Yêu Giả Cưới Thật

Chương 130

Editor: Nguyen Hien.

"Ly hôn?!"

Chân mày Lăng Cận Dương nhíu chặt, bởi vì lời nói của ba mình mà sắc mặt trầm xuống, anh mím nhẹ môi nói: “Ba, con sẽ không ly hôn.”

“Con…” Ánh mắt Hàn Hứng Kiều u ám xuống, tức giận nói: “Con không bỏ được cô ta.”

Nhìn thấy ông giận dữ, giọng nói Lăng Cận Dương hòa hoãn lại, thu hồi lại bực tức, chán nản nói: “Lúc này sao con lại có thể nói đến chuyện ly hôn? Nếu như ly hôn, một chút lợi ích con cũng không có.”

Lăng Cận Dương cẩn thận mở miệng, bí mật quan sát vẻ mặt của ba mình, thấy chân mày đang nhíu chặt của ông giật giật, đáy lòng mới thở phào nhẹ nhõm. Hoàn cảnh hiện giờ không cho phép anh giải thích nhiều như vậy, chỉ có thể ổn định tâm tình của ông trước, sau này sẽ nghĩ biện pháp.

Hồi lâu, cuối cùng Hàn Hứng Kiều cũng im lặng, không ép đến chuyện ly hôn nữa, nhưng chuyện đáng nói là, thái độ ông vẫn như cũ không chịu tiếp nhận Đồng Niệm.

Nấu xong cơm trưa, Đồng Niệm bưng từng món ăn lên bàn, dđl/q"d cô nhìn vào trong phòng khách, thấy chỉ có một mình Lăng Cận Dương, không khỏi nhíu mày: “Ba đâu, có thể ăn cơm rồi.”

Lăng Cận Dương giơ tay lên xoa chân mày, nắm tay của cô đi về phía bàn ăn, ấn cô ngồi xuống ghế, cười nói: “Ba mệt mỏi muốn đi nghỉ ngơi, chúng ta tự ăn đi.”

Tiễn đồng u ám, Đồng Niệm mím môi, trong đôi mắt thoáng qua vẻ mất mác: “Cận Dương, sao ba lại không thích em?”

Chén cơm bưng trong tay đột nhiên dừng lại, Lăng Cận Dương ngẩn đầu nhìn chăm chú vào mắt cô, trong lòng buồn buồn khó chịu. Có rất nhiều lời anh muốn nói ra nhưng không biết phải mở miệng như thế nào.

“Không có gì.” Gắp một miếng thịt gà bỏ vào trong chén của cô, Lăng Cận Dương miễn cưỡng cười, nói: “Ba ở trong tù đã lâu, tính tình cổ quái, không thích tiếp xúc với mọi người, em đừng để trong lòng.”

Nhìn thấy ánh mắt khó xử của anh, Đồng Niệm khéo léo gật đầu một cái, lại không dám hỏi nhiều nữa, “Anh yên tâm đi, em sẽ không để trong lòng.”

Trong bữa cơm, chỉ có hai người bọn họ, không khí rất đè nén.     

Sau khi miễn cưỡng ăn cơm xong, Đồng Niệm dọn dẹp chén đũa, đặt thức ăn vào trong nồi đun nóng lại, “Thức ăn em đã hâm nóng lại rồi, một lát ra ngoài ba có thể ăn.”

Cúi đầu hôn lên mặt cô một cái, Lăng Cận Dương móc chìa khóa xe ra đưa cho cô, “Em đi ra ngoài xe đợi anh trước…anh chào ba một tiếng rồi xuống ngay.”

“Ừ.” Nhận lấy chìa khóa xe trong tay anh, Đồng Niệm cầm áo khoác và túi xách lên, vừa ra đến trước cửa, xoay người lại dặn dò anh: “Những thứ thuốc bổ này anh nhớ kêu ba dùng, rất tốt cho sức khỏe.”

