Yêu Giả Cưới Thật

Chương 35

Một chiếc Lamborghini màu trắng mạnh mẽ chạy trên đường, đi vào nhà hàng Tây nổi tiếng ở thành phố.

Lam Điệu.

Nhìn địa phương trước mắt, theo bản năng Đồng Niệm sinh ra phản cảm, cô muốn quay đầu rời đi, vừa vặn cánh tay người đàn ông nắm chặt tay cô, không nói gì kéo cô đi vào.

Tầng 1 tráng lệ của nhà hàng, được trang trí theo phong cách cung đình, cao nhã mà xa hoa.

Nơi này chủ yếu là đồ ăn Pháp, mùi vị tinh tế, hương liệu tỉ mỉ, cách bày trí hoa mỹ có thể nói là một nghệ thuật.

Hai vai cô trầm xuống, Đồng Niệm bị anh ấn xuống ngồi ở ghế, ngồi gần cửa sổ. Người dùng cơm xung quanh không ít, cô không khự nự nhiều không tốt, may mà không phải tầng cao nhất, cũng cố chịu đựng.

Người phục vụ rất nhanh mang thực đơn lên, Vi Kỳ Hạo đã ăn cùng cô ở đây hai lần rồi nên biết khẩu vị của cô, cho nên thời điểm gọi cơm anh cũng chú ý bảo làm đồ ăn vị thanh đạm lại.

Nhìn nước biển ngoài cửa sổ, sắc mặt Đồng Niệm tĩnh mịch, nơi đây cô rất chán ghét, nhưng cô không thể nói với bất cứ ai lý do chán ghét. Cô đưa một tay nâng cằm, đôi mắt ảm đạm không ánh sáng.

Từ lúc đi vào đây, mặt cô vẫn trầm trầm, Vi Kỳ Hạo cảm thấy không thích hợp, cũng không có hỏi lí do tại sao. Dù sao mỗi lần thấy cô đều là bộ dạng u buồn này.

Không bao lâu sau, phục vụ mang cơm và rượu Lafite 82 lên, sau đó rót ra ly, mùi hương mềm mại xông ra, chất lỏng trong ly thủy tinh trông rất đẹp mắt.

Tửu lượng Đồng Niệm cũng không cao lắm, xã giao bình thường chỉ khoảng hai ly, cô bưng ly rượu lên húp một ngụm, hương rượu quanh quẩn quanh đầu lưỡi.

Món ăn nổi tiếng được nấu rất kĩ là gan ngỗng, hương vị nồng đậm bao trùm lên gan ngỗng trơn bóng, làm cho người ta không kìm được.

Gan ngỗng với rượu đỏ, Đồng Niệm nheo ánh mắt lại, cô mím môi cười khẽ, khẩu vị của cô rất kén, cô bắt đầu từ từ nhai.

Thấy cô ăn thư thái, Vi Kỳ Hạo bất giác cười rộ, anh nhìn thật lâu sau đó mới bắt đầu dùng cơm.

Cô ăn hết phần gan ngỗng, sau đó bắt đầu uống bal y rượu đỏ, hai má hơi hồng hồng. Cái miệng nhỏ nhắn nhai ngay từ đầu đã trở nên dùng sức nhai.

Vi Kỳ Hạo thấy cô lại tiếp tục rót rượu ra uống, mày kiếm nhếch lên, vội vàng cản tay cô lại, đoạt lấy chai rượu: “Em tưởng đây là rượu ở quán sao?”

“Có gì khác nhau chứ?” Ánh mắt Đồng Niệm có chút lơ mơ, nhìn anh.

Bất đắc dĩ lắc đầu, sắc mặt Vi Kỳ Hạo đanh lại, đem ly rượu cô đang uống đi không cho cô uống nữa. Chai rượu vài vạn như thế mà cô lại rót hết, quả thật lãng phí!

Đồng Niệm hứng khởi uống bỗng nhiên bị anh ngăn cản, không vui liền đứng lên. Mặt cô đã đỏ, mồm miệng hàm hộ, hiển nhiên là say.

Lười so đo với cô, Vi Kỳ Hạo mang cô rời đi, sợ cô làm loạn sau khi say.

Ngồi ở trong xe, gió nhẹ ngoài cửa sổ thổi vào làm cho đại não đang hỗn độn của Đồng Niệm thanh tỉnh lại không ít.

Tới gần ngày tốt nghiệp, trường học cũng không còn học gì, cô đơn giản phúng túng một lần, quay đầu nói với người bên cạnh: “Đi lên núi đi.”

Vi Kỳ Hạo nắm tay lái, quay đầu liếc nhìn cô một cái không nói gì, đổi hướng xe lên đỉnh núi.

Sau giờ ngọ, ánh mặt trời đã lên cao, không trung màu xanh thẳm, từng đám mây đang trôi bồng bềnh.

Lặng lặng nhìn không trung yên tĩnh, đáy lòng Đồng Niệm tịch mịch, cô dựa vào lưng ghế hai má nhiễm ý cười.

Vì Kỳ Hạo thấy ánh mắt ảm đạm của cô, anh nhẹ nhàng hỏi: “Em có tâm sự?”

Nghe vậy, Đồng Niệm cúi đầu cười, cười chua xót. Cô có rất nhiều tâm sự, một tầng lại một tầng rất sâu, không biết phải nói như thế nào?

Năm ngón tay đang nắm chặt chậm rãi buông ra, Đồng Niệm thở dài nhìn anh, ánh mắt chân thành tha thiết: “Vi Kỳ Hạo, kỳ thật anh không phải là người xấu, chỉ là miệng rất độc.”

Thực vậy sao?

Anh thấy con ngươi cô trong suốt, khuôn mặt tuấn tú khinh dương, khẩu khí kiêu ngạo như trước: “Trời sinh!”

