Yêu Giả Cưới Thật

Chương 119.2

Editor: Nguyen Hien.

Sau khi xuất viện, Lăng Cận Dương không cho Đồng Niệm về nhà, mà đưa cô tới nhà mình, nói là muốn chăm sóc cô. Thật ra chỉ cần nghĩ là biết được mục đích của anh. Cái gì là chăm sóc cô chứ, đổi lại chỉ muốn có cơ hội ăn sạch cô mà thôi.

Khoảng thời gian dài không gặp Rella, kể từ lúc vào nhà, vật nhỏ này đều lẩn quẩn bên cạnh Đồng Niệm, rất vui mừng luồn lên nhảy xuống. Nếu không bị Lăng Cận Dương cấm đoàn, nó đã sớm nhảy lên giường. Chỉ là nó không dám chống lại mệnh lệnh, chỉ có thể đứng ở dưới giường, phe phẩy cái đuôi nhỏ, giương đôi mắt tội nghiệp nhìn hai người bọn họ.

“Anh nhìn xem, Rella trông tội nghiệp quá, cho nó lên đi?” Đồng Niệm nhìn bộ dáng ủy khuất của Rella không chịu được, thử dò hỏi người bên cạnh.

Trên tay Lăng Cận Dương cầm một cây bút máy, mấy ngày nay vẽ tới vẽ lui cái gì đó trên tờ giấy. Rồi lại thần bí, không để cho cô xem.

Quay đầu nhìn người bên cạnh, Lăng Cận Dương nhíu mày nói: “Không được, đây là giường của chúng ta.”

Nghe vậy, Đồng Niệm nhếch môi cười, tựa đầu lên bả vai anh, ánh mắt thoáng qua tia giảo hoạt: “Vậy sao này chúng ta có cục cưng, cục cưng cũng có thể nằm chung một chỗ với chúng ta không?”

“Em nghĩ cái gì vậy?” Lăng Cận Dương chăm chú nhìn cô, quả quyết lắc đầu: “Ai cũng không được.”

“Này!” Đồng Niệm bĩu môi, vô cùng mất hứng đối với sự lạnh nhạt của anh: “Làm sao anh có thể như vậy được hả? Lòng dạ hẹp hòi.”

“Anh hẹp hòi sao?” Lăng Cận Dương đặt đồ trên tay xuống, xoay người đè cô dưới người mình, hai mắt sáng quắc nhìn chằm chằm cô hỏi.

Đồng Niệm còn chưa có ý thức được nguy hiểm, trong đầu đang nghĩ đến cục cưng dễ thương một mình nằm trong nôi với bộ dáng cô đơn, trong lòng cảm thấy khó chịu.

“Hẹp hòi!” Đưa tay chọc chọc ngực anh, Đồng Niệm gật đầu một cái, khẳng định cho ra đáp án.

Lăng Cận Dường cười một tiếng, vung chăn lên che kín đầu, cạ mặt lên cổ cô, “Dám nói anh hẹp hòi, xem anh làm thế nào để thu thập em?”

"A ——"

Trên giường, trong chăn có hai bóng dáng đang dây dưa lăn lộn cùng nhau. Đồng Niệm cười đến không thở nổi, cho đến khi tiếng cười biến mất, truyền tới tiếng thở gấp của người đàn ông và âm thanh yêu kều của người phụ nữ.

Rella đứng ở dưới chân giường, vẫn phe phẩy cái đuôi nhỏ như cũ, đôi mắt đen tràn đầy tò mò, tỏ vẻ không hiểu.

Trong một quán cà phê xinh đẹp, Lúc Lăng Cận Dương tới, rất dễ dàng tìm được Trầm Bái Ny ngồi ở bên cửa sổ.

Thấy anh kéo ghế ra ngồi phía đối diện, dđl/q"d Trầm Bái Ny nở nụ cười, dịu dàng nói: “Anh uống gì?”

Đưa thực đơn trả lại cho phục vụ, khuôn mặt Lăng Cận Dương lạnh lùng, trên mặt không nhìn ra biểu hiện gì, đột nhiên nói: “Không cần.”

Thái độ lạnh nhạt của anh trong chớp mắt khiến Trầm Bái Ny nhíu mày, cô nhìn thấy phục vụ đi khỏi, lập tức mở miệng nói: “Anh giận em sao?”

Lăng Cận Dương không nhìn cô, ngó ra ngoài cửa sổ, nở nụ cười lạnh như băng: “Có gì thì nói thẳng đi.”

