Yêu Giả Cưới Thật

Chương 103.3

Editor: Nguyen Hien.

Trở lại phòng ngủ, Đồng Niệm đóng cửa phòng lại, đặt hộp quà lên giường. Cô mở hộp quà ra, sau khi thấy áo cưới bên trong, không kiềm chế được nở nụ cười. Áo cưới rất phù hợp với phong cách và khí chất của cô, cô vô cùng thích.

Mặc áo cưới lên người, Đồng Niệm đi tới trước gương, cô nhìn mình trong gương, cong môi cười. Giơ tay lên khẽ vuốt ve dung nhan của chính mình trong gương, trước mắt cô dần dần bắt đầu mơ hồ, bốc lên một mảnh mờ mịt: “ Anh ở đâu, rốt cuộc anh đang ở đâu hả?”

......

Tại một tiểu bang Colorado(*) của nước Mĩ.

Colorado(*): là một tiểu bang phía Tây ở miền trung Hoa Kỳ. Tiểu bang nổi tiếng về địa hình nhiều núi.

Nơi đây có nhiều đỉnh núi nổi tiếng trên thế giới, Colorado có hình dáng khác thường, nằm ở phía Tây ở miền trung Hoa Kỳ, địa hình quanh co uốn lượn, giống như một con mãng xà kêu ngạo nằm rạp xuống phía trên cao nguyên.

Coloredo bị một ngoại lực bên ngoài tác động, hình thành nên những tảng đá kỳ dị có vẻ ngoài thiên hình vạn trạng, kèm theo sự biến hóa của thời tiết, màu sắc sông ngòi thay đổi thất thường. Bởi vì nơi này có địa hình đặc biệt nên nó trở thành thiên đường leo núi của nhiều người.

Một tản đá nham thạch bất ngờ đổ xuống, trên tản đá sắc nhọn nhô ra lởm chởm. Nơi này ở độ cao trung bình, cũng là núi non trùng điệp. Tại một đỉnh núi đá, có một bóng dáng màu đen đang dùng tay không leo lên. Dưới chân người đàn ông mang một đôi giày leo núi, tuần tự leo lên, không dùng bất cứ thiết bị hỗ trợ nào ở bên ngoài, chỉ dựa vào sức lực của bản thân để leo lên đỉnh núi.

Đôi tay Lăng Cận Dương không ngừng tìm kiếm chỗ để bám vào, lựa chọn góc độ để leo lên trên, thỉnh thoảng xoay người, xê dịch, thậm chí có vài động tác vô cùng nguy hiểm. Anh tập trung tinh lực, khuôn mặt tuấn tú lạnh lùng, không nhìn ra bất kỳ biểu lộ gì, chỉ có con ngươi phát ra ánh sáng rạng rỡ.

Càng lên cao, núi đá càng trơn bóng, rất khó tìm chỗ để làm điểm tựa. Lăng Cận Dương dừng động tác lại, mồ hôi theo hai gò má anh chảy xuống nhỏ xuống chiếc cằm kiên nghị của anh. Theo hô hấp, lồng ngực vững chắc của anh khẽ phập phồng, tô vẽ lên hình ảnh thật đẹp mắt.

Sau khoảng thời gian ngắn ngủi dừng lại nghỉ chân, anh tinh chuẩn chọn ra một điểm tựa, dưới chân dẫm lên điểm chống đỡ đó, cả người nhảy lên.

Chỉ lát nữa là lên đến đỉnh núi đá, Lăng Cận Dương ngước đầu lên, nhìn lên phía trên. Ánh mặt trời sáng rỡ chiếu thẳng xuống, ánh sáng chói lọi chiếu vào đáy mắt anh.

Mồ hôi trên trán chảy xuống, theo mí mắt chảy xuống vào trong đôi mắt. Lăng Cận Dương thở hổn hển, anh đứng ở trên cao, liếc mắt nhìn qua, phong cảnh xung quanh đẹp lạ thường. Lúc này đứng ở đây, anh cảm thấy bản thân nhỏ bé của mình không còn ý nghĩa gì nữa. Những phiền muộn chất chứa trong lòng, hình như  vào giờ phút này nó đã tiêu tán đi xa. 

Lăng Cận Dương ngẩng cao đầu lên, hai mắt nhìn chằm chằm vào bầu trời xanh thẳm, trái tim rộng mở trong sáng. Phía chân trời trôi lơ lửng từng đám mây trắng, dđl/q"d anh ngẩn ngơ đứng ngắm, trái tim cảm thấy đau xót, trước mắt hiện ra một đôi mắt trong suốt, “Anh trai, anh đang ở đâu?”

