Yêu Giả Cưới Thật

Chương 38

Edit: Cat

Buổi sáng, ánh nắng tươi sáng, Lan Uyển một mảnh yên tĩnh, cành lá cây tương vi tươi tốt vươn ra ngoài tường.

Tối hôm qua cố ý ngủ sớm, Đồng Niệm sợ khí sắc không tốt, khi chụp ảnh tốt nghiệp sẽ khó coi. Cô mặc áo sơ mi chữ T đơn giản và quần bò, tràn đầy hơi thở thanh thuần.

Chuẩn bị xong cô xuống lầu, cúi đầu nhìn trong túi xách, vừa đi vừa nhìn tới cạnh bàn ăn thì ngồi xuống.

Người hầu thấy cô xuống dưới, vội đem bữa sáng lên, Đồng Niệm nhìn thấy có sữa, theo thói quen thì nhíu mày. Nhưng cô không nghĩ muốn gây chuyện, bình tĩnh bưng ly sữa lên uống một ngụm.

Người đàn ông đối diện, đảo đôi mắt lợi hại qua mặt của cô, trong đầu nhớ tới tình hình bàn ăn ngày hôm qua, khóe miệng thản nhiên dâng lên ý cười.

Đồng Niệm ăn mấy miếng rồi muốn đứng dậy, lại nghe anh bỗng nhiên hỏi: “Đã chuẩn bị đầy đủ chưa?”

Bước chân cô dừng lại một chút, Đồng Niệm đưa mắt nhìn anh, nghĩ thầm, cô đâu có nói cho ai biết hôm nay sẽ chụp hình tốt nghiệp, tại sao anh lại biết? Nhưng mà chuyện gì anh cũng tường, biết cũng không lấy gì ngạc nhiên.

“Ừm!” Cô đưa mắt nhìn đồng hồ, sắp muộn rồi, cô trả lời cho có lệ sau đó đi ra xe.

Trông thấy cô như muốn chạy trốn, Lăng Cận Dương bất đắc dĩ cười, sắc mặt như chưa từng có khác thường.

Lúc đi vào trường, các bạn học đã đến đông đủ, Duẫn Mạch đã sớm đem đồng phục mặc tốt nghiệp cho cô, thấy cô liền vẫy vẫy tay.

Đồng Niệm liên tục nói cảm ơn, vội cầm quần áo mặc, xung quanh không ít cha mẹ tới, sân trường ồn ào đều là người.

Các bạn học đều cùng nhau chụp hình với cha mẹ, hình ảnh gia đình kia làm cho đáy mắt Đồng Niệm hiện lên sự hâm mộ.

Phác giác được đáy mắt cô đơn của cô, Duẫn Mạch thay đổi sắc mặt, cô cố ý không cho người nhà tụm lại đây, chính là sợ gợi chuyện buồn với bạn mình.

“Niệm Niệm!” Duẫn Mạch cười lấy camera ra, đứng ở đối diện cô nói: “Mình chụp ảnh cho cậu nè?”

Đồng Niệm nhịn khóe mắt cay lại, cười với bạn mình, cảm kích dụng tâm của cô bạn thân. Cô đi tới phía trước hai bước, chợt nghe phía sau truyền đến tiếng nói quen thuộc: “Chị…”

Theo âm thanh cô quay đầu, ánh mắt Đồng Niệm nhìn thấy Khả Tâm vui vẻ chạy tới, phía sau cô bé còn có Ôn Đình Hiên.

“Sao hai người lại đến đây?” Đồng Niệm có chút sững sờ, hoàn toàn không ngờ bọn họ sẽ xuất hiện.

Lấy camera trung túi xách ra, Khả Tâm níu cánh tay cô, cười nói: “Hôm nay lễ tốt nghiệp của chị, em vội tới chụp ảnh! Vốn ba mẹ cũng muốn đến nhưng em không cho, em đi cùng anh Đình Hiên là được rồi.”

Ôn Đình Hiên mỉm cười đi tới trước, ánh mắt ôn hòa: “Niệm Niệm, chúc mừng em đã tốt nghiệp, đã thực sự trưởng thành rồi.”

“Cảm ơn.” Đồng Niệm thuở nhỏ đã quen biết anh, trước kia Ôn Đình Hiên thực chiếu cố hai chị em cô. Cho đến khi Đồng Niệm theo mẹ đến nhà họ Lăng, bọn họ mới ít liên lạc dần.

Nhưng nhìn thái độ thân thiết của Khả Tâm với anh, Đồng Niệm cũng hiểu được, khóe miệng cười vui vẻ.