Thu lại cảm xúc phập phồng trong đáy lòng, Trầm Bái Ny khẽ cắn môi, trong đôi mắt uất ức có hơi nước thoáng qua: “Cận Dương, Đồng Niệm là cố ý kích thích em, để cho em đâm cô ta, cô ta là cố ý lừa em để Thẩm thị cho vay tiền.”

“Lừa?” Lăng Cận Dương giận tái mặt, đôi mắt sắc bén nhìn về phía cô, mang theo tia lạnh: “Tôi không muốn nghe người khác nói vợ tôi như vậy.”

Nghe anh nói, nụ cười Trầm Bái Ny lập tức trắng bệch, đôi tay đột nhiên nắm chặt, kích động nói: “Anh thật sự muốn kết hôn với cô ta sao?”

Lăng Cận Dương nhẹ nhàng cười lên, đáy mắt thoáng qua tia cuồng luyến: “Nếu như không phải lần trước tôi bị té gãy chân, chúng tôi đã sớm kết hôn rồi.”

“Cận Dương!” Trầm Bái Ny đưa tay muốn kéo anh, lại bị anh nhanh chóng né tránh, cô cắn môi, cầu khẩn nói: “Không được, anh không được lấy cô ta, các người không được phép lấy nhau.”

“Ha ha ha…” Lăng Cận Dương nở nụ cười khinh miệt, khuôn mặt hiện lên vẻ hung dữ: “Thẩm tiểu thư, cô quản quá nhiều rồi.”

Quẳng xuống những lời này, anh lạnh lùng đứng lên, trên mặt không có một chút tình cảm: “Niệm Niệm bị một dao của cô, cũng coi như thay tôi đền ơn cứu mạng của cô lúc trước. Chuyện đến đây chấm dứt.”

Nhìn anh xoay người bước đi, cả người Trầm Bái Ny như mất đi hơi sức, ngay cả chút sức lực đứng lên đuổi theo cũng không có. Cô trơ mắt nhìn Lăng Cận Dương bước đi xa, khóe mắt đầy nước: “Cố Diệp tuyệt đối sẽ không đối xử với em như vậy, vĩnh viễn không bao giờ làm như vậy.”

Lái xe trở lại Lăng thị, Lăng Cận Dương đẩy cửa phòng làm việc ra, liền nhìn người ngồi ở bên trong ghế xoay, khuôn mặt nhỏ nhắn đối diện anh.

Nhìn thấy anh đi vào, Đồng Niệm nhếch nhẹ môi, nghiêm túc hỏi: “Trong giờ làm việc anh đi đâu vậy?”

Nhìn thấy khuôn mặt cô không vui, Lăng Cận Dương nở nụ cười bước tới, tiện tay cởi áo khoát ra. Đi tới trước mặt cô, khẽ cúi người xuống, tầm mắt song song với mắt cô: “Ấy chết, bà chủ đến kiểm tra công việc?”

Đồng Niệm phồng má, giận giữ thì thầm: “Đúng vậy a, đến để xem xem anh đang làm gì, nhưng thật không nghĩ đến, Lăng tổng cùng người khác đi uống cà phê nha.”

Cúi đầu, Lăng Cận Dương đưa mặt mình tiến sát mặt cô, khẽ nhếch môi: “Em đừng có xử oan anh, cái gì anh cũng chưa có uống.” dđl/q"d Trong lúc nói chuyện, anh bưng ly nước trên bàn uống mấy ngụm.

Mặc dù không thoải mái, nhưng khi nghe anh nói, Đồng Niệm vẫn tin tưởng. Cô cúi đầu nhếch môi cười, giả bộ không thèm chú ý đến phản ứng của anh.

Đặt ly nước trong tay xuống, Lăng Cận Dương nhìn vẻ mặt yên tĩnh của cô, kéo ngăn thứ nhất của bàn làm việc ra, từ bên trong lấy ra một tờ giấy A4, mở ra đặt ở trước mặt cô, “Em xem một chút, có thích không?”

Nhận lấy tờ giấy anh đưa tới, Đồng Niệm tùy ý nhìn qua, đập vào mắt là một cặp nhẫn được phác thảo bằng bút máy. Chiếc nhẫn hình tròn xung quanh được nạm kim cương, điểm khác biệt là, hai chiếc nhẫn ghép vào chung một chỗ, ở phía trên chiếc nhẫn tách ra một khoảng hở, ở chính giữa khoảng hở này có hình một trái tim.   (Chắc na ná giống hình chiếc nhẫn này.)

