Yêu Giả Cưới Thật

Chương 157

Editor: Nguyen Hien

Đinh ——

Thang máy đinh một tiếng, cửa mở ra, đứng ngoài cửa là đôi vợ chồng trung niên, người đàn ông mặc tây trang màu đen, bên cạnh là vợ với khuôn mặt hiền hòa.

Người đàn ông nhìn hai người đứng trong thang máy, đầu tiên là sững sờ, sau khi kinh ngạc ngắn ngủi đi qua, lấy lại tinh thần mỉm cười chào: “Lăng tổng.”

Khuôn mặt tuấn tú của Lăng Cận Dương đầy lạnh lùng, vẻ mặt anh vẫn lạnh nhạt như cũ, bộ đồ tây được may thủ công mới tinh thẳng, không nhìn ra chút sơ hở nào, anh hờ hững gật đầu một cái cũng không có lên tiếng.

Nhưng người núp trong ngực anh, tình hình là không được lạc quan như vậy.

Đồng Niệm vùi mặt ở trước ngực anh, bộ dạ phục màu đen mặc trên người có hơi nhăn, chỗ chết người nhất chính là, chiếc dây kéo bên hông vẫn còn mở. Mới vừa rồi trong tình thế cấp bách vẫn chưa được kéo lại, lộ ra da thịt nhẵn bóng, quả thật là xấu hổ không còn mặt mũi nào gặp người khác.

Đôi vợ chồng đứng ngoài cửa sổ, ánh mắt xẹt qua hai người bọn họ, trên người Lăng Cận Dương không tìm ra được sơ hở, nhưng lúc nhìn đến Đồng Niệm, cho dù ai cũng có thể nhìn ra sự khác thường.

Mặc dù cô cúi đầu, nhưng tóc tai xốc xếch, dạ phục không ngay ngắn, còn nữa hành động cúi đầu của cô, tất cả đều lộ ra một loại mập mờ.

Vui vẻ bên trong thang máy!

Lăng Cận Dương liếc mắt nhìn 2 người đối diện, thấy ánh mắt hai người bọn họ không ngừng nhìn chằm chằm quan sát Đồng Niệm, sắc mặt lập tức trầm xuống: “Hai người muốn vào sao?”

Vẻ mặt Lăng Cận Dương vẫn chưa thay đổi, nhưng giọng nói rõ ràng lạnh lùng.

Người đàn ông kéo vợ bước sang một bên, vội vàng nhoẻn miệng cười: “Không cần, chúng tôi đi lần sau.”

Lăng Cận Dương nhàn nhạt nhìn hắn một cái, dđl/q'd khuôn mặt tuấn tú không có biểu cảm gì, ấn nút đóng cửa thanh máy xuống.

Thang máy chậm rãi khép lại, trái tim lơ lửng của Đồng Niệm cuối cùng thả lỏng xuống. Cô ngẩng đầu hung dữ nhìn người đàn ông bên cạnh, tức giận nói: “Lăng Cận Dương, đều là chuyện tốt do anh gây ra. Thật là mất thể diện.”

“Mất thể diện sao?” Lăng Cận Dương quay đầu nhìn chằm chằm cô, nhìn thấy cô chưa kéo dây kéo, vội vàng kéo dây kéo lại, “Ở cùng với anh rất mất thể diện sao?”

Đồng Niệm lười trả lời anh, cúi đầu không nói lời nào, cố gắng bình tâm lại. Cô nhìn về cửa thang máy, sửa sang lại những sợ tóc rơi xuống, lại lấy son môi ra trang điểm lại.

Trong phòng tiệc nguy nga lộng lẫy, ăn uống linh đình. Y phục trên người các khách mời khi giơ tay nhấc chân cũng nhuộm đầy “Tài phú” hai chữ này có hàm nghĩa sâu sắc.

Vào bên trong hội trường khách sạn, vợ chồng bọn họ vẫn là tiêu điểm.

Lăng Cận Dương nắm tay vợ dắt vào bàn, dường như từ lúc bọn họ bước vào cửa, trong nháy mắt mọi người đều vang lên tiếng kinh ngạc khắp nơi.

Gần đây xì căng đan bay đầy trời, tất cả mọi người chờ xem kịch vui, suy đoán bọn họ khẳng định ly hôn, tài sản phải phân chia thế nào? Nhưng hôm nay bọn họ cặp tay mà đến, lại để cho mọi người mở rộng tầm mắt.

Trong đám người, Trầm Bái Ny thấy bọn họ thân mật đi tới, nụ cười lập tức hoàn toàn trắng bệch. Ở trong xì căng đan, trong lúc vô tình cuốn cô vào, hơn nữa còn ở trong vị trí tiểu tam, mặc dù được ở vị trí tiểu Tam nhưng như trước vẫn cảm thấy rất khó chịu.

