Yêu Giả Cưới Thật

Chương 67.2

Editor: Nguyen Hien

Sau khi cửa phòng mở ra, Vi Kỳ Hạo ấn cô ngồi trên ghế sofa, nhỏ giọng nói: “Niệm Niệm, em không thể ở lại chỗ này nữa.”

Đồng Niệm cúi đầu, hít hít mũi, gật đầu một cái. Nơi này thật không thể ở nữa rồi, khắp nơi đều là bóng dáng của Rella.

“Anh giúp em thu dọn đồ đạc”. Vi Kỳ Hạo thấy cảm xúc cô không ổn định, đứng lên định dọn dẹp hành lý giúp cô nhưng bị cô ngăn lại.

”Không cần, em có thể làm.”

Xoay người đi vào phòng ngủ, Đồng Niệm lấy va li ra, bắt đầu thu dọn quần áo. Quần áo cô không nhiều lắm nên rất nhanh đã thu dọn xong. Tầng bên dưới tủ treo quần áo, còn để quần áo của Rella, nghĩ khi trời lạnh đến, có thể cho nó ăn mặc thật xinh đẹp.

Cầm quần áo siết trong tay, trong lòng Đồng Niệm đau đớn, nơi cổ họng chua xót khó đè nén. Cô không dám nghĩ đến nữa, cầm một cái lên bỏ vào, sau đó xách vali lên đi ra.

“Xong rồi.” Đồng Niệm xách vali đi ra, nhìn chung quanh, buồn bã nói: “Chúng ta đi thôi.”

Đóng cửa phòng lại, Vi Kỳ Hạo xách vali, nắm tay cô, hai người cùng đi vào thang máy.

Lăng Cận Dương chạy thẳng đến bờ sông Thuyên Loan, anh đậu xe bên ven đường, đang tìm cách để hạ hỏa, bỗng nhiên thấy hai người đi ra. Anh dừng lại động tác, lướt mắt nhìn qua, tầm mắt dừng lại trên vali, ánh mắt sắc bén trong nháy mắt lạnh đi.

Mở khóa xe, Vi Kỳ Hạo mở cóp sau ra, bỏ hành lý Đồng Niệm vào bên trong. Anh vòng qua đuôi xe, mở cửa xe, ngồi vào ghế, lái xe đi.

Người đàn ông ngồi trong xe, mặt mũi lạnh lùng, ngón tay thon dài đặt trên tay lái. Sau đó, Lăng Cận Dương thu tay lại, mở cửa xe, đem bánh bao hấp còn nóng ném vào thùng rác, lái xe đi mất.

......

Thành phố Duật Phong là khu phố buôn bán sầm uất nhất, tọa lạc hàng loạt những ngôi nhà lầu đồng nhất mang phong cách Anh, chỗ này rất nổi tiếng. Cuối tháng mười hàng năm, du khách các nước trên thới giới nườm nượp kéo đến.

Mấy năm gần đây, Lăng Trọng càng yêu thích thu thập tranh cổ, nghe nói hôm nay trên bảng đấu giá có một bức từ một học giả nổi tiếng, Lăng Cận Dương gạt tất cả mọi chuyện qua một bên, sắp xếp thời gian chạy tới tham dự, muốn mua bức tranh cổ đó, làm quà sinh nhật cho ba anh.

Mười giờ sáng, buổi đấu giá đúng lúc bắt đầu, Lăng Cận Dương ngồi ở hàng thứ nhất, cách anh hai chỗ ngồi chính là Vi Minh Viễn.

Lăng Cận Dương nhìn ông, cung kính chào hỏi, “Bác trai, người cũng thích cái này?”

Không nghĩ đến sẽ gặp anh ở đây, Vi Minh Viễn hơi kinh ngạc, cười nói: “Đúng vậy, tôi rất thích tranh cổ. Cậu tuổi còn trẻ cũng thích cái này sao?”

