông ngày mai nữa.”

Nhìn tư liệu trên bàn thật dày, Lăng Cận Dương có hơi do dự, anh mím môi, trong mắt lộ ra vẻ lo lắng.

“Anh yên tâm đi.” Đồng Niệm giơ tay lên chỉnh lại cổ áo anh, bình tĩnh nói: “Em khám bệnh xong sẽ gọi điện thoại cho anh.”

"Được rồi!"

Hồi lâu, Lăng Cận Dương mới miễn cưỡng đồng ý, rồi bảo tài xế đưa cô đến bệnh viện.

Sau khi đến bệnh viện thành phố, Đồng Niệm bảo tài xế chờ ở bên ngoài, cô đi khám bệnh một mình. Cô cũng không có đăng ký khám bệnh mà đi thẳng lên lầu ba, đến phòng chăm sóc đặc biệt.

Đẩy cửa phòng bệnh ra, người hôn mê nằm trên giường đã tỉnh lại, thấy cô đến, bà nở nụ cười: “Đồng tiểu thư, cô đã đến rồi.”

Đồng Niệm đi tới bên giường bệnh ngồi xuống, kéo tay vú Dung, lo lắng nói: “Vú Dung, tại sao không nói cho Lăng Cận Dương biết vú đã tỉnh lại?”

Mặc dù Vú Dung đã tỉnh lại, nhưng sắc mặt không được tốt lắm, nói chuyện cũng chậm chạp, “Tôi có vài chuyện muốn nói riêng với tiểu thư.”

Nghe nói như thế, đáy lòng Đồng Niệm chìm xuống. Những năm qua Đồng Niệm và bà tiếp xúc không nhiều. Bà vừa mới tỉnh dậy, người đầu tiên muốn gặp lại là mình, hơn nữa còn không muốn nói cho Lăng Cận Dương biết, hành động như vậy, Đồng Niệm cảm thấy càng thêm lo lắng.

Bưng ly nước lên, Đồng niệm đút cho bà một ít nước, dđl/q"d trong lòng có chút khẩn trương, mỉm cười nói: “Vú có gì thì cứ nói thẳng ra đi.”

Vú Dung giơ tay lên, chỉ về phía tủ đầu giường. Đồng Niệm kéo ngăn tủ đầu giường ra, lấy ra một khung hình. Là tấm hình Lăng Cận Dương chụp chung với mẹ anh, trong tấm hình là hai mẹ con, khóe miệng nở nụ cười vô cùng xinh đẹp.

Đồng Niệm nhếch môi cười rồi đưa khung hình cho vú Dung.

Khẽ vuốt ve hai người trong tấm hình, vú Dung chớp mắt một cái, đôi mắt đã ngấn lệ. Bà nức nở nói: “Cậu chủ không phải là con ruột của phu nhân.”

Khóe miệng đang chúm chím cười của Đồng Niệm đột nhiên cứng ngắc lại, cô kinh ngạc nhìn về phía bà, sắc mặt đại biến.

“Ai…” Vú Dung thở dài một cái, giọng nói bi thương: “Năm đó đứa bé do phu nhân sinh ra rất yếu, ngày hôm sau đã mất đi. Nhà họ Lăng cần một người thừa kế, cho nên lão gia và phu nhân quyết định nhận một đứa con trai mang về nhà nuôi. Bọn họ ôm về một đứa bé, đứa bé này là thiếu gia.”

Ngừng lại, vú Dung vuốt ve người trong tấm hình, nước mắt bà lăn xuống: “Mặc dù cậu ấy không phải con ruột của phu nhân, nhưng cũng là uống sữa của phu nhân lớn lên. Phu nhân không có con, nên dồn toàn bộ tình yêu thương cho thiếu gia, coi thiếu gia như con mình sinh ra. Phu nhân rất yêu thương thiếu gia, thật sự rất yêu thương cậu ấy.”

Đồng Niệm nắm chặt tay thành quyền, cô hoàn toàn không dám tin, rồi đột nhiên nghĩ đến cái gì, sắc mặt đột nhiên căng thẳng.

“Điều bí mật này chỉ có lão gia, phu nhân và tôi, ba người biết. Năm đó tôi đã nói với bọn họ, cả đời này sẽ không bao giờ nói ra. Nhưng việc đời nhiều thay đổi, phu nhân năm đó phá hủy nhân duyên của người ta. Hết gây ra lỗi lầm này tới lỗi lầm khác, coi như là bà vì thiếu gia mà lập mưu, đặt cổ phần ở nhà họ An. Ngàn tính vạn tính, nhưng vẫn tính sai, cuối cùng không thể trái ý trời.”

Đôi mày thanh tú của Đồng Niệm nhíu chặt lại, nghe lời của bà…, đôi vai không nhịn được run lên: “Vú nói năm đó phu nhân phá hủy nhân duyên của người khác, là nhân duyên của ai vậy?”

Vú Dung yên lặng, ánh mắt buồn bã nhìn về phía cô: “Những gì tôi nên nói đều đã nói cho tiểu thư biết rồi.”

Bà kéo tay Đồng Niệm, gần như khẩn cầu: “Đồng tiểu thư, cô hãy hứa với tôi, dù có bất cứ chuyện gì xảy ra, cô nhất định phải bảo vệ thiếu gia, hiện tại người có thể bảo vệ cậu ấy, chỉ có thể là cô.”

Đồng Niệm nắm chặt tay lại, nhìn vào ánh mắt đầy mong đợi của bà, gật đầu một cái. Trái tim cô đập mạnh liên hồi, trong đầu nghĩ đến suy đoán đáng sợ.

Không lâu sau đó, tài xế lái xe trở về Lan Uyển. Đồng Niệm đứng ở trong sân, phóng tầm mắt nhìn vào nhà, mười mấy năm qua từng chút từng chút trong nháy mắt trào lên trong lòng.

Hít một hơi thật sâu, Đồng Niệm cất bước đi vào phòng khách, thấy Lăng Trọng đã ngồi nghiêm chỉnh trong sofa, hiển nhiên đã sớm chờ cô đã lâu.

Đồng Niệm kinh ngạc đứng im một chỗ, trừng mắt nhìn ông, trái tim đập mạnh. Chiếc hộp Pandora sắp sửa mở ra, nhưng cô không biết mình có thể chịu được những bí mật chôn sâu kia không.
Bình Luận (0)
Comment