Yêu Giả Cưới Thật

Chương 131.2

Editor: Nguyen Hien.

Bắt đầu một năm mới, công ty Đại Sứ Hình Tượng cần đổi mới lần nữa.

Lăng Cận Dương đẩy cửa chính phòng làm việc ra, thấy Đồng Niệm ngồi ở bên trong ghế xoay ngẩn người, cất bước nhẹ nhàng đi tới bên cạnh cô, dịu dàng hỏi: “Em suy nghĩ gì thế?”

Nghe được giọng nói của anh, Đồng Niệm ngẩng đầu lên, bĩu môi nhìn anh, lầu bầu nói: “Không biết, trong đầu lộn xộn lung tung.”

Mím môi cười, Lăng Cận Dương giang hai cánh tay ôm cô vào trong ngực, “Có phải em mệt lắm không?”

Đồng Niệm lắc đầu một cái, cúi đầu nhìn tài liệu anh mang đến, tiện tay mở ra nhìn một chút, sau khi nhìn thấy nội dung phía trên, lập tức giận tái mặt: “Không được! Công ty muốn thay đổi người đại diện cũng không thể nó được.” 

Lôi cô đến ghế sofa ngồi xuống, Lăng Cận Dương ôm cô vào lòng, để cho cô ngồi ở trên chân mình, mỉm cười hỏi cô: “Sao vậy? Vẫn còn giận Đồng Tâm sao?”

“Nhìn thấy nó là em bực mình.” Đồng Niệm cúi đầu, đưa tay đùa bỡn nút áo anh, hầm hầm khiển trách.

Lăng Cận Dương cười khẽ một tiến, đôi tay nắm lấy eo của cô, dịu dàng thì thầm: “Đây là do công ty quyết định, số liệu phòng kế hoạch làm rất tốt, chúng ta không tìm được chỗ sơ hở, hơn nữa công ty Đại Sứ Hình Tượng cũng có quan hệ trực tiếp đến lợi ích công ty. Làm chuyện gì cũng phải lấy công ty làm trọng, em là người có quyết định cao nhất, không thể xử trí theo cảm tính.”

“Em…” Đồng Niệm nhíu mày nhìn anh một cái, lập tức cong miệng lên: “Anh không cần phải thực tế như vậy?”

“Không phải là anh thực tế.” Lăng Cận Dương thở dài, khuôn mặt lạnh lùng, “Chúng ta là thương nhân, suy tính lợi ích, viễn vĩnh là yếu tố hàng đầu.”

Đồng Niệm mất hứng nhếch miệng, nhìn anh chằm chằm, ép hỏi: “Nếu như có một ngày, bắt anh lựa chọn giữa em và lợi ích thì anh sẽ chọn cái nào?”

“Ha ha…” Lăng Cận Dương cười lớn, lắc đầu nói: “Sẽ không có chuyện đó.”

“Nếu như thật sự xảy ra thì sao?”

Ánh mắt thâm thúy của Lăng Cận Dương dao động, trong lòng anh bỗng nhiên thoáng qua cái gì, ý cười trên khóe môi chậm rãi thu lại, “Nếu như quả thật có sự lựa chọn như vậy, em có buông tha anh không?”

Không nghĩ tới anh sẽ hỏi ngược lại như vậy, Đồng Niệm sững sờ mấy giây, sau đó cô đưa tay bưng lấy mặt của anh, ánh mắt sáng quắc theo dõi anh, nói: “Trong lòng em, anh viễn vĩnh quan trọng nhất.”

Giữ cô vào trong ngực, khuôn mặt Lăng Cận Dương cúi xuống, anh tựa vào đầu vai của cô, yên lặng hồi lâu. Bởi vì lời của cô, dđl/q"d cảm xúc trong lòng bất ổn hồi lâu cũng không thể bình tĩnh lại.

Đồng Niệm nhìn thấy hành động bất thường của anh cũng không có động đậy, đôi tay vòng chắc bờ vai anh, ôm anh thật chặt. Cô mơ hồ có thể cảm nhận được, từ trên người anh tản mát ra vẻ bi thương.

Dành ra nửa ngày, Đồng Niệm lái xe đi ra ngoại ô, muốn đi thăm Hàn Hứng Kiều một chút. Lần này, cô không có nói cho Lăng Cận Dương biết, muốn một mình đi thăm ông một chút.

Đi tới bên ngoài nhà trọ, Đồng Niệm lấy quà tặng xuống, liếc mắt nhìn thấy cách đó không xa có một chiếc xe thể thao màu đỏ, chỉ cảm thấy nhìn rất quen mắt nhưng không nhớ nổi đã gặp qua ở nơi đâu.

Reng reng ——

"Tới đây."

Trong cửa lớn vang lên một giọng nữ, Đồng Niệm cau mày, sau khi nhìn thấy người mở cửa, lập tức kinh ngạc nói: “Tại sao cô lại ở đây?”