Khoát tay cười, Lăng Cận Dương qua loa nói: “Ba tôi thích, tôi muốn dành cho ông ấy một bất ngờ.”

Vi Minh Viễn gật đầu táng dương, trong lòng thật sự có cảm xúc: “Chủ tịch Lăng thật là có phúc lớn, có đứa con như cậu thật đáng quý. d’đ/l/q'd So với đứa con bất hiếu của tôi, không biết mạnh hơn bao nhiêu lần!”

Hơi cúi đầu, ánh mắt Lăng Cận Dương thoáng mờ mịt, chỉ là mau chóng biến mất. Anh cười không nói, rất nhanh chỗ chính giữa có người ngồi xuống, anh xoay người, sắc mặt lạnh lẽo.

Buổi đấu giá bắt đầu, những đồ vật giống nhau được trưng bày trước mặt mọi người, hết đợt này đến đợt khác bảng đấu giá được nâng lên, cổ vũ vô cùng sôi nổi.

Trước đây những thứ này, Lăng Cận Dương không hề hứng thú, lần này anh đến cũng chỉ vì bức tranh cổ kia, cho nên nhanh chóng đi thẳng vào chủ đề chính. Bức tranh được cuộn tròn sau khi mở ra, tranh vẽ thật lớn, vô cùng hoàn hảo, liếc mắt cũng biết là đồ tốt.

Giá khởi đầu năm trăm vạn, người ở chỗ này thổn thức một tiếng, hơn phân nửa trong lòng đã muốn chùn bước.

Thật ra Vi Minh Viễn cũng vì bức tranh cổ này mà tới, chỉ là mới cùng Lăng Cận Dương nói chuyện vài câu, đoán được anh cũng là vì bức tranh cổ này mà đến, nên cũng bỏ qua ý nghĩ muốn giành lấy.

Bức tranh mặc dù rất tốt, nhưng ông cũng không khan hiếm, hơn hay thiếu một bức cũng không sao. Thuận nước mà chóng thuyền, tránh khỏi làm náo động.

Tám trăm vạn!

Lăng Cận Dương giơ bảng lên, giá tổng cộng được kêu lên, không có ai dám tiếp ứng. Anh từ xưa đến nay làm việc đều như vậy, chuyện không nắm chắt sẽ không làm, hễ quyết tâm làm cái gì, nhất định dễ như trở bàn tay!

Người đấu giá kêu giá ba lượt, toàn bộ không có ai kêu giá tiếp. Cuối cùng bức tranh cổ có giá tám trăm vạn thu vào tay Lăng Cận Dương.

Sau hai giờ, buổi đấu giá kết thúc. Lăng Cận Dương dặn dò người bán đấu giá một chút, bảo đảm chắc chắn không có sơ hở nào, sau đó xoay người rời đi ra ngoài.

Bởi vì mới vừa tan cuộc, nên dòng người hướng lối đi duy nhất chen lấn đi ra. Điện thoại di động trong túi Lăng Cận Dương rung lên, anh móc ra định nghe, lại nhìn thấy một bóng người thoáng qua, người nọ vội vã trà trộn vào trong đám người, bước chân hoảng loạn.

Nhíu mày nhìn sang, Lăng Cận Dương nhìn thấy sắc mặt kỳ lạ của Vi Minh Viễn, ông cau mày bước đi nhanh về phía trước, ánh mắt chặt chẽ nhìn về một điểm đuổi theo, thậm chí sốt ruột kêu lên: “Nguyễn Nghiên…”

Đột nhiên Lăng Cận Dương ngẩng đầu lên, nhìn chăm chú sang phương hướng ấy, khi thấy phía trước có một bóng lưng quen thuộc. Anh nhanh chóng đuổi theo, dòng người sau khi ra ngoài nhanh chóng tản ra.

Nhìn bóng người kia, Lăng Cận Dương quan sát tỉ mỉ, chỉ thấy mái tóc dài bới cao, hơi lộ ra gò má, rõ ràng anh không quen biết người kia.