Trên đỉnh núi yên tĩnh không có một tiếng động. Bên tai Lăng Cận Dương quanh quẩn giọng nói của cô, đáy mắt anh biến sắc mấy lần, đôi môi mím chặt bỗng nhiên nở ra một nụ cười. Không nhịn được vươn tay ra, muốn sờ sờ trước mặt cô, nhưng do anh thả lỏng tay nên cả người không đứng vững, cả người nhanh chóng rơi xuống dưới.

Tốc độ rơi xuống cực nhanh, đôi tay Lăng Cận Dương bấu vào một điểm chống đỡ, tốc độ rơi xuống chậm lại nhưng vẫn không thể ngăn không cho cả người rơi xuống. Anh giữ cho cả người đứng thẳng, để đảm bảo khi thời điểm cả người rơi xuống đất, tránh không bị thương đầu và lưng.

Bịch——

Thân thể nặng nề rơi xuống, chân trái trước hết chạm đất, sau đó cả người nằm xuống đất, ngất đi.

Trong núi, khí hậu lạnh lẽo ẩm ướt, cây cối xanh ngắt, dòng suối nhỏ quanh co chảy róc rách. Một chiếc xe việt dã màu đèn chạy đến, trong xe có hai người, hành trang đầy đủ, hiển nhiên là tới đây du ngoạn.

Trầm Phái Ny mặc bộ đồ thể thao màu đỏ, đeo cái ba lô sau lưng, đi tuốt ở đằng trước, “Anh, anh đi nhanh lên một chút đi, em còn muốn khám phá thêm nhiều hơn nữa.”

Khó có khi dẫn em gái đi chơi, thấy em gái vui vẻ, Trầm Phái Ngao cũng không có trách móc gì nặng nề, chỉ đi phía sau em gái, bảo đảm sự an toàn cho em mính.

Trước kia lúc đi học, Trầm Phái Ny đã cùng bạn bè đã đến đây chơi hai lần, cho nên đối với địa hình ở nơi đây cũng có chút quen thuộc. Cô đi thẳng về phía trước, có chút thích thú khi là người dẫn đường, thỉnh thoảng xoay người sang chỗ khác, cùng anh trai nói cười.

Khóe mắt nhảy lên, Trầm Phái Ny tinh mắt nhìn thấy cách đó không xa có một vật gì đó đen sì trong bụi cỏ, cô tập trung nhìn kỹ mới phát hiện đó là một người, cô biến sắc mặt chạy tới la lên: “Có người.”

Sau mấy bước đã chạy tới, Trầm Phái Ny đứng gần nhìn, xác định là có người leo núi bị té xuống, lập tức nhìn về phía anh trai mình ngoắc tay: “Anh ơi mau tới đây, có người bị thương.”

Trầm Phái Ngao đang nhìn bảng đồ, nghe tiếng em gái gọi liền chạy tới. Anh ngồi xổm xuống sờ mạch của người nằm trên mặt đất, phát hiện ra nhịp tim còn đập, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm. Anh mím môi lật người này lại, xem người này có bị thương chỗ nào không, đại khái là kiểm tra toàn thân, phán đoán là chân trái bị gãy xương.

“Là anh ta sao?” Sau khi thấy rõ khuôn mặt, Trầm Phái Ny liền biến sắc mặt, thất thanh nói. 

Nghe vậy, Trầm Phái Ngao cũng ngẩng đầu lên, sau khi thấy gương mặt đó, anh cũng có hơi kinh ngạc một chút, đôi mắt sắc sảo đầy thâm thúy.

Không lâu sau, anh em nhà họ Thẩm hợp sức đưa người bị thương lên xe rồi lái xe rời đi. Sườn xe rất nhanh biến mất không còn thấy gì nữa.

......

Tại khách sạn cấp cao trong thành phố Duật Phong, trên tầng cao nhất khách tham dự tiệc đến rất đông đủ.

Đèn thủy tinh khổng lồ sáng lạng chói mắt, khách khứa ăn mặc xinh đẹp. Bên trong và ngoài hội trường được trang trí đầy hoa hồng và rượu sâm banh, màu sắc nhã nhặn, hương thơm nồng đậm.

Tại một góc phòng tiệc, những ly rượu sâm banh được xếp thành tháp chất chồng lên nhau,  cao khoảng chừng chín tầng. Bốn phía đều được trang trí đèn, thời điểm đèn sáng lên, xuyên thấu qua từng ly rượu trong suốt, đẹp đến chói mắt.