Ở mỗi chiếc nhẫn, phía bên trong vòng miệng có dãy số 1314

Cánh tay cầm giấy vẽ khẽ run lên, Đồng Niệm không dám tin nhìn chằm chằm bản vẽ, trong lòng không kìm nén được cảm xúc, giống như có một loại cảm xúc mãnh liệt dời núi lấp biển mà đến.

“Em thích không?” Lăng Cận Dương ôm đôi vai của cô, dịu dàng hỏi.

Đồng Niệm trong phút chốc nói không nên lời, khóe mắt nóng lên, cô mím môi, gật đầu: “Thích lắm.”

Vì bí mật thiết kế cặp nhẫn này, Lăng Cận Dương phải thức mấy buổi tối, cực khổ bỏ ra, cuối cùng là đáng giá. Đối với chiếc nhẫn này, ý nghĩa ẩn sâu trong nó không cần lời nói, đại biểu là anh và cô duy nhất thuộc về nhau, yêu thương nhau trọn đời.

Bỏ bản vẽ thiết kế vào máy fax, ánh mắt Lăng Cận Dương dịu dàng, giọng nói ôn nhu: “Để anh bảo họ làm, đến ngày chúng ta kết hôn nhất định sẽ làm xong.”

Sau lưng áp đến một cơ thể mềm mại, Lăng Cận Dương đưa lưng về phía cô, anh có thể cảm nhận được cơ thể đang khẽ run lên của cô. Sau lưng cũng truyền đến một mảnh ẩm ướt lành lạnh.

Sau khi gởi bản vẽ đi, Lăng Cận Dương kéo người phía sau ra, nâng cằm của cô lên, nhìn thấy khóe mắt ẩm ướt của cô, không nhịn được nhẹ nhàng hôn lên môi cô.

Đồng Niệm hít hít mũi, giang hai cánh tay ra ôm chặt eo của anh, kề mặt vào lồng ngực anh, cảm xúc phập phồng từ từ an tĩnh lại: “Chúng ta nhất định sẽ hạnh phúc.”

“Ừ.” Lăng Cận Dương mím môi cười, ôm cô vào trong lòng, đôi mắt thâm thúy lộ ra ấm áp.

Hôn lễ cần chuẩn bị rất nhiều thứ, phần lớn mọi chuyện Đồng Niệm không cần phải phí tâm. Nhưng đây là thời khắc cả đời cô, cho nên cô muốn làm gì Lăng Cận Dương cũng để cho cô tùy ý, chuyện ở công ty anh đảm trách.

Hôn lễ được tổ chức tại một nhà hàng theo phong cách cổ xưa kiểu Âu Châu, chuyện còn lại chính là chọn lựa lễ phục. Đồng Niệm chọn ra nhiều nhãn hiệu của các nhiều nhà thiết kế nổi tiếng, sau đó chọn một nhà thiết kế có uy tín nhất, đặt may lễ phục cho Lăng Cận Dương.

Buổi sáng thứ bảy, Đồng Niệm cố ý dậy thật sớm, sau khi rửa mặt vào phòng bếp chuẩn bị bữa ăn sáng. Cô đặt đậu nành tối qua đã rửa sạch vào máy để nấu sữa đậu nành, kiên nhẫn chờ đợi sữa được nấu chín.

Cô nướng bánh mì, làm trứng chiên và chân giò hun khói. Mùi thơm nồng nặc lập tức bay tản ra.

Lăng Cận Dương đi tới nhà bếp có thể ngửi thấy mùi thơm bay ra, anh kéo ghế ra ngồi xuống, chờ được phục vụ.

Dọn bát nĩa lên xong, Đồng Niệm đưa thức ăn tới, lại rót sữa đậu nành vào trong ly thủy tinh, khóe miệng nở nụ cười: “Anh ăn đi.”

Bưng ly sữa lên uống một hớp, Đồng Niệm thỏa mãn gật đầu, vẻ mặt vui vẻ. Cô liếc nhìn người đối diện, thương lượng với anh: “Về sau mỗi sáng chúng ta cùng nhau uống sữa đậu nành đi, không cần uống sữa tươi nữa được không, em không thích cái mùi đó.”

Lăng Cận Dương cắt một miếng trứng bỏ vào miệng, dđl/q"d nhẹ nhàng nhai, trên mặt không có cảm xúc gì nhiều: “Hai ngày.”

“Hả?” Đồng Niệm nhất thời không hiểu rõ ý tứ trong lời nói của anh, mở to mắt hỏi: “Hai ngày là sao?”

