Yêu Giả Cưới Thật

Chương 103.1

Editor: Nguyen Hien.

Trong phòng làm việc rộng rãi, mọi người đưa mắt nhìn nhau. Không ai nghĩ tới Lăng trọng sẽ chuyển hết tất cả cổ phần cho Đồng Niệm, hơn nữa còn để cho cô giữ chức vị chủ tịch. Mọi người lại hướng mắt nhìn về phía Lăng Cận Dương, trong lòng càng thêm nghi ngờ.

“Anh cả, chuyện gì đang xảy ra vậy hả?” Lăng Thuấn lên tiếng chất vấn đầu tiên, ông cau mày, trên mặt lộ ra vẻ không dám tin.

Lăng Trọng ngồi tại chỗ, không ngẩng đầu, giọng nói lạnh lùng: “Nơi này chỉ có chủ tịch, không có anh em.”

Chỉ một câu nói này thôi, đã làm cho sắc mặt Lăng Thuấn thay đổi. Ông giận tái mặt, nhìn về phía Lăng Thừa Nghiệp nháy mắt, ý bảo Lăng Thừa Nghiệp không nên mở miệng. Trên  thương trường, ông rất coi trọng lời nói và sắc mặt của cấp trên. Thấy chân mày Lăng Trọng nhíu chặt, ông nhất thời im lặng, không dám thêm dầu vào lửa. 

Biến hóa này đột nhiên xảy ra, mọi người cũng không tiếp nhận được. Có nhiều người chất vấn nhưng Lăng Trọng không cho họ có nhiều cơ hội làm khó dễ, ông trầm giọng nói: “Mọi người có vấn đề gì, lần sau hãy hỏi tiếp, cuộc họp tạm dừng tại đây.”

Lăng Trọng vừa nói hết câu, Lăng Thuấn đứng dậy trước tiên, cha con hai người bọn họ cùng rời đi. Mọi người cũng đều nhạy bén phát giác ra cái gì đó, cũng nhanh chóng rời đi.

Không lâu lắm, phòng họp ồn ào đã yên tĩnh lại, Lăng Trọng nhìn người bên cạnh mình, mở miệng nói: “Duy Hàm, cậu dẫn Đồng Niệm đi ra ngoài đi.”

Lăng Cận Dương chớp mắt, nhíu mày nhìn về phía Mục Duy Hàm. Nhất thời anh như hiểu ra được vấn đề, ánh mắt thoáng chốc sắc bén như đao.

Đồng Niệm bị động đứng lên, cô khẽ ngẩng đầu lên, không kìm chế được nhìn người đàn ông đứng đối diện. Chân mày anh nhíu chặt, sóng mắt thâm thúy tích mịch như biển, không nhìn ra được một tia cảm xúc. Đôi mắt anh bình tĩnh đến mức làm cho trái tim cô hung hăng nhéo một cái.

Đi ra khỏi phòng làm việc, Đồng Niệm không chịu đi tiếp, cô đứng yên ở ngoài cửa, mặt đối diện với cửa chính, cả người không hề nhúc nhích.

Phía trước cửa sổ, ánh mặt trời chiếu vào, tầm nhìn vô cùng tốt.

Lăng Cận Dương gác chéo chân, người tựa vào ghế, đầu nhìn về phía bầu trời xanh ở phương xa, gò má anh cụp xuống tạo thành một đường cong, giọng nói từ tính lộ ra vẻ căng thẳng: “Tại sao?” 

Lăng Trọng đứng lên, cất bước đi tới cửa sổ, nhìn áng mây trắng lơ lửng trên bầu trời, giọng nói chìm xuống: “Niệm Niệm mới chính là con gái ruột của ba.”

Những lời này giống như thiên lôi giáng búa xuống, nhanh đến nỗi anh không kịp chuẩn bị nên không kịp chống đỡ được. dđl/q"dNgón tay thon dài chậm rãi nắm chặt lại, dùng sức đến đầu ngón tay trắng bệch. Lăng Cận Dương rũ mắt xuống, chỗ sâu nhất trong đôi mắt xuất hiện từng con sóng lớn cuộn trào mãnh liệt.