Thảm trải sàn màu đỏ được trải từ đầu phòng tiệc đến cuối góc phòng. Cô dâu mặc áo cưới màu trắng đang đứng ở cuối tấm thảm màu đỏ, yên tĩnh đứng chờ nhân vật chính.

Người tham gia hôn lễ đứng ở dưới trong lòng cũng vô cùng tò mò. Đến cuối cùng tổng giám đốc tập đoàn Lăng thị vì sao chỉ trong một đêm lại mất tất cả cổ phần của mình, hơn nữa còn từ chức rời khỏi Lăng thị. Mà người tiếp nhận chức chủ tịch và hưởng toàn bộ cổ phần lại là Đồng Niệm, cô ấy có thân phận gì mà có thể khiến cho Lăng Trọng ưu ái đến thế chứ?

Hôn lễ hôm nay đối với mọi người mà nói như là cơ hội để mọi người gở bỏ bí mật.

Nhưng mà trong hôn lễ  chỉ có cô dâu, đây là lần đầu tiên mọi người nhìn thấy. Giờ lành đã đến nhưng vẫn không thấy bóng dáng chú rể, mọi người lập tức phát ra tiếng xì xào bàn tán. 

Xung quanh không ngừng phát ra tiếng nói chuyện, trên mặt Đồng Niệm không có bất cứ biểu tình gì, cô đứng yên tại chỗ, bên trong đôi mắt vô cùng bình tĩnh.

Lăng Trọng đứng ở bên cạnh con gái, môi mỏng mím chặt, ông nhíu mày nhìn về phía Mục Duy Hàm, đang muốn phân phó hủy bỏ hôn lễ, dđl/q"d lại nghe Đồng Niệm thấp giọng mở miệng: “Vẫn còn thời gian, anh ấy sẽ tới.”

Nghe vậy, đôi mắt Lăng Trọng tối sầm xuống, ông thở dài một cái, thu hồi tay lại, mím môi đứng tại chỗ.

Đồng Niệm nắm trong tay cái đồng hồ bỏ túi, ánh mắt kiên định, cô khẽ khép mắt, trong đầu lẩm nhẩm, “Anh trai, anh xuất hiện nhanh lên một chút, em đang chờ anh đó.”

Thời gian từng giây từng phút trôi qua, khách khứa xung quanh không nhẫn nại chờ được nữa, có người không nhịn được quát lên: “Chuyện gì xảy ra vậy? Rốt cuộc có cưới hay không?”

Khoảng cách thời gian diễn ra buổi tiệc đã hơn hai tiếng. Lăng Trọng nâng tay lên liếc nhìn đồng hồ, sắc mặt âm trầm xuống, ông tiến lên một bước, cất cao giọng nói: “Hủy bỏ hôn lễ.”

"Không ——"

Đưa tay vén miếng lụa trắng trước mặt lên, ánh mắt Đồng Niệm trong suốt hướng về phía mọi người, trầm giọng nói: “Hôn lễ bị hoãn lại, chỉ là do anh ấy có chuyện cho nên không có chạy tới kịp.”

Đồng Niệm lấy tay nâng váy cưới lên cất bước rời đi, cũng không để ý mọi người bàn tán ở phía sau lưng mình.

Sắc mặt Lăng Trọng đột nhiên cứng đờ, chân mày nhíu chặt, bởi vì lời nói của con gái mà sắc mặt cực kỳ khó coi.

Trở lại Lan Uyển, Đồng Niệm một chữ cũng không nói, nâng váy lên định bước lên lầu, lại bị người phía sau gọi.

"Đứng lại!"

Sắc mặt Lăng Trọng đầy giận giữ, đi nhanh tới, tức giận nói: “Đồng Niệm, con bao nhiêu tuổi rồi, sao có thể hành động tùy hứng như vậy được chứ? Cái gì là hoãn hôn lễ lại, con còn chê nó làm cho con thấy không đủ khó chịu sao?”

Đồng Niệm dừng bước rồi quay đầu lại, nhìn vào ánh mắt của ông trầm giọng nói: “Con không cảm thấy khó chịu. Con cũng đã từng vứt bỏ anh ấy không phải sao? Hôm nay bị anh ấy vứt bỏ qua một lần thì có tính là gì?”

"Niệm Niệm ——"

Lăng Trọng giận đến nỗi không kiềm chế lại được, tức đến xanh mét cả mặt mày.