Lăng Cận Dương mím môi cười khẽ, sau khi nhìn thấy Đồng Niệm đóng cửa rời khỏi, mới cất bước đi tới phòng của ba mình, “Thức ăn đã được hâm nóng ở trong nồi, ba ra ngoài ăn đi.”

Đặt quyển album hình của Cố Diệp xuống, Hàn Hứng Kiều trầm mặt đi ra, nhíu mày nhìn chằm chằm con trai trước mặt, chậm rãi nói: “Cận Dương, con không được quên, nhà chúng ta như thế nào mới có bộ dạng ngày hôm nay?”

Hai mắt Lăng Cận Dương u ám xuống, môi mím chặt lại, anh cúi đầu không nói thêm gì, trong lòng tràn đầy cảm xúc mãnh liệt.

Trên đường lái xe về nhà, đường cao tốc vỗn dĩ rộng rãi đột nhiên kẹt xe. Nâng tay lên nhìn đồng hồ, Đồng Niệm tức giận nói: “Chuyện gì xảy ra vậy chứ? Lúc đi trên đường còn thông thoáng, sao bây giờ lại thành ra cái bộ dáng này rồi.”

Xe cộ tới lui đều di chuyển rất chậm chạp, đứng xếp thành hàng dài. Lăng Cận Dương nhìn ra ngoài cửa sổ, thấy xe cộ kẹt cứng cũng không nhịn được nhíu mày.

Cả nửa tiếng nhưng chưa chạy ra khỏi được trạm thu phí, Đồng Niệm vò đầu tự trách: “Ai, em thật đáng trách, nếu biết hôm nay ra ngoài bất lợi, khẳng định em đã ngoan ngoãn ở nhà. Lần này xong đời rồi, lễ đính hôn cũng sắp bắt đầu, chúng ta bị muộn rồi.”

Lăng Cận Dương mím môi, lấy điện thoại di động gọi cho Quyền Yến Thác, nhưng chuông reo thật lâu cũng không có người nghe. Nghĩ chắc A Thác đang bận rộn cho nên cũng không có suy nghĩ nhiều, chỉ có thể kiềm chế lại bực bội, theo dòng xe chậm chạp di chuyển.

Cuối cùng đến cửa xa lộ, Lăng Cận Dương thấy cảnh sát đứng ngoài xe, cả người đều được trang bị đầy đủ, không khỏi cảm thấy lo lắng.

Có người nhìn thấy anh lái xe, lập tức chạy tới, cung kính hỏi: “Lăng thiếu, sao ngài cũng ở đây?”

Lăng Cận Dương nhìn tình hình xung quanh một chút, híp mắt một cái hỏi, “Có chuyện gì xảy ra vậy?”

Phụng mệnh kiểm tra, nên không dám nhiều lời, chỉ có thể nói là: “Quyền thiếu gia bảo chúng tôi tìm người.”

Nghe nói như thế, Lăng Cận Dương nhẹ nhàng cau mày lại, trong lòng đã có suy đoán, anh mím môi trầm giọng nói: “Trong xe chỉ có ta cùng phu nhân ta, các người có muốn xem không?”

“Dĩ nhiên không cần ạ!” Người kia khoát tay cười, lập tức phân phó cho thủ hạ nhường đường hầm khẩn cấp, để cho xe Lăng Cận Dương chạy qua.

Giao thông nhanh chóng thông suốt, cuối cùng có thể di chuyển bình thường. Đồng Niệm quay đầu nhìn chằm chằm hàng xe kéo dài phía sau, đôi mắt trong suốt giật giật, “Chuyện gì đang xảy ra, rốt cuộc Quyền Yến Thác đang tìm ai vậy?”

Ngón tay nắm vô lăng thật chặt, dđl/q"d Lăng Cận Dương quay đầu nhìn chằm chằm Đồng Niệm, bình tĩnh nói: “Em gọi điện thoại cho Sở Kiều xem.”