Bỏ dao nĩa trong tay xuống, Lăng Cận Dương giơ tay lên xoa xoa đầu của cô, ánh mắt thâm thúy: “Một tuần có hai ngày có thể uống sữa đậu nành.”

“Tại sao?” Đồng Niệm tức giận nhìn anh, bĩu môi thật cao.

“Bởi vì anh không thích.”

Đáy mắt Lăng Cận Dương thoáng qua nụ cười xấu xa, bình thản nhìn khuôn mặt nhiễm giận của cô, tiếp tục dùng bữa sáng.

Đồng Niệm yên lặng ngồi ăn sáng, trong lòng nguyền rủa anh, người gì đâu mà ngạo mạn, không biết nhân nhượng tí nào? 

Sau khi dùng xong buổi sáng, Lăng Cận Dương mặc chỉnh tề đi ra ngoài, nhìn thấy Đồng Niệm ngồi trên ghế sofa, trong lòng không khỏi có cảm giác ấm áp.

Anh kéo người ngồi trên sofa, ôm cô vào trong lòng, giọng nói mềm mại: “Được rồi, vậy sau này uống sữa đậu nành, có được không?”

Ngửa đầu nhìn anh, ánh mắt tràn đầy tình cảm ngọt ngào, lập tức xua tan u ám trong lòng cô. Cô nhón chân lên, hôn lên mặt anh một cái, lòng tràn đầy rung động.

Lái xe đến khu thương mại, Đồng Niệm dẫn anh đi tới cửa hiệu dành cho nam. Đẩy cửa kính đi vào, nhân viên phục vụ nhìn thấy họ, lập tức ân cần chạy tới tiếp đón.

"Đồng tiểu thư, cô khỏe chứ."

Đồng Niệm gật đầu một cái, giọng điệu ôn hòa: “Lấy những quyển catalogue mà tôi đã chọn mấy hôm trước ra giúp.”

“Vâng.” Nhân viên nhiệt tình chạy đi lấy, rất là tốn sức ôm ra mấy quyển catalogue lớn. 

Lúc ôm ra, nhân viên phục vụ không chú ý đụng vào khách hàng đang lựa chọn quần áo trong tiệm, lập tức cúi đầu nhận lỗi: “Thật xin lỗi, thật xin lỗi, vì đã đụng trúng phu nhân?”

Người bị đụng trúng là một phu nhân, độ chừng khoảng hơn 50 tuổi. Bất quá nhìn vẻ bề ngoài được chăm sóc kỹ lưỡng, da vẻ vẫn còn trắng nõn.

“Bác gái, bác không sao chứ?” Trầm Bái Ny vội vàng chạy tới, vội vàng hỏi, đồng thời hung dữ trừng mắt nhìn nhân viên phục vụ: “Sao không cẩn thận, không có mắt sao?”

Nhân viên phục vụ tự biết đuối lý, không dám cãi lại, nói xin lỗi.

“Bái Ny, bác không sao.” Bác gái cười nhạt, giọng nói dịu dàng.

Trầm Bái Ny cẩn thận xem xét, thấy bà chỉ bị trúng ở cùi chỏ, cũng không đáng lo ngại lập tức bỏ qua, hầm hầm tức giận đuổi nhân viên đi.

Giơ tay lên vuốt ve bộ đồ tây treo trên giá, mắt người phụ nữ đỏ hoe, đau thương nói: “Diệp Diệp trước đây thích nhất là nhãn hiệu này.”

Nhắc tới Cố Diệp, vẻ mặt Trầm Bái Ny cũng u ám xuống, cô cắn môi không nói gì.

Thở dài một hơi, người phụ nữ lau nước mắt, trong lúc lơ đãng nhìn thấy người đàn ông đối diện, cả người thoáng chốc kinh ngạc. Giây lát, bà tái mặt chạy tới, kéo cánh tay người đàn ông gọi lớn: “Diệp Diệp, Diệp Diệp.”

Trước mặt Lăng Cận Dương có người xông tới đụng vào, sau khi anh ổn định bước chân, nhíu mày nhìn người phụ nữ nước mắt rơi đầy mặt, mày kiếm xinh đẹp đột nhiên nhíu lại.

Có một người đột nhiên chạy tới như vậy, Đồng Niệm cũng sợ hết hồn, sau khi thấy Trầm Bái Ny đi tới, tiễn đồng đen nhánh thoáng qua cái gì, hình như đã rõ ràng hiểu rõ mọi chuyện.
Bình Luận (0)
Comment