Trầm Bái Ny khẽ mỉm cười, sau khi mở cửa ra nói: “Tại sao tôi không thể ở đây? Cô đừng quên đây cũng là ba của Cố Diệp.”

Sắc mặt Đồng Niệm trầm xuống, bởi vì lời cô nói mà vẻ mặt có chút khó coi.

Sau khi đẩy cửa phòng ra, Đồng Niệm không muốn để ý tới cô, cất bước đi thẳng vào nhà, “Ba! Con tới thăm ba.”

Hàn Hứng Kiều đang xem tivi trong phòng khách, nhìn thấy cô đi vào, nhất thời sa sầm mặt.

Đặt thuốc bổ trên bàn, Đồng Niệm mỉm cười, lấy lòng nói: “Lần trước con mua thuốc bổ cho ba, ba uống chưa?”

Hàn Hứng Kiều lạnh lùng nhìn chằm chằm cô, ánh mắt lạnh lẽo, từ trong ánh mắt ông tản mát ra tia lạnh lẽo. Ông cầm thuốc bổ lên nhìn một chút, giơ tay lên ném vào trên người của cô, tức giận nói: “Những thứ phế phẩm này đều là đồ rẻ tiền, cô muốn lừa gạt ai vậy hả?”

Nhìn thấy đồ bay tới, Đồng Niệm theo bản năng lui về phía sau một bước, cô nghiêng đầu né tránh, trong lòng cảm thấy rất uất ức. Những thứ này mặc dù không phải là loại đắt tiền nhất, nhưng cũng là loại cực tốt, cô sẽ không dùng hàng tiện lợi đi lừa gạt ông.

“Ba.” Đồng Niệm dịu dàng gọi ông một tiếng, giải thích: “Những thứ này đều là con chọn, đối với thân thể của ba rất tốt, không phải hàng tiện lợi rẻ tiền.”

Bốp ——

Hàn Hứng Kiều hung hăng vỗ lên bàn một cái, lớn tiếng quát: “Cô còn dám mạnh miệng.”

Nhìn thấy ông nổi giận, Đồng Niệm lập tức im lặng, cắn môi cúi đầu.

Đi tới ghế sofa ngồi xuống, khóe mắt Trầm Bái Ny thoáng qua nụ cười, khoanh tay trước ngực, bộ dáng chiễm chệ hướng về phía Đồng Niệm, ngồi xem kịch vui.

Ánh mắt hàn Hứng Kiều vô cùng giận dữ, ông lấy tay chỉ vào phòng bếp, lạnh lùng nói: “Tôi đói bụng rồi.”

Nghe ông nói, Đồng Niệm vội vàng bỏ túi xách trong tay xuống, xách đồ đã mua vào trong phòng bếp, vội vàng nấu cơm.

Nhìn chằm chằm bóng lưng cô bận rộn, khóe miệng Trầm Bái Ny thoáng qua nụ cười lạnh. Cô cầm trái táo trong mâm đựng trái cây lên, gọt vỏ rồi đưa cho Hàn Hứng Kiều, “Bác trai, đợi tháng sau khi bác đi đến Mĩ, con sẽ là người dẫn đường, nhất định sẽ dẫn bác đi chơi thật vui.”

Nhận lấy trái táo cô đưa tới, Hàn Hứng Kiều ôn hòa cười, “Bái Ny thật là hiểu chuyện.”

Trầm Bái Ny khẽ mỉm cười, biến đổi để tài cùng ông tán gẫu, rất biết cách làm ông vui vẻ.

Rất nhanh sau đó, Đồng Niệm bưng ra ba món ăn mặn và một món canh mang lên bàn cơm, “Ba, con nấu cơm xong rồi.”

“Đi, chúng ta đi ăn.” Hàn Hứng Kiều kéo người bên cạnh, dẫn Trầm Bái Ny đến ngồi chung trước bàn ăn.

Cầm đũa lên gắp một miếng, Trầm Bái Ny mím môi bắt đầu nhai, cảm thấy mùi vị cũng không tệ lắm, so với cô làm thì ngon hơn. Cô bĩu môi không nói gì.

"Phụt!"

Hàn Hứng Kiều vứt đôi đũa trong tay, chỉ vào món ăn trước mặt, tức giận nói: “Đây là làm cho người ta ăn sao? Mặn như vậy, cô muốn tôi bị tăng huyết áp sao?”

Bình thường nấu ăn, Đồng Niệm cũng không tự tin lắm, cô nghĩ rằng chắc do mình bỏ muối nhiều, chỉ đành mỉm cười nói: “Xin lỗi ba, con sẽ nấu lại.”

Cô bưng thức ăn lên, xoay người chạy vào phòng bếp, dđl/q"d rửa rau, xắc thức ăn lần nữa, động tác nhanh nhẹn.