Nghe vậy, đầu tiên Đồng Niệm sững sờ, sau đó như hiểu ra cái gì, lập tức lấy điện thoại di động gọi cho Sở Kiều, nhưng chỉ nghe được âm thanh tắt máy lạnh lẽo, “Cô ấy tắt máy rồi.”

Hai người liếc mắt nhìn nhau, nhất thời trong lòng hiểu được. Lăng Cận Dương đạp mạnh chân ga, nhanh chóng lái xe về trung tâm thành phố. Trước tiên anh đưa Đồng Niệm về nhà, sau đó trực tiếp lái xe nhanh chóng chạy đến nhà họ Quyền.

Đến lúc này, cả thành phố Duật Phong xảy ra một náo động lớn, làm mọi thứ xôn xao lên.

Trở lại Lan Uyển, cảm xúc Đồng Niệm có chút suy sụp, cô thay quần áo xuống lầu, nhìn thấy ba mình đang ngồi trong xe lăn chơi đùa cờ vây, trong miệng hình như tự lẩm bẩm cái gì đó.

Đồng Niệm nghe không rõ ông nói gì, cũng không còn tâm trạng để ở trong lòng. Cô ngồi ở trên sofa, bộ dáng như có điều suy nghĩ. Gặp qua ba của Lăng Cận Dương, trong lòng cô càng có cảm giác nặng nề.

Mặc dù Lăng Cận Dương đang cực lực chu toàn nhưng cô vẫn cảm thấy Hàn Hứng Kiều đối với mình có hận ý, cô có chút tò mò, vẻ hận ý này từ đâu mà đến? Chẳng lẽ bởi vì ngồi tù nên tâm trí một người sẽ như vậy, khó có thể giải thích được?

Bên ngoài sắc trời dần dần tối xuống, Đồng Niệm thở dài, trong đầu nghĩ đến chuyện của Sở Kiều, cầm điện thoại di động lên gọi cho Lăng Cận Dương. Tiếng chuông reo mấy cái, anh liền nghe máy, nhưng bên kia điện thoại rất ồn ào, Đồng Niệm cũng không có hỏi nhiều liền cúp điện thoại luôn.

Lấy tay kéo xe lăn của ba mình, Đồng Niệm mím môi cười cười, không muốn làm cho mình suy nghĩ lung tung, cười nói: “Ba, ba muốn ăn cái gì, con làm cho ba ăn?”

Lăng Trọng nắm trong tay một con cờ trắng, vui vẻ cười, cái gì cũng không nói. Gần đây, trong khoảng thời gian này, trí nhớ của ông lại suy giảm rất nhiều, hiện tại có lúc cũng không nhớ được cô chính là con gái của ông.

Trong lòng Đồng Niệm ê ẩm khó chịu, cũng không có nói gì nhiều, đẩy ông đến cửa phòng bếp, vừa cùng ông nói chuyện vừa tự tay nấu cơm tối, khai thông sự thấp thỏm trong lòng mình.

Đêm khuya, Lăng Cận Dương lái xe trở lại Lan Uyển, sau khi đậu xe anh cất bước về phòng ngủ.

Đẩy cửa phòng ra, ánh sáng phát ra từ một chiếc đèn dưới đất, người trên giường đang ngẩn người, lưng tựa vào giường, nghe thấy tiếng động mới phục hồi tinh thần lại: “Anh về rồi sao?”

Lăng Cận Dương cởi áo khoác trên người ra, ném vào trên ghế sofa, vẻ mặt hơi mệt mỏi.

“Sao rồi?” Cầm áo khoác ở chân giường lên, Đồng Niệm khoác lên người, vội vàng gác chân lên, ngồi ở bên cạnh anh.

Ảm đạm lắc đầu một cái, đôi mắt sắc bén của Lăng Cận Dương yên tĩnh lại, anh mím môi, giọng nói đầy vẻ bất đắc dĩ: “Sở Kiều thật sự gây ra họa.”