Luôn biết anh cuồng vọng rất lớn, cho nên anh nói như thế Đồng Niệm cũng không cảm thấy lạ gì. Cô mím môi cười, trong lòng bỗng nhiên ấm áp, giống như mỗi lần ở chung với anh ta, tâm tình nặng nề của cô sẽ đỡ lên nhiều. Chẳng lẽ cô không thể không có bạn bè sao?

“Vi Kỳ Hạo!” Đồng Niệm nhẹ nhàng gọi, giọng điệu nghiêm túc: “Chúng ta làm bạn đi!”

Không nghĩ tới cô lại nói như vậy, Vi Kỳ Hạo sửng sốt, rồi sau đó sắc mặt thay đổi: “Đừng giở trò, trước hết trả đủ mười lần hẹn gặp của tôi đi!”

Được rồi, quả nhiên là thiếu gia tình tình rất thối!

Đồng Niệm bĩu môi, mất hứng trừng mắt nhìn anh một cái, nghĩ thầm người này sẽ không thể có sắc mặt nào dễ coi!

Nhìn bộ dạng cô đang tức giận, Vi Kỳ Hạo nhếch môi, đáy mắt thâm trầm. Buồn cười, anh chưa bao giờ làm bạn với phụ nữ? Đợi xong mười lần này, cô phải làm gì, tự nhiên anh biết sẽ phải làm gì!

Phóng mắt ra phía xa, Đồng Niệm dần dần thả lỏng tinh thần và thể xác, rượu đỏ có tác dụng chậm, dần làm cô mê muội, cô dựa vào ghế chậm rãi ngủ say.

Người bên cạnh an ổn ngủ say, hơi thở cô mang mùi rượu tỏa ra trong không gian nhỏ hẹp. Vi Kỳ Hạo mở cửa xe ra, bật điều hòa lên, điều chỉnh độ ấm vừa phải.

Từ phía sau ghế, Vi Kỳ Hạo lấy một tấm chăn nhỏ ra đem đắp lên người cô, anh hơi hơi cúi đầu, có thể nhìn thấy rõ da thịt trắng nõn của cô, trên đó còn mạch máu màu xanh nhạt. Lông mi dài, một chút tối ở dưới đuôi mí mắt.

Đưa tay phất những sợi tóc ở trên trán cô, đầu ngón tay lướt qua hai má của cô, ánh mắt Vi Kỳ Hạo ôn nhu, đáy mắt anh sâu thẳm một mảnh nhu tình, động tác rất cẩn thận.

Trên người cô tỏa ra mùi hương hoa lài, ánh mắt Vi Kỳ Hạo dịu lại, hai tròng mắt nhìn chằm chằm cánh hoa hồng thuận của cô, không khống chế được anh cúi người tới gần cô.

Cô gái đang ngủ say, gương mặt tinh xảo, bàn tay to trên khuôn mặt nhỏ nhắn, đôi mi thanh tú trói chặt lộ ra chút bi thương. Thân thể co rút giật giật nhưng chưa tỉnh, lại nghe cô nói thầm ra tiếng.

Cô nói ra hai chữ, vang bên tai làm cho động tác của Vi Kỳ Hạo khựng lại, anh nhíu mi nhìn người ngủ say, khóe mắt cuồng luyến.

Cảm giác ngủ vô cùng tốt, Đồng Niệm tựa hồ không muốn tỉnh lại từ trong mộng, trước mắt hiện ra cặp mắt ôn nhu, khiến cô muốn tới gần, gần một chút nữa.

Lúc cô mở to mắt ra, ở khóe mắt còn ướt Đồng Niệm phục hồi tinh thần kích động nhìn người bên cạnh, đã thấy trống trơn. Cô nhẹ nhàng thở ra, đi ra ngoài chỉ thấy người đàn ông ngồi ở bãi cỏ, ánh mắt nhìn về phía xa.

Cô đưa mắt nhìn đồng hồ, Đồng Niệm biến bắc, vội vàng nói anh đưa cô về trường.

Lái xe về trường, Vi Kỳ Hạo im lặng, hai mắt anh nhìn thẳng về phía trước, khuôn mặt tuấn tú không biểu tình gì.

Đồng Niệm không để ý nhiều, vội vàng chào anh: “cảm ơn anh.”

“Trừ mấy câu này ra, em không còn nói gì khác sao?” Người đàn ông trầm mặc hồi lâu, rốt cuộc cũng tỏ vẻ hờn trách.

Đồng Niệm thở dài, đang nghĩ muốn nói gì nhưng anh lại cười giơ tay lên xoa đầu cô, cả người thay đổi: “Được rồi, lần này không so đo với em.”

Đồng Niệm nhếch môi một cái, vội xuống xe, cô thấy anh lái xe đi xa, nhịn không được cười rộ, anh ta thật sự trẻ con!

Một lát nhanh sau, chiếc xe màu trắng vừa đi mất thì xe nhà họ Lăng đã tới đưa cô đi.

Thời điểm chạng vạng ở Lan Uyển đèn đuốc đã sáng trưng, những tiếng cười vọng ra, làm cho cô đau đầu, đêm nay nhà họ Lăng lại họp mặt.

Rất xa, một bóng dáng đi tới, Đồng Niệm nhìn vẻ mặt vui vẻ của An Hân đang kéo người đàn ông bên cạnh. Cô đi tới cửa nhỏ ở bên nhà, không muốn chạm mặt với những người này.

Nhưng lúc cô xoay người, Lăng Cận Dương đã ngẩng đâu đi qua, hai tròng mắt khinh mị, khuôn mặt tuấn tú khó dò ra tâm tình.
Bình Luận (0)
Comment