Ngón tay cầm ly rượu nắm chặt, Trầm Bái Ny ngửa đầu uống 1 hớp, sắc mặt cực kỳ khó coi.

Trên vai rơi xuống 1 bàn tay ấm áp, Trầm Phái Ngao bưng 1 ly rượu đi tới, khuôn mặt nở nụ cười ôn hòa. Anh hơi cúi thấp đầu, ở bên tai cô thì thầm: “Không cần phải luống cuống!”

Trầm Bái Ny mím chặt môi, trên mặt lộ ra nổi cô đơn. Cô dĩ nhiên hiểu rõ ý tứ của anh mình, đoạn xì căng đan gần đây làm nhà họ Thẩm rất mất thể diện, dđl/q'd cô tuyệt đối không thể để xảy ra tình huống như thế nữa.

Nhìn thấy tâm trạng của em gái xuống thấp, Trầm Phái Ngao nhíu mày nhìn về phía hai người kia, mày kiếm nhẹ nhàng chau lại: “Em có muốn về nhà trước hay không?”

“Em không sao.” Trầm Bái Ny lắc đầu một cái, thu hồi tầm mắt cúi đầu.

Trầm Phái Ngao định mở miệng nói thêm gì nữa, lại thấy hai người kia hướng về phía bên này đi tới, đôi mắt thâm thúy lập tức thoáng qua cái gì.

"Bái Ny!"

Đồng Niệm bưng ly rượu đi tới, đứng trước mặt Trầm Bái Ny, giữ khoảng cách vừa vặn, “Đã lâu không gặp.”

Nghe được âm thanh của cô, Trầm Bái Ny hờ hững ngẩng đầu lên, nhìn thấy khuôn mặt sáng ngời đang nở nụ cười tươi rói của Đồng Niệm, lửa giận trong lòng dần dần dâng lên.

Cảm thấy bả vai có một sức lực đè nặng xuống, Trầm Bái Ny miễn cưỡng nở nụ cười, “Đã lâu không gặp.”

Đồng Niệm nhẹ nhàng cười lên, quay đầu nhìn về phía Trầm Phái Ngao, vẻ mặt thong dong ôn hòa, không nhìn ra được 1 chút giả bộ nào: “Thẩm tổng, tối nay anh rất đẹp trai.”

“Ha ha…” Trầm Phái Ngao mỉm cười, híp mắt một cái: “Niệm Niệm, bây giờ em hối hận vẫn còn kịp?”

Xung quanh có vô số đôi mắt đang nhìn chằm chằm bọn họ, tất cả mọi người đang tò mò, hai người phụ nữ đang giương cung bạt kiếm giữa xì căng đan, tại sao lại có thể cười vô tư đến như vậy? Vợ lớn nhìn thấy tiểu tam, không phải nên đánh bể đầu sức trán sao?

Bên trong phòng tiệc, từ xa An Hân đã nhìn thấy bọn họ, ánh mắt vẻ mặt thay đổi liên tục. Kể từ lúc Lăng Cận Dương dẫn theo Đồng Niệm đến đây, cô mơ hồ có thể đoán được mục đích của bọn họ, ở bên ngoài giả bộ ân ái, muốn san bằng tất cả sóng gió xì căng đan.

Chỉ là cô thật sự không ngờ đến, Trầm Bái Ny và Trầm Phái Ngao lại có thể phối hợp với bọn họ? Chẳng lẽ nhà họ Thẩm thật sự không muốn nuốt chửng Lăng thị, Trầm Bái Ny không muốn đến bên cạnh Lăng Cận Dương sao?

Cơ hội tốt như vậy, tại sao còn không vạch mặt? !

Lăng Cận Dương từ trong đám người lui ra ngoài, nhìn một phác đã thấy bóng dáng của Đồng Niệm, anh bưng ly rượu sâm banh, vẻ mặt dịu dàng đi tới: “Em đang nói gì vậy?”

Đồng Niệm nhíu mày nhìn về phía anh, khuôn mặt xinh đẹp nở nụ cười dịu dàng, “Bái Ngao nói, nếu như em hối hận vẫn còn kịp.”

“Sao?” Lăng Cận Dương nhẹ nhàng cười 1 tiếng, bưng ly rượu cùng Trầm Phái Ngao cụng 1 cái, sao đó cùng Trầm Bái Ny đang ngẩn người cụng 1 cái, ánh mắt lại quay trở lại trên mặt vợ mình: “Vậy em trả lời sao?”

Đồng Niệm nhún nhún vai, tiễn đồng đen nhánh đang ngủ đông lập tức sáng lên: “Em nói cho anh ấy biết không còn kịp nữa rồi, dđl/q'd bởi vì anh ấy không thể nào so với trước khi anh gặp em được.”