Trong lòng Đồng Niệm cũng đoán được đại khái, nụ cười lập tức lướt qua vẻ khác thường,  cô thở dài, trong lúc nhất thời rất khó khăn để phán đoán. Sau đó, cô đứng dậy đi xuống lầu, bưng cơm tối lên cho Lăng Cận Dương.

Năm rồi có rất nhiều chuyện xảy ra, bị tổn thương nặng nề. Cuối cùng lễ mừng năm mới cũng trôi qua, Đồng Niệm cũng coi như thở phào nhẹ nhõm.

Mùa xuân năm nay, đón ba cô về nhà, bọn họ cũng đã kết hôn, Đồng Niệm muốn cả nhà đoàn tụ chung một chỗ, không khí thật náo nhiệt. Khoảng thời gian trước Lăng Trọng ngã bệnh, không dám tuyên bố với mọi người bên ngoài, chỉ có thể nói dối, hôm nay đón ông trở về, Lăng Thuấn nhất định cũng không gạt được nữa.

Buối sáng ba mươi, sau khi Đồng Niệm kéo màn cửa sổ ra, nhìn thấy bên ngoài là một bức tranh màu bạc, bông tuyết trắng xóa. Cảnh tượng này đã rất nhiều năm qua, chưa từng thấy tuyết rơi xuống ở thời điểm mừng năm mới. Cô hưng phấn kéo người đàn ông còn nằm ngủ nướng trong chăn dậy, mạnh mẽ kéo đi ra bên ngoài chơi đạp tuyết.

Trong vườn hoa, tuyết trắng bao phủ, toàn cảnh màu trắng cũng tẩy rửa trong sạch lòng người. Đồng Niệm mặc bộ áo lông màu trắng, đội cái mũ và quấn khăn quàng cổ màu đỏ, ở bên  trong khu vườn màu trắng đặc biệt bắt mắt.

Lăng Cận Dương mặc quần áo tử tế đi ra, liếc mắc liền nhìn thấy Đồng Niệm đứng ở bên trong đống tuyết kia, trái tim hung hăng đập mạnh, dâng lên vô số tâm tình phức tạp.

“Anh mau tới đây đi!” Trong tay Đồng Niệm là quả cầu tuyết, nhìn anh đứng ngơ ngác, mỉm cười gọi anh.

Sau khi lấy lại tinh thần, Lăng Cận Dương cất bước đi về phía cô, nhưng dưới chân anh còn chưa đứng vững, liền bị một quả cầu tuyết ném tới, hung hắng đập vào trên mặt anh.

“Ha ha ha…” Sau khi thực hiện được hành động của mình, Đồng Niệm cười trộm, nhìn bộ dáng của anh, trong lòng tràn đầy vui vẻ.

Lấy tay lau mặt, hai mắt Lăng Cận Dương bốc lên một cỗ tức giận, anh giơ tay lên chỉ vào Đồng Niệm, tức giận nói: “Đồng Niệm, lá gan của em thật lớn!”

Dứt lời anh một bước chạy tới, hai tay dùng sức tóm bắt cô.

"A ——"

Nhìn thấy tình hình không ổn, Đồng Niệm hét lên quay người bỏ chạy, nhưng trượt chân, hai đầu gối quỳ xuống trong tuyết, “Ưm!”

Lăng Cận Dương hoảng sợ, vội vàng chạy tới, dđl/q"d đứng ở bên cạnh cô, kiểm tra chân của cô: “Em có bị thương không? Đầu gối có đau không?”

Trên mặt đất tuyết rất dày, mặc dù đầu gối có hơi bị thương một chút, nhưng cũng không nghiêm trọng lắm. Đồng Niệm ngồi ở trên mặt tuyết, nhìn vẻ mặt lo lắng của anh, trong lòng vô cùng ấm áp, cô ngẩng đầu lên, nhẹ nhàng gọi anh: “Anh trai, không đau.”

Lăng Cận Dương đột nhiên ngẩng đầu lên, ánh mắt thâm thúy nhìn vào đôi mắt trong trẻo của cô, trái tim lạnh lẽo co rút lại. Anh giang hai cánh tay ôm cô vào lòng, môi che bên tai của cô, buồn bã nói: “Niệm Niệm, nếu như em thật sự là họ Đồng thì tốt biết bao.”