“Con hãy tỉnh ra đi, nó sẽ không kết hôn với con đâu.” Lăng Trọng mím môi, ánh mắt thâm thúy sáng lên: “Từ sau khi nó biết được sự thật, dđl/q"d giữa con và nó căn bản là không thể đến với nhau được rồi.”

Đồng Niệm lạnh lùng nhìn vào mắt ông: “Là do ba cố ý đúng không?”

Lăng Trọng thở dài, tiến lên một bước đứng trước mặt con gái, lời nói mang hàm ý sâu xa: “Niệm Niệm, ba thật sự không muốn gả con cho nó. Con có thể khuất phục được nó, cũng có nghĩa là nó là kiếp số của con. Ba không muốn lấy con gái của ba giao cho nó, con chính là nhược điểm của ba, cả đời này sẽ bị Lăng Cận Dương kiềm chế.”

Ngừng lại, ông dịu dàng nói: “Hôm nay náo như vậy, con vẫn không chết tâm sao?” 

Cả trái tim bỗng nhiên buộc chặt, Đồng Niệm cười khẽ một tiếng, hốc mắt ê ẩm, ánh mắt cô sắc bén như dao: “Con sẽ không chết tâm với anh ấy.”

“Ba!” Đồng Niệm chợt kêu lên một tiếng, bờ môi dần dần nở nụ cười dịu dàng: “Nếu như nói trở thành con gái của ba cái gì là đáng cảm kích thì đó chính là ba đã mang sinh mệnh của Lăng Cận Dương vào trong sinh mệnh của con, mười mấy năm qua hận và yêu đã sớm hòa chúng con lại thành một thể. Ba nói cho con biết đi, sao con có thể chết tâm được chứ?”

Ánh mắt Lăng Trọng trầm xuống, khuôn mặt hiện lên vẻ lo lắng, “Đứa con gái ngốc, con tin tưởng nó, làm sao con biết được nó… ”

“Con hiểu anh ấy rất rõ!” Đồng Niệm hít sâu một hơi, tiễn đồng sáng lấp lánh: “Dù ba có làm cách gì để tách chúng con ra, con cũng sẽ không bao giờ tách rời anh ấy, chỉ cần con còn sống, ba sẽ không được như ý muốn.”

"Con ——"

"Lão gia!"

Nói xong những lời này, Đồng Niệm kiên quyết xoay người, không để ý tới tiếng kinh hô của mọi người, cũng không nhìn Lăng Trọng ngã xuống đất, cô đi nhanh lên lầu trở lại phòng ngủ.

Ban đêm, tiếng huyên náo dưới lầu dần dần an tĩnh lại, Đồng Niệm thay áo cưới ra, cẩn thận treo vào trong tủ quần áo. Cô đi đến bên cửa sổ, thấy Mục Duy Hàm và bác sĩ gia đình chở Lăng Trọng đi bệnh viện.

Đồng Niệm kinh ngạc ngây người hồi lâu, cũng không biết trong đầu đang suy nghĩ gì, mọi thứ đều rối bời, nghĩ không ra đầu mối.

Bóng đêm dày đặc bao trùm xuống, bên trong Lan Uyển vô cùng tĩnh mịch, chỉ có ánh sáng yếu ớt từ những bóng đèn phát ra.

Giơ tay lên mở cửa sổ ban công ra, Đồng Niệm leo lên cửa sổ, với tay đẩy cửa sổ sát vách ra, cô đi dọc theo bệ cửa sổ, cúi người leo vào cửa sổ bên cạnh.

Phòng ngủ cách vách đã được trang trí thành phòng tân hôn, trên chiếc giường to lớn trải một tấm chăn màu đỏ. Đồng Niệm đi tới bên giường, vén chăn lên chui vào, dán sát mặt mình vào gối, đôi mắt đỏ ửng bốc lên một mảnh hơi nước.

Cô co người lại, trốn vào trong chăn. Giống như khi còn bé, mỗi khi cô sợ hãi hay lo lắng gì đó sẽ trốn vào bên trong chăn của anh, ngửi mùi hương quen thuộc của anh, ít nhiều cũng an ủi được tâm tình cô. 

“Anh trai, anh trở lại nhanh lên một chút có được không vậy?”

Ban đêm tăm tối, Đồng Niệm nhìn ra ngoài cửa sổ, nghẹn ngào thì thầm, giọng nói cô lượn lờ thật lâu vẫn không tiêu tán.

Lúc đó, ở nước Mĩ.