Ánh mắt thoáng qua vẻ kỳ quái, Trầm Bái Ny nhìn chằm chằm vẻ mặt đầy oán hận của Hàn Hứng Kiều, trong lòng âm thầm cười. Cô đại khái đoán được cái gì, cúi đầu cười trộm.

Lăng Cận Dương trở lại phòng làm việc, sau khi đi qua phòng cách vách, thấy bên trong chỉ có nhân viên dọn vệ sinh, không khỏi nhíu mày hỏi: “Chủ tịch đâu?”

Trợ lý mở thời khóa biểu trong ngày ra, nói sự thật: “Chủ tịch mới vừa đi ra ngoài ạ.”

Mở lịch trình của Đồng Niệm ra, Lăng Cận Dương thấy những gì cô ghi chú cho hôm nay, lập tức đoán ra được cái gì, lập tức xoay người đi ra ngoài.

Một đường đi thẳng tới thang máy đến bãi đỗ xe ở tầng hầm, Lăng Cận Dương vừa đi vừa lấy điện thoại di động ra, gọi cho Đồng Niệm. Nhưng điện thoại của cô sau khi đổ chuông, vẫn không có ai nghe.

Lăng Cận Dương trầm mặt lái xe đi ra ngoài, đạp mạnh chân ga, nhanh chóng chạy tới phòng trọ ở ngoại ô.

Xào lại thức ăn, Đồng Niệm bưng ra lần nữa, lễ phép đặt lên bàn, khóe miệng mỉm cười: “Ba, ba nếm thử lại một chút xem.”

Hàn Hứng Kiều trầm mặt cầm đũa lên, gắp lên nếm thử lần nữa, lần này cái gì cũng không nói.

Trầm Bái Ny nhìn mặt mà nói chuyện, tức thời mở miệng, bưng chén canh của cô lên, hướng về phía Đồng Niệm nói: “Canh đã lạnh rồi, bác trai khẩu vị không tốt, không thể ăn đồ lạnh.”

Nhíu mày nhìn bộ dáng của Trầm Bái Ny, Đồng Niệm cảm thấy trong lòng tức giận, cô trầm mặt bưng canh lên, đi vào phòng bếp hâm nóng lần nữa.

Đứng trước bếp, Đồng Niệm đổ canh vào trong nồi, mở lửa hâm nóng lại.

Bưng tô canh đi ra, sau khi đặt lên bàn, bàn tay bị phỏng có chút đỏ lên, cô vẩy vẩy tay, không chút chần chừ, cầm muỗng lên múc vào chén nhỏ, đặt vào trong tay Hàn Hứng Kiều.

Ăn hai chén cơm, Hàn Hứng Kiều để đũa trong tay xuống, cầm muỗng lên, múc một muỗng canh nếm thử, hình như bị nóng, ông hít một cái, bỏ cái muỗng xuống.

“Này!” Trầm Bái Ny chớp mắt, hung hăng nhìn chằm chằm Đồng Niệm nói: “Sao cô lại như vậy? Muốn bác trai bị bỏng chết hả, tâm địa thật độc ác.”

Đồng Niệm híp mắt, nhìn chằm chằm vào mặt Trầm Bái Ny, lạnh lùng nói: “Trầm Bái Ny, cô im miệng cho tôi! Đây là nhà tôi, đến phiên cô nói chuyện sao?”

Trầm Bái Ny bị lời của cô làm cho ngẹn họng, đang muốn cãi lại thì nhìn thấy Hàn Hứng Kiều tức giận.

Giơ tay lên hất chén canh trước mặt xuống đất, Hàn Hứng Kiều tức giận quát: “Cô là người phụ nữ ác độc.”

"A ——"

Không nghĩ tới ông sẽ như vậy, Đồng Niệm chưa kịp tránh né, cả chén canh nóng toàn bộ đổ lên mu bàn tay cô, lập tức sưng đỏ.

Vừa vặn vào lúc này, Lăng Cận Dương móc chìa khóa mở cửa nhà ra, nhìn thấy không khí như nghẹt thở, lập tức nhíu chặt mày.

Nhìn Đồng Niệm đứng ở phía đối diện, đôi mày thanh tú nhíu chặt, vẻ mặt bộ dáng vô cùng khổ sổ, trong lòng Lăng Cận Dương cả kinh, tầm mắt theo vẻ mặt của cô đi xuống, cuối cùng rơi vào mu bàn tay sưng đỏ của cô, ánh mắt thoáng chốc lo lắng.

Lấy tay kéo Đồng Niệm đến bên cạnh, Lăng Cận Dương nhìn mu bàn tay sưng đỏ của cô, đôi mắt sắc bén nhìn về phía ba anh và Trầm Bái Ny, thốt ra giọng nói lạnh lẽo, “Đã xảy ra chuyện gì?”
Bình Luận (0)
Comment