Lăng Trọng ngẩng đầu nhìn phương xa, ánh mắt yên lặng thoáng qua vẻ buồn bả: “Cận Dương, trước kia ba đã từng dạy con, trên đời này không có gì là không thể bị lợi dụng.”

Hồi lâu, khóe môi mím chặt của Lăng Cận Dương từ từ nở ra một nụ cười nhàn nhạt, nụ cười trên môi anh nhuộm đầy nỗi cô đơn. Anh mím môi cúi đầu, đôi mắt thâm thúy yên tĩnh, cho đến khi dần dần mất đi ánh sáng.

Cũng không biết trải qua bao lâu, cửa phòng họp đột nhiên mở ra, Lăng Cận Dương trầm mặt bước ra, anh không nhìn đến bất cứ ai, một đường bước nhanh đi ra bên ngoài.

“Cận Dương!”

Đồng Niệm kêu anh một tiếng, thấy anh bước đi cũng không hề quay đầu lại, muốn cất bước đuổi theo, lại bị người bên cạnh níu lại.

“Niệm Niệm.” Mục Duy Hàm lấy tay kéo cô lại, thấy Lăng Cận Dương đã đi xa, trầm giọng nói: “Để cho cậu ấy yên tĩnh một chút.”

“Buông tôi ra!” Đồng Niệm tức giận nhìn Mục Duy Hàm nói: “Anh không có tư cách nói những lời như vậy.”

Nghe vậy, Mục Duy Hàm mím chặt môi, từ từ buông cổ tay của Đồng Niệm ra, trơ mắt nhìn Đồng Niệm cất bước đuổi theo.

Lăng Trọng bước đi ra, thấy Đồng Niệm đã chạy đi xa, bên trong đôi mắt lóe lên chút ánh sáng, ông nhếch miệng, vẻ mặt giữ kín như bưng.

Một hơi chạy ra tới phía bên ngoài cao ốc Lăng thị, Đồng Niệm đã không đuổi kịp Lăng Cận Dương. Cô chống nạnh tay đứng ở ven đường, định lấy điện thoại ra gọi, thì nhìn thấy từ bãi đậu xe xuất hiện một chiếc xe.

Thân xe màu bạc nhanh như tia chớp, bên trong xe người đàn ông đạp mạnh chân ga, nhanh chóng lái xe đi.

“Đợi em chút…” Đồng Niệm chạy đuổi theo mấy bước, rống cổ kêu lớn, nhưng xe vẫn không thấy chậm lại, trực tiếp quẹo cua ở phía trước đầu đường. Cô đứng tại chỗ, có thể nghe được tiếng bánh xe ma sát với mặt đường.

Đồng Niệm hoảng hốt, giơ tay lên lau mồ hôi trên trán, hít sâu vào một hơi mới có thể kiềm chế được cảm giác chua xót nơi khóe mắt. Cô không suy nghĩ nhiều, chỉ muốn mau chóng gặp được anh, có rất nhiều điều cô muốn nói với anh.

Đứng ở ven đường vẫy một chiếc taxi, trước hết Đồng Niệm bảo tài xế lái xe chở cô trở về Lan Uyển. Về đến nhà cũng không thấy bóng dáng của Lăng Cận Dương, các người làm cũng nói không thấy anh trở về. Sau đó cô lại chạy đi đến ngôi nhà ở bên cạnh bờ sông Thuyên Loan, vẫn không tìm thấy anh. 

Lấy điện thoại ra gọi cho anh, chuông điện thoại vang lên, nhưng thật lâu cũng không có người bắt máy. Đồng Niệm lo lắng không thôi, cô cau mày suy nghĩ thật lâu, chợt nghĩ đến biệt thự kia của bọn họ, lập tức chạy tới.

Vội vã chạy đến khu biệt thự, Đồng Niệm một đường đi vào, cổng lớn màu đen khép chặt.  Cô đứng ở ngoài cổng, xuyên qua khe hở nhìn vào bên trong, sau khi nhìn thấy thân xe màu bạc, trái tim lơ lửng cuối cùng cũng thả lỏng xuống.