“Chị!” Khả Tâm mâm mê miệng, có chút làm nũng: “Chủ ý này là của em, tại sao chị không cảm ơn em.”

Quay đầu nhìn cô em họ chằm chằm, trong lòng Đồng Niệm cảm thấy ấm áp. Kỳ thật cô là người dễ cảm động, có thể đem lòng tốt của người khác ghi tạc đáy lòng.

Tuy nói vài năm, cô và chú có khắc khẩu, không gắn bó như trước. Nhưng lúc này tốt rồi, cô nhìn thấy họ xuất hiện ở đây, Đồng Niệm cảm thấy lo lắng cho họ.

Giống như trước đây, Đồng Niệm véo mũi cô nàng một cái, cười ngọt ngào: “Được, cảm ơn em.”

Chị em có qua có lại, ngón tay lại nghéo nhau. Cô cười mắng cô nàng, trái tim lắng đọng nhiều cảm xúc, tình thân chung quy không thể xem nhẹ.

Phút chốc, ở giữa sân trường huyên náo xuất hiện một chiếc xe Lamborghini màu trắng, người đàn ông chủ chiếc xe bước xuống, khuôn mặt tuấn tú khinh dương, hai mắt rất nhanh tìm được bóng dáng.

Vi Kỳ Hạo lướt nhanh trong dòng người. Đối với ánh mắt cực kỳ hâm mộ xung quanh, nhìn anh không chớp mắt, anh thẳng mục tiêu mà đi.

Đột nhiên anh xuất hiện, làm cho mọi người chấn động, trong đó khiếp sợ nhất là Khả Tâm. Lần đó chuyện ở quán bar, cả đời không quên, hiện giờ thấy anh, sắc mặt cô trắng bệch:“Anh ta, anh ta….”

Cô lắp bắp nửa ngày nhưng không nói được gì.

Vi Kỳ Hạo thấy Khả Tâm khiếp sợ, không có để trong lòng, anh cười đi qua kéo Đồng Niệm, cười nói: “Thất thần làm gì, chụp ảnh đi!”

Động tác đường đột của anh, lập tức làm cho Đồng Niệm nhíu mày, cô lui về phía sau chỗ Ôn Đình Hiên, cặp mắt kia trừng thật to, hoàn toàn là điệu bộ ngây ngốc.

Ai, lần này có thể giải thích rõ không?

Kéo cô đến chỗ cây đại thụ, Vi Kỳ Hạo sửa sang quần áo trên người cô, sau đó anh lui về phía sau, chỉnh góc chụp thật tốt.

“Cười một chút ——”

Đồng Niệm âm thầm thở hắt ra, hai má cứng nhắc, cười không nổi. Cô ngước mắt bối rối, tâm hồn lạc ở đâu.

Ba ba ba ——

Vi Kỳ Hạo cười cười, tâm tình anh rất tốt, quay đầu nói với đám người đang hốt hoảng ở phía sau: “Các người mau lại đây, cùng nhau chụp nào.”

Mọi người nghe lời anh nói, phẫn nộ tiêu sái bước đi, cùng đứng dưới tang cây, sóng vai nhau mà đứng. Chẳng qua, biểu tình trên mặt mỗi người mỗi khác, bức ảnh rất hiệu quả đặc sắc.

Cách đó không xa, một chiếc xe màu đen có rèm che, cánh cửa xe hơi mở xuống, khuôn mặt người đàn ông trong xe lạnh lùng.

“Thiếu gia, ngài muốn qua đó không?” Lái xe nhìn vẻ mặt cười tươi của cô gái phía trước, nhịn không được hỏi.

Lăng Cận Dương hơi hơi cúi đầu, khuôn mặt tuấn tú giấu đi, thấy không rõ biểu tình. Ngón tay thon dài của anh khẽ gõ nhẹ, âm thanh lãnh liệt: “Trở về.”

“Vâng.” Lái xe vội đóng cửa xe, phát động xe rời đi.

Tiếng báo hiệu tốt nghiệp răng rắc, tất cả các bạn học vung tay hoan hô, cơ hồ mọi người đều tung mũ lên cao, chúc phúc cho hành trình sau này.

Một không khí vui vẻ, mắt Vi Kỳ Hạo sáng như đuốc, bình tĩnh nhìn bóng dáng kia, khóe miệng cười ôn nhu.

Kết thúc buổi lễ xong, các bạn học đều rơi nước mắt chào biệt nhau, lưu luyến không rời, tình cảm đặc biệt này thoáng chốc làm cho sân trường nhiễm mảnh sầu bi.