Vi Minh Viễn kinh ngạc đứng tại chỗ, nhìn bóng người đi xa phía trước, hiển nhiên ông ý thức được người kia không phải là người ông muốn tìm.

Nguyễn Nghiên?

Lăng Cận Dương mày kiếm nhíu chặt, ánh mắt tối lại, ở thành phố Duật Phong, họ Nguyễn cũng không nhiều lắm, chẳng lẽ là trùng hợp sao? Chỉ là sự trùng hợp này làm cho anh cảm thấy hứng thú hơn, có lẽ có chuyện gì đó, không muốn người khác biết.

......

Sau khi giúp Đồng Niệm chuyển ra khỏi nhà, trong lúc nhất thời Vi Kỳ Hạo cũng không tìm được chỗ ở ổn thỏa, đành để Đồng Niệm ở căn hộ trước đây anh từng ở qua.

Lúc trước gây ra chuyện, kết quả chứng minh rằng Lưu Tranh tử vong là do bệnh tim tái phát. Người nhà họ lưu mặc dù rất giận dữ cũng không có chứng cứ gây sự nữa. Lúc đầu hai nhà họ Lưu và Vi giao tình không tệ, hôm nay xảy ra chuyện như vậy, có thể coi như kẻ thù. Làm gì thì cũng là một đại gia tộc, lợi ích liên quan, lại có người ra mặt hòa giải, cuối cùng áp chuyện cưỡng chế đi xuống, chấm dứt.

Kể từ khi Rella chết thảm, Vi Kỳ Hạo cũng không dám phớt lờ nữa, mỗi tối anh đều đến chỗ này cùng Đồng Niệm, cho đến mười hai giờ vẫn không muốn rời đi.

Lý do rất đơn giản, lo lắng an toàn của cô.

Đối với tính cố chấp của anh, Đồng Niệm đã lĩnh giáo qua, cho nên chỉ có thể theo ý anh. Mỗi đêm có anh đến ở cùng, tâm tình ủ rũ của Đồng Niệm cũng dần dần bình phục lại, dần dần cũng thoát khỏi những hình ảnh kinh hoàng của đêm đó.

Sau khi dùng xong cơm tối, Đồng Niệm ngồi ở trên sofa phòng khách xem ti vi, Vi Kỳ Hạo ngồi xếp bằng trên thảm trải sàn, trên laptop là công trình dự tính phương án mới nhất.

“Anh biết cái này sao?” Liếc nhìn màn hình máy tính một cái, Đồng Niệm cười hỏi anh, không thật sự tin.

Vi Kỳ Hạo đang hạch toán số liệu, nhíu mày nhìn cô chăm chú, tức giận nói: “Đồng Niệm, lời này của em là có ý gì? Em luôn hoài nghi năng lực của anh sao?”

“Ha ha…” Đồng Niệm rụt cổ, dựa vào ghế sofa, “Không dám! Có cái gì mà đại thiếu gia không làm được chứ!”

Nghe giọng nói đùa cợt của cô, Vi Kỳ Hạo chớp mắt, tiến tới đè chặt tay cô, dùng ngón tay chọt nách cô: “Tiểu nha đầu, để xem anh thu thập được em thế nào!”

”A!”

Đồng Niệm bị anh đè, không thể động đậy, cô cười rơi nước mắt, thở không ra hơi cầu xin tha thứ: “Ha ha ha, thật là nhột, tha cho em đi...”

Nhìn thấy cô cười không thở nổi, lúc này Vi Kỳ Hạo mới dừng tay, một tay kéo cô ngồi dậy.

Toàn thân không còn sức, một hồi lâu Đồng Niệm mới hô hấp bình thường trở lại. Cô rút vào trong vòng tay ấm áp của anh, cả người dần dần an tĩnh lại.

Ngoài cửa sổ gió lạnh thổi rất mạnh, buổi tối cuối thu, nhiệt độ chợt giảm xuống.