Giơ tay lên nhấn chuông cửa, Đồng Niệm ngẩng đầu chờ ở bên ngoài, nhưng mười mấy phút trôi qua, cũng không có người tới mở cửa. Cô tiếp tục nhấn chuông, vẫn không có bất kỳ động tĩnh nào.

Đồng Niệm liền biến sắc mặt, đưa tay vỗ vào cổng, âm thanh “Rầm rầm rầm” không ngừng vang lên, “Mở cửa.”

Cổng sắt màu đen bên ngoài rất cứng, Đồng Niệm lấy tay vỗ mấy cái, cả bàn tay đã sưng lên, đau rát. Cô lùi về phía sau mấy bước, nhìn hướng lên bên trên biệt thự, chỉ thấy lầu hai mở phanh cửa, chỉ là một bóng người cũng không có.

Đồng Niệm cắn môi, đi lại gần cổng lần nữa, hắng giọng kêu: “Lăng Cận Dương, anh hãy mở cửa cho em vào đi, em có chuyện muốn nói với anh.”

Xung quanh mọi thứ rất yên tĩnh, giọng của Đồng Niệm xuyên thấu qua sân, khẳng định là có thể truyền vào rất rõ ràng. Nếu như có người ở bên trong, tuyệt đối có thể nghe được. Nhưng cô gọi thật lâu cũng không có người mở cửa hay có tiếng động gì khác.

Anh có thái độ như vậy, khiến trong lòng Đồng Niệm rất tức giận, cô phồng má tiếp tục gõ cửa, tay đập mạnh vào cánh cửa: “Lăng Cận Dương, anh mở cửa, mở cửa nhanh đi.”

Cũng không biết gọi bao lâu, cổng chính vẫn không có dấu hiệu mở ra. Đồng Niệm gọi đến khàn cổ họng, hai bàn tay đều sưng đỏ lên, nhưng vẫn như cũ vẫn không thấy anh mở cửa.

Trái tim Đồng Niệm hung hăng bóp chặt lại. dđl/q"dCô cắn môi nhìn chằm chằm cánh cửa đóng chặt, cổ họng ê ẩm, khó chịu nói không ra tiếng.

Ầm ầm ——

Bầu trời vốn đang tươi đẹp, mây đen bất chợt kéo đến, thoáng chốc mang theo gió lớn. Mây đen kéo tới đông nghẹt, trời trở nên u ám, bầu trời dần tối đen như mực.

Chỉ trong mấy phút ngắn ngủi, giọt mưa lớn như hạt đậu dồn dập rơi xuống xối xả như trút nước. Trên mặt đất xuất hiện từng chuỗi bong bóng nước, trong khoảnh khắc mưa bụi sương mù kết thành một mảng lớn, mơ hồ cả tầm mắt.

Cũng không có chỗ trú mưa. Đồng Niệm đứng tại chỗ vẫn không nhúc nhích, quần áo trên người đã bị mưa làm ướt hết. Cô khoang tay trước ngực, đứng ngây người dưới mưa to. Nước mưa theo gương mặt cô chảy xuống cổ áo, tóc dài thấm nước dính vào mặt, một trận gió lạnh thổi tới, cả người lạnh đến nỗi run cầm cập.

Đồng Niệm khẽ mở miệng, đầu lưỡi khổ sở nếm hương vị của nước mưa, cô ngẩng đầu lên, nước mưa rơi vào mắt rất khó chịu. Không nhịn được, nước mắt Đồng Niệm chảy ra, nước mắt hòa cùng nước mưa cả hai cùng nhau lăn xuống rơi ra ngoài. 

Đứng quá lâu, hai chân bắt đầu tê dại, cả người lạnh đến phát run, Đồng Niệm chậm rãi ngồi chồm hỗm xuống, cả người ngồi núp vào trong góc tường, muốn tìm chỗ để tránh mưa.