Sự gặp nhau giữa anh và cô, vốn dĩ đã được định trước. Cái nhìn kia, bọn họ nhất định chạy trời không khỏi nắng, số kiếp đã định. 

Bên trong đôi mắt Lăng Cận Dương lóe sáng, anh im lặng không nói gì, chỉ cầm mu bàn tay cô đặt lên môi khẽ hôn. Hai chiếc nhẫn trên hai ngón tay áp út chạm vào nhau tỏa ánh sáng lấp lánh, làm mê say ánh mắt của nhiều người, cũng làm đau nhói lòng của nhiều người.

Ngón tay Trầm Bái Ny nắm chặt lại, dùng sức đến ngón tay trắng bệch, cô cố gắng áp chế lại cảm xúc đang cuồn cuộn trong đáy lòng mình. Nụ cười trên khuôn mặt đã sớm cứng ngắc lại.

Bộ dáng này của bọn họ, là cố ý ở trước mặt cô thể hiện tình cảm hạnh phúc sao?

Trầm Phái Ngao bất lộ thanh sắc, giọng nói vẫn vui đùa như cũ, anh liếc nhìn em gái bên cạnh, vẻ mặt u ám.

Bốn người bọn họ đứng chung một chỗ cười cười nói nói, hết sức dễ coi, cơ hồ mọi người trong phòng tiệc đều tập trung ở chỗ này.

Lăng Thị cùng Thẩm thị hợp tác, dĩ nhiên quan hệ không cạn. Hôm nay Đồng Niệm cùng Trầm Bái Ny thoạt nhìn giống như là bạn bè, lời đồn trước kia vì thế cũng biến mất.

Mọi người bừng tỉnh hiểu ra, nhất định là có người nào đó cố ý gây chuyện.

Ánh đèn cả phòng tiệc chợt tối xuống, trong sàn nhảy vang lên vũ khúc. Lâu lâu không lộ diện Lăng phu nhân, tự nhiên bị chú ý, cả phòng tiệc nhất trí yêu cầu bọn họ nhảy vũ điệu thứ nhất.

Cả hội trường nhiệt liệt vang lên tiếng vỗ tay, Lăng Cận Dương mỉm cười đi về phía cô, anh hơi cúi thấp đầu, xòe bàn tay đưa về phía cô, ánh mắt vẻ mặt dịu dàng: “Công chúa của anh, có thể mời nhảy một điệu không?”

Trái tim cô đập mạnh kịch liệt, bên tai vang lên giọng nói thì thầm êm ái của anh, làm sự bình tĩnh như nước hồ thu của cô bị đảo lộn.

Công chúa của anh.

Chẳng phải cô đang đợi hoàng tử thuộc về cô hay sao, giấc mơ công chúa cô vẫn luôn cất giữ.

Hốc mắt ê ẩm khó chịu, cô dùng sức hít mũi, kiềm nén nước mắt lại. Cô giơ cổ tay lên, đưa bàn tay rơi vào lòng bàn tay anh, đôi môi đỏ mọng nhếch lên: “Chỉ có thể nhảy một lần.”

Đưa tay ôm eo của cô, Lăng Cận Dương nở nụ cười ôm dẫn cô vào trong ngực, dưới chân xoay tròn, hai người nhẹ nhàng chuyển động thân hình vào sàn nhảy.

Phía trên sàn nhảy là ánh đèn chùm, đuổi theo hai người bọn họ thật chặt như hình với bóng. Xung quanh mờ mờ, trong phòng tiệc chỉ có ánh đèn là sáng rực, hấp dẫn tầm mắt của hai người bọn họ.

Lăng Cận Dương ôm lấy người trong ngực, hai người đối diện nhau trong tầm mắt, 4 mắt hòa vào nhau không chút chuyển động. Anh cúi đầu, môi mỏng đến gần bên tai cô hỏi: “Tại sao chỉ có thể nhảy một lần?”

Dùng sức nắm chặt tay anh, Đồng Niệm ngẩng đầu nhìn vào đôi mắt sáng ngời của anh, trái tim một mảnh ấm áo: “Giấc mộng này, em chỉ làm một lần là tốt rồi.”

Nghe vậy, Lăng Cận Dương nở nụ cười cúi mặt xuống, môi mỏng nhẹ nhàng hôn môi của cô, hình như đã hiểu được rõ ràng hàm ý của cô.

Đã sớm biết cô cất kỹ một hộp âm nhạc, anh đã từng len lén mở ra, chỉ là anh vẫn không hiểu đồ thông thường như vậy có cái gì đặc biệt sao?

Nhưng giờ phút này, anh đứng ở chỗ này, khi nghe vũ khúc Waltz vang lên, chợt có điều lĩnh ngộ.

Thì ra đó là giấc mộng của cô! Giấc mộng công chúa.
Bình Luận (0)
Comment