Đôi tay ôm chặt eo anh, Đồng Niệm áp sát mặt vào lồng ngực anh, nhớ tới năm ngoái thời điểm tiết rơi, bọn họ cũng ở trong tuyết chơi đùa. Khi đó cô giả bộ bệnh, che giấu cảm tình chân thật của chính mình, nhưng ngắn ngủi một năm, cô và anh đã kết hôn làm vợ chồng. Cho nên cô thực sự tin tưởng, chỉ có tình yêu bọn họ mới có thể đối mặt với tất cả gian nan hiểm trở.

Anh nói bên tai những lời này, Đồng Niệm cho là bởi vì do những chuyện phát sinh gần đây, trong lòng anh khó chịu, cũng không có ý thức được sau lưng có ẩn nấp một bí mật to lớn.

Đôi tay cô vòng chắc cổ của anh, đáy mắt nóng lên. Cô không thể chọn lựa được số mạng khi sinh ra, cũng giống như Lăng Cận Dương, vận mạng bọn họ trao đổi lẫn nhau, bản thân không có quyền lựa chọn, chỉ có thể tiếp nhận số mạng cho tất cả.

Sâu trong nội tâm Lăng Cận Dương đầy đau đớn, bọn họ có thể hiểu rõ ràng, nếu như hiện tại là cô đối mặt với tất cả bất công và tổn thương, cô cũng sẽ như thế rối rắm cùng mâu thuẫn.

Hôn lên môi của anh, Đồng Niệm bưng lấy mặt anh, hôn rất sâu, trong lòng cô tràn đầy tình yêu dành cho anh.

Trận tuyết này, cho đến gần tối mới dừng lại. Cả nhà Lăng Thuấn đúng hẹn đi tới Lan Uyển. Sau khi nhìn thấy Lăng Trọng, tất cả mọi người đều hết sức kinh hãi, nhất là Lăng Thuấn.

Mặc dù bình thường hục hặc với nhau, tranh danh trục lợi, nhưng khi nhìn thấy bộ dáng của anh trai mình như thế, Lăng Thuấn thấy rất khó chịu. Cuối cùng vẫn là huyết mạch liên thông, nên có một phần thân tình duy trì.

Đồng Niệm nhìn thấy ông như thế, trái tim cũng cảm thấy an ủi, dù sao cũng là chú của cô, cô cũng muốn cả nhà đều một lòng, thời điểm mọi người khó khăn, cùng hỗ trợ lẫn nhau.

Các người làm chuẩn bị cơm tất niên xong, mọi người cùng nhau ngồi vào bàn. Mặc dù Lăng Thừa Nghiệp vẫn không vui như cũ, nhưng trong hoàn cảnh này, anh cũng không thể phát tác, bị mẹ dùng ánh mắt dung dữ nhìn mấy lần. 

Lăng Cận Dương thu hết vẻ mặt của bọn họ vào mắt, nhưng mà loại trường hợp này đều ở trong dự liệu của anh, cũng không bị thương tâm khổ sở.

Sau bữa cơm tất niên, cả nhà tụ tập tại phòng khách nói chuyện phiếm, loại không khí náo nhiệt này hình như lây lan đến Lăng Trọng, cả buổi tối đều rất vui vẻ, miệng luôn cười, khẩu vị cũng rất tốt, ăn thật nhiều.

Trong căn phòng ồn ào náo nhiệt, không khí vui vẻ, ai cũng chúc nhà họ Lăng có thêm một tiểu thiếu gia.

An Nhã ôm con trai vừa mới tỉnh ngủ ra, trên khuôn mặt tràn đầy nụ cười. Kể từ sau khi sinh con trai, tính tình của cô an tĩnh đi rất nhiều, so với trước kia nhu hòa không ít.