Kẹt kẹt kẹt ——

Hai cánh cổng sắt song song từ từ được mở ra, hai vai Đồng Niệm run rẩy, đáy mắt cô giọi vào một đôi giày da màu đen, trên đầu áp xuống một mảnh bóng tối, có vật gì đó ngăn cản nước mưa rơi xuống.

Nhìn cả người Đồng Niệm ướt đẫm, hai mắt yên tĩnh của Lăng Cận Dương dao động mạnh, đôi môi anh mím chặt lại thành một đường thẳng. Giây lát, anh trầm mặt cúi người xuống, nắm lấy tay của Đồng Niệm để kéo cô đứng dậy, nhưng không biết đụng phải chỗ nào, làm Đồng Niệm kêu đau lên một tiếng.

Thấy Đồng Niệm rụt tay về, ánh mắt Lăng Cận Dương chìm xuống, kéo lòng bàn tay của cô ra, chỉ thấy trong lòng bàn tay trắng nõn đã sưng đỏ lên, sờ vào còn cảm thấy nóng rực.

Nắm lấy cổ tay của Đồng Niệm, Lăng Cận Dương kéo cô đứng dậy, dẫn cô trở lại phòng.

Lấy ra một cái khăn tắm màu trắng, Lăng Cận Dương bọc người Đồng Niệm lại, để cho cô ngồi ở trên sofa, anh cầm lấy hòm đựng thuốc, từ bên trong lấy ra rượu thuốc, ngồi trước mặt của cô dùng bông băng thấm nước thuốc vừa thổi vừa nhẹ nhàng bôi cho cô: “Có đau hay không?”

Bàn tay truyền đến cảm giác mát lạnh, thoáng chốc xua đi đau đớn trong lòng. Tất cả tức giận cùng với cảm giác khó chịu nơi hốc mắt đều bị động tác ôn nhu của anh làm cho biến mất không còn: “Đau.”

Nghe Đồng Niệm nói đau, động tác của Lăng Cận Dương càng nhẹ nhàng hơn. Anh cẩn thận bôi thuốc cho cô, môi không nhanh không chậm thổi thổi, nhìn thấy bàn tay sưng đỏ của cô đã đỡ hơn, mới thở phào nhẹ nhõm.

Xử lý xong vết thương, Lăng Cận Dương đi cất hòm thuốc, ngửa đầu nhìn Đồng Niệm rồi nói: “Em đi tắm đi, nếu không sẽ bị cảm đó.”

“Em có lời muốn nói với anh.” Đồng Niệm kéo tay của anh, tiễn đồng đen nhánh sáng ngời, thiên ngôn vạn ngữ đều chất đống ở trong lòng.

Kéo Đồng Niệm từ trong ghế sofa lên, Lăng Cận Dương mím môi, bình tĩnh nhìn vào ánh mắt cô: “Trước hết em hãy đi tắm đã, có gì đợi lát nữa rồi nói.” Trong lúc nói chuyện, anh dẫn cô lên lầu hai, trực tiếp mở cửa phòng tắm ra, đẩy cô vào trong rồi đóng cửa phòng tắm lại.

Cả người không ngừng run rẩy, Đồng Niệm nhảy mũi liên tục mấy cái, cũng ý thức được trước hết phải thay quần áo sạch sẽ. Cô cởi quần áo ướt sũng trên người ra, nước ấm áp từ vòi hoa sen tưới xuống, làm cho cả người lạnh như băng của cô từ từ ấm dần lại.

Không lâu sau đó, Đồng Niệm tắm xong đi ra ngoài, cô mở ra tủ treo quần áo, bên trong đều có y phục của tất cả bốn mùa, dđl/q"d cô tiện tay chọn một cái áo sơ mi, phối hợp cùng với chiếc quần bò, rồi vội vã đi xuống lầu.

Trong phòng khách ở lầu một, đèn lớn chiếu sáng. Đồng Niệm cất bước đi xuống, thấy Lăng Cận Dương đứng trong phòng bếp, trái tim thấp thỏm lo âu cuối cùng cũng thả lỏng xuống. Cô cất bước đi tới, đứng sau lưng anh cách một bước chân.