Thời điểm Lăng Cận Dương mở mắt, đập vào mắt là một nơi xa lạ. Đôi mắt sắc bén trầm xuống, anh ngồi bật dậy, dđl/q"d nhưng vì động tác quá mạnh ảnh hưởng đến vết thương trên chân trái của anh.

"Đừng động đậy!"

Người ngồi canh giữ ở mép giường thấy anh ngồi dậy, vội vàng đè bả vai anh xuống, nói: “Xương đùi bên trái của anh bị gãy, không thể động đậy mạnh.”

Nghe được lời cô nói, Lăng Cận Dương cúi đầu nhìn thạch cao bó trên đùi mình, anh híp mắt lại, sau khi nhớ lại sự việc ngày hôm đó, khẽ hỏi: “Là cô đã cứu tôi?”

Trầm Phái Ny gật đầu một cái, cười nói: “Là tôi và anh trai tôi đã cứu anh, một mình tôi không thể cứu một người bất động.”

Đôi mắt sắc bén nhìn cô, ánh mắt Lăng Cận Dương nhàn nhạt, khuôn mặt không có biểu hiện gì. Sau khi quan sát mọi thứ xung quanh, phát hiện ra không có gì khác thường, chân mày nhíu chặt của anh mới thả lỏng ra.

Trầm Phái Ny nhìn anh, đôi mắt to tròn nhìn người đàn ông đối diện, ánh mắt u ám: “Tôi tên là Trầm Phái Ny, anh tên là gì vậy?”

"Lăng Cận Dương."

Yên lặng nghi nhớ tên anh trong đầu, khóe miệng Trầm Phái Ny nở nụ cười, hỏi anh, “Anh có muốn uống nước không?”

Không để ý tới lời của cô, Lăng Cận Dương giơ tay lên sờ đồ bên người, nhưng không sờ thấy, lập tức cau mày, khuôn mặt lộ ra vẻ nóng nảy.

“Anh tìm cái này à?” Trầm Phái Ny cầm cái ba lô màu đen đưa tới.

Lăng Cận Dương một tay cầm lấy ba lô, sắc mặt trầm xuống, cũng không có trả lời cô, “Hôm nay là ngày mấy?”

“Ngày 19.” Trầm Phái Ny nhếch môi, cũng không hiểu ý tứ của anh, khóe miệng nở nụ cười xinh đẹp: “Anh ngủ mê man hai ngày rồi.”

“Anh có đói bụng không, có muốn ăn cái gì không?”

Trong khi nói chuyện, Trầm Phái Ny cất bước đi tới trước mặt Lăng Cận Dương, muốn đưa tay đỡ anh ngồi dậy. Nhưng ngón tay còn chưa đụng tới, liền nhìn thấy ánh mắt lạnh như băng của anh bắn tới, làm cánh tay vươn ra của cô bỗng nhiên cứng ngắc lại.

Cho đến khi cô lúng túng thu tay lại, Lăng Cận Dương mới thu ánh mắt lạnh lùng của mình lại.

Chống hai tay ngồi dậy, Lăng Cận Dương dựa người vào đầu giường, quay đầu nhìn ánh mặt trời sáng rỡ bên ngoài, ánh mắt buồn bã: “Tôi mệt mỏi, muốn nghỉ ngơi.”

Nụ cười thoáng qua vẻ mất mát, chỉ là bị cô che giấu rất nhanh. Trầm Phái Ny chậm rãi đứng lên nói: “Vậy tôi đi ra ngoài trước, có chuyện gì thì anh gọi tôi.”

"Cám ơn ——"

Lăng Cận Dương mím môi, ánh mắt lạnh lùng nhìn về phía cô, ánh mắt anh có chút hòa hoãn nhưng cũng không có biểu hiện gì.

Chỉ có hai chữ “Cám ơn” nhưng đã làm cho Trầm Phái Ny mừng rỡ như điên, trên môi cô nở nụ cười sáng lạng, xoay người đi ra ngoài rồi nhẹ nhàng đóng cửa phòng lại.

Sau khi đóng cửa phòng, trong đôi mắt Trầm Phái Ny dâng lên từng gợn sóng lăn tăn, kích động trong lòng không thể che dấu hết, mỉm cười xoay người rời đi.

Trong phòng ngủ yên tĩnh, rèm cửa màu trắng nhẹ nhàng lay động. 

Lăng Cận Dương mở ba lô ra, móc di động bên trong ra, ngón tay anh chần chừ một hồi lâu, cuối cùng ném điện thoại qua một bên, vẻ mặt từ từ yên tĩnh lại, sâu thẳm trong ánh mắt vô cùng buồn bã.
Bình Luận (0)
Comment