Đứa bé mới vừa tròn ba tháng, sau khi ăn no liền mở to mắt, ngó cái này một chút, xem cái kia một chút, le lưỡi, đầu lưỡi vòng tới vòng lui.

Đồng Niệm nhìn chằm chằm đứa bé không chớp mắt, trong lòng vô cùng thích, nhưng lại không dám ôm.

“Tiểu Bảo.” An Nhã nhìn thấy biểu tình của Đồng Niệm, ôm đứa bé đi tới cười nói: “Đến đây để cho cô ôm nào.”

Nghe vậy, Đồng Niệm có chút sửng sốt, vẻ mặt có hơi cứng ngắc, cô quay đầu lại nhìn Lăng Cận Dương một chút, nhìn thấy ánh mắt ngơ ngác của anh, kinh ngạc hỏi: “Em…có thể ôm sao?”

An Nhã cúi đầu cười, kéo hai cánh tay cô ra, bỏ đứa bẻ vào trong ngực cô nói: “Có thể, sao lại không thể chứ?”

Đưa bé thật ngoan, cũng chưa nhận biết được người lạ, người nào ôm cũng đều không khóc, cũng không náo.

Lồng ngực Đồng Niệm cảm thấy ấm áp hơn, cả trái tim đều run rẩy. Cô nhanh chóng thu hẹp hai cánh tay lại, theo bản năng bảo vệ đứa bé ở trong ngực, trên môi nở nụ cười dịu dàng: “Thật đáng yêu.”

Rất là đáng yêu, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn nà, sờ lên trơn bóng mịn màng giống như tơ lụa thượng hạng. Nhất là mùi sữa thơm khắp người, làm cho người ta người ta ngửi thấy đều yêu thích không muốn buông tay.

Đồng Niệm cúi đầu hôn đứa bé một cái, ánh mắt sáng ngời dao động mạnh. Cô nhìn chằm chằm đứa bé non nớt trong ngực mình, trái tim tràn đầy tình thương thiết tha của người mẹ.

“Em dâu.” Đồng Niệm ôm đứa bé, hỏi người bên cạnh: “Tiểu Bảo có làm khó em không?” 

An Nhã lấy khăn tay ra lau lên cái miệng nhỏ nhắn của con trai một chút, ánh mắt đều là nụ cười: “Không có, Tiểu Bảo rất hiểu chuyện, buổi tối đói bụng cũng không có quấy khóc.”

Giơ tay lên sờ sờ cái đầu nho nhỏ của đứa bé, dđl/q"d Đồng Niệm hứng thú lĩnh giáo rất nhiều vấn đề liên quan đến trẻ nhỏ từ An Nhã.

Bởi vì đứa bé bú sữa mẹ, dáng vẻ rất khỏe mạnh, Đồng Niệm mới ôm một chút, cánh tay đã mỏi nhừ. Cô quay đầu nhìn về phía người đàn ông bên cạnh, nhưng không biết Lăng Cận Dương đã đứng lên rời đi từ khi nào.

An Nhã đưa tay nhận lấy đứa bé từ trong ngực Đồng Niệm, ôm vào trong lòng mình, ánh mắt vẻ mặt cực kỳ nhu hòa. Những ngạo mạn cùng chua ngoa thời gian qua lúc này không còn sót lại một chút gì.

Nhìn chằm chằm vẻ mặt ôn hòa của An Nhã, Đồng Niệm không khỏi kinh ngạc, thì ra khi trở thành mẹ, thật sự có thể làm thay đổi tâm tính của người ta. Bởi vì đứa bé ra đời, mang đến quá nhiều vui mừng cùng an ủi, cũng có thể làm cho người ta hiểu đạo lý hơn được rất nhiều.

“Niệm Niệm.” Vỗ nhè nhẹ ngực con trai, An Nhã nhìn con trai trước ngực đang tìm vị trí thoải mái ngủ say, đáy lòng mềm nhũn, “Trước kia em có làm cái gì có lỗi với chị, chị đừng để trong lòng nha.”