Ánh mắt lướt qua bờ vai dày rộng rơi vào trên gò má của anh. Đồng Niệm nhìn sắc mặt bình tĩnh của anh, trong lòng vô cùng thấp thỏm. Cô tiến lên một bước, giang hai tay ôm eo của anh, giọng nói có chút khàn khàn: “Em có chuyện muốn nói với anh.”

Lăng Cận Dương cũng không có ngừng tay, khuôn mặt tuấn tú lạnh lùng, mở miệng nói: “Ăn cơm trước đi, anh đói bụng rồi.”

Cúi đầu nhìn lên bàn, lúc này Đồng Niệm mới phát hiện ra anh đang làm hoành thánh, hai tay anh dính đầy bột mì, ý cười trên khóe môi không nhìn ra bất kỳ khác thường gì, sự bình tĩnh của anh làm cho đáy lòng cô phát run: “Cận Dương, anh nghe em giải thích có được không?”

Lăng Cận Dương mím môi cười, đôi mắt sâu thẳm nhìn chằm chằm cô, nở nụ cười dịu dàng: “Em ăn cơm trưa chưa?”

“Vẫn chưa.” Đồng miệng cau mày trả lời anh.

Cúi đầu hôn lên trán Đồng Niệm một cái, Lăng Cận Dương nhếch môi nở nụ cười yếu ớt, tiếp tục cúi đầu làm hoành thánh, sắc mặt vẫn bình thường như mọi khi: “Em muốn ăn cái gì?”

Khi anh khẽ hôn lên trán cô, Đồng Niệm đột nhiên rơi nước mắt, khóc giống như một đứa con nít. Đồng Niệm đưa tay vòng chắc hông của Lăng Cận Dương, vùi mặt vào ngực anh, để cho nước mắt tùy ý chảy ra.

Cả người Lăng Cận Dương cứng ngắc, áo sơ mi nơi ngực anh ướt nhẹp. Anh nhíu mày lại, giơ tay lên vuốt lưng của cô, ôm chặt cô vào trong ngực, sắc mặt cực kỳ phức tạp.

Đôi tay Lăng Cận Dương rất nhanh nhẹn, không lâu sau đó, đã có sủi cảo ăn. Đồng Niệm ngồi ở trên bàn ăn bên cạnh, nhìn bộ dáng bận rộn của anh, trong lòng vô cùng khó chịu.

Có rất nhiều đều Đồng Niệm muốn nói ra, nhưng không biết làm sao để mở miệng. Bản thân cô cảm thấy rằng, những giải thích đó có vẻ quá yếu ớt, không đủ lực để chứng minh những lời cô nói.

Nấu xong sủi sao, Lăng Cận Dương múc vào tô bưng lên bàn. Anh dọn xong bát đũa, giống như trước đây, đưa đũa cho cô, cười nói: “Em ăn đi.”

Kiềm nén sự chua xót trong khóe mắt, Đồng Niệm nhận lấy đôi đũa, gắp một miếng sủi cảo ở trong tô thổi nguội, bỏ vào miệng. Mùi vị sủi cảo rất ngon, nhưng cô không có muốn ăn, chỉ miễn cưỡng ăn vài miếng.

Đồng Niệm để đũa xuống, ngửa đầu nhìn chằm chằm người đàn ông đối diện đang dùng chiếc đũa gắp sủi cảo. Mặc dù chỉ là một động tác bình thường nhưng nhìn rất mê người, ở trên người anh lộ ra một hơi thở cao quý bẩm sinh.

Đồng Niệm chống tay lên cằm, lặng lẽ nhìn từng cử động của anh, một động tác nhỏ xúi cũng không có bỏ qua. Dần dần khóe miệng cô lộ ra ý cười, phiền não cũng vơi đi không ít.

Nhíu mày nhìn Đồng Niệm, Lăng Cận Dương cũng không có nói cái gì, thoải mái ngồi ăn. Cho đến khi ăn xong miếng sủi cảo cuối cùng, anh mới đứng lên thu dọn bát đũa để vào phòng bếp, dọn dẹp sạch sẽ.
Bình Luận (0)
Comment