Vi Kỳ Hạo đối với trường hợp này vội đưa lại camera thức thời rời đi.

Đồng Niệm thấy anh khó có dịp nói chuyện tốt, cô cười cười, tiếp xúc lâu ngày, tình tình của anh cũng không tệ. Người đàn ông này chính là con lừa, kỳ thật không khó đối phó!

Một bữa tiệc buffet, không khí rất nhộn nhịp.

Kiếm một chỗ im lặng ngồi, Khả Tâm cười hỏi: “Chị, chị muốn ăn cái gì, em đi lấy.”

Đồng Niệm cười ôn nhu nói: “Tùy tiện đi.”

Mắt thấy cô bé rời đi, trong lòng Đồng Niệm hiểu rõ, cô em gái từ nhỏ đã giỏi quan sát, biết suy nghĩ của mình cho nên né tránh trước.

Sắc mặt Ôn Đình Hiên ngồi đối diện bình tĩnh, tựa hồ cũng biết trước, liền mở miệng: “Niệm Niệm, tôi với Tâm Tâm là thật.”

Đồng Niệm mím môi cười khẽ, đồng tiễn một mảnh sáng ngời: “Từ nhỏ đến lớn, Khả Tâm quyết định gì em cũng không đồng ý nhưng lúc này đây, em đồng ý hai tay!”

Đáy mắt cô chân thành tha thiết: “Có anh bảo vệ nó rồi, em thật sự yên tâm.”

Ôn Đình Hiên quay đầu nhìn say đắm bóng dáng kia, ý cười thật sâu trên khóe miệng: “Em yên tâm, tôi tuyệt đối không phụ cô ấy. Chờ sau khi tốt nghiệp xong, chúng ta kết hôn.”

Đồng Niệm cười gật đầu, cảm giác vui vẻ, nhà họ Ôn là nhà dòng dõi, cha mẹ Ôn đều là nhà giáo mà Ôn Đình Hiên cũng học hành rất giỏi, đi du học rồi trở về đây công tác, hai năm đã là giám đốc công ty. Gia cảnh không phải giàu có nhưng không cần phải lo chuyện cơm áo.

Ôn Đình Hiên đối với cô em tâm khí cao ngạo này, có thể yêu thương như vậy thật làm cô yên tâm rất nhiều.

Trở lại Lan Uyển, trong nhà thật im lặng. Đồng Niệm cất bước về phòng mình, tùy tay đóng cửa phòng lại.

Cô kéo ngăn kéo ở đầu giường ra, lấy tấm hình trong cùng ra, đáy mắt cô ôn nhu. Đưa điện thoại di động mở hình tốt nghiệp ra, cô cười: “Ba ba xem đi, cục cưng của ba tốt nghiệp rồi.”

Cô ôm hình vào trong lòng ngực, rồi sau đó đem cất vào chỗ cũ. Di động vang lên chuông, cô tùy tiện mở màn hình xem xét, sắc mặt trắng bệch, cả người như bị tạc tượng, ngơ ngác giật mình.

Lúc chạng vạng, Lăng Cận Dương trở lại biệt thự, người hầu đều chuẩn bị bữa tối, anh nhìn xung quanh, cũng không nhìn thấy cô đâu, mày kiếm chậm rãi túc đứng lên: “Tiểu thư đâu?”

“Ở trên phòng.”

Lăng Cận Dương cất bước đi lên lầu, đi tới bên ngoài phòng cô, anh đưa tay gõ cửa, nhưng bên trong không có động tĩnh gì. Chần chừ vài giây, anh đẩy cửa phòng ra bên trong tối đen.

Sàn nhà lạnh lẽo, có bóng người đang ngồi, Lăng Cận Dương hồ nghi là cô, anh nhấc chân đi qua, ngồi xổm xuống thấy mặt cô không chút thay đổi, không nhúc nhích.

“Niệm Niệm?”

Phát giác dị thường, sắc mặt Lăng Cận Dương đại biến, đưa tay sờ mặt cô, nhìn thấy một đôi tiễn đồng vô định. Loại ánh mắt này giống như cái đêm ba năm trước, làm cho lòng anh hoảng hốt.

Nhẹ buông cô ra, Lăng Cận Dương không dám lộn xộn, anh bước nhanh xuống lầu, gọi điện thoại, giọng anh run run: “Bác sĩ Tống, lập tức tới nhà tôi.”
Bình Luận (0)
Comment