“Sẽ không.” Giơ tay lên Đồng Niệm vòng chắc bả vai của cô, ánh mắt chân thành tha thiết: “Chúng ta đều là người một nhà.”

An Nhã mỉm cười, ánh mắt nhu hòa nói: “Chị thích trẻ con như vậy, cũng mau chóng sinh một đứa đi.”

Nghe An Nhã nói, theo bản năng Đồng Niệm nhìn về phía người đàn ông đứng trong sân, vẻ mặt trong nháy mắt ảm đạm xuống. Trên sofa bên kia, không biết Lăng Trọng đi bước cờ gì mà làm Lăng Thuấn cười lớn, vỗ bả vai người bên cạnh nói: “Anh cả, anh đúng là bảo đao không lão.”

Thật ra thì ở nơi nào Lăng Trọng cũng có thể chơi cờ, thuần túy là cầm con cờ đánh loạn, chỉ là Lăng Thuấn kiên nhẫn dụ dỗ để cho ông vui mừng, Đồng Niệm nhìn thấy cũng rất an ủi.

Quậy một phát như vậy, cả nhà cũng cười lên, từng tiếng nói tiếng cười phiêu dật tản ra.

Đồng Niệm mặc áo lông đi tới, thấy Lăng Cận Dương đứng ở ngoài hành lang, trái tim nhói đau. Trước đây, cái cảm giác không thể hòa nhập này, vứt bỏ vui vẻ ra bên ngoài, cái loại tư vị tịch mịch này, bản thân cô cũng đã từng thưởng thức qua.

Đồng Niệm đi tới bên cạnh anh, đưa tay đan lấy bàn tay anh, cũng không có lấy điếu thuốc lá xuống, dịu dàng nói: “Bên ngoài lạnh lẽo, anh trở vào đi thôi.”

Bên ngoài vang lên tiếng pháo nổ vang trời, trên bầu trời thỉnh thoảng lướt qua ánh sáng của tia lửa.

Khuôn mặt tuấn tú của Lăng Cận Dương buông xuống, đôi mắt một mảnh thanh u, anh giơ tay kéo chặt cổ áo Đồng Niệm, trầm giọng nói: “Anh đi xem ba một chút, em trở vào nhà đi.”

Nhìn anh xoay người đi, hai mắt Đồng niệm ảm đạm xuống, cô kinh ngạc đứng tại chỗ, cho đến khi anh lái xe đi xa, mới mím môi thở dài một tiếng, trong lòng tràn đầy cảm xúc ngổn ngang.

Qua mười hai giờ, cả nhà Lăng Thuấn cũng trở về, tất cả náo nhiệt đều tản đi. Thu xếp xong cho ba mình, Đồng Niệm trở lại phòng ngủ.

Vén chăn lên nằm ở trên giường, Đồng Niệm nhìn vị trí trống không bên cạnh, trong lòng cảm thấy mất mác. Ban ngày bận rộn, cả người mệt mỏi, mơ mơ màng màng ngủ thiếp đi.

Trong lúc mơ màng ngủ, Đồng Niệm cảm thấy bên cạnh có tiếng động nhẹ, sau đó mùi hương quen thuộc bay vào mũi. Cô mở mắt mỉm cười, quả nhiên nhìn thấy khuôn mặt tuấn tú quen thuộc trước mắt.

Quả nhiên anh đã trở lại, không để cho cô đón giao thừa một mình.

"Tại sao còn chưa ngủ?" Lăng Cận Dương thấy cô mở mắt, mày kiếm nhẹ chau lại.

Đồng Niệm nhếch môi cười, giơ tay lên vòng chắc cổ của anh, tiễn đồng đen nhánh nhìn anh, đôi môi đỏ mọng mấp máy: “Ông xã, em muốn có đứa bé.”

Đứa bé?!     

Lăng Cận Dương chớp mắt một cái, khuôn mặt lạnh lùng chậm rãi yên tĩnh lại.
Bình Luận (0)
Comment