Trong phòng khách đang mở ti vi, Đồng Niệm liếc nhìn ngoài cửa sổ, ánh mắt nhàn nhạt bi thương, nhỏ giọng lẩm bẩm: “Khi còn bé, đến mùa này, mẹ em sẽ dùng bếp lò nướng khoai lang. Ăn xong cơm tối, cả nhà em cùng xem ti vi, ăn khoai lang.”

Vi Kỳ Hạo cuối đầu, nhìn ánh mắt đơn độc của cô, không khỏi ôm chặt cô hơn, “Đứa ngốc, bây giờ không phải có anh cùng với em sao?”

Ngẩng đầu lên, Đồng Niệm nhìn khuôn mặt tuấn tú của anh, trước mắt liền hiện lên một khuôn mặt khác, làm trong lòng cô cảm thấy nhói đau. d’đ/l/q'd Cô hốt hoảng rũ mắt xuống, trốn vào trong ngực anh.

Bên tai vọng lại lời thề kia, giống như loại ma chú quanh quẩn không tiêu tan, nếu như em không xa rời anh, chúng ta sẽ sống chết nương tựa vào nhau.

Đã từng cho rằng, người kia vĩnh viễn sẽ không bao giờ bỏ lại cô, cuối cùng cũng bỏ cô mà đi. Từ một khắc kia bắt đầu, cô sẽ không tin vào lời thề nữa.

“Nghĩ cái gì thế?” Nhìn thấy cô không nhúc nhích, Vi Kỳ Hạo cười hỏi.

Đồng Niệm lấy lại tinh thần, che giấu đáy lòng gợn sóng, mím môi cười khẽ, “Không có gì.”

Bắt gặp ánh mắt hơi bất thường của cô, mắt Vi Kỳ Hạo híp lại, cũng không có hỏi tới. Anh ôm cô vào trong ngực, mắt nhìn chăm chú vào màn hình tivi, trong lòng có chút suy nghĩ.

Sau đó không lâu lắm, Đồng Niệm xem đồng hồ, vội vàng thúc giục anh, “Thời gian không còn sớm nữa, anh nhanh về nhà đi!”

Trong lúc nói chuyện, cô từ trong ghế sofa đứng dậy, dọn dẹp trên bàn uống trà. Cô tắt máy laptop, bỏ vào trong túi xách, sắp xếp tài liệu lại cho ngăn nắp.

Nhìn thấy động tác tỉ mỉ của cô, Vi Kỳ Hạo nhếch môi cười, anh lấy tay lôi cô đến bên cạnh, sắc mặt trầm ngâm: “Niệm Niệm, một mình em ở đây, anh không yên tâm. Bằng không, chúng ta đính hôn trước đi, như vậy anh có thể dọn qua ở cùng một chỗ với em?”

Nói trắng ra như vậy càng khiến sắc mặt Đồng Niệm thay đổi, cô cau mày, do dự trả lời: “Em có thể tự chăm sóc tốt cho mình.”

Nhìn vẻ bất an của cô, Vi Kỳ Họa cười nâng cằm cô lên, nói thẳng: “Em đừng có suy nghĩ lung tung, nơi này có hai phòng, anh ngủ ở phòng khách.”

Lời này cũng không làm cho Đồng Niệm cảm thấy thoải mái hơn, cô mím môi, trong lòng phập phồng khó kìm nén. Mặc dù cô đang cố gắng tiếp nhận, cũng giống như cần cho cô một quá trình thích ứng. Cô cần có thời gian để tiếp nhận một người lần nữa.

”Kỳ Hạo, em...”

Đưa tay Vi Kỳ Hạo đặt trên môi cô, gương mặt tuấn tú nhuộm đầy nụ cười, “Từ từ suy nghĩ, nghĩ kỹ những lời anh nói với em!” Anh làm vậy, coi như là biện pháp hóa giải lúng túng.

Mặc dù biết cô tám phần sẽ cự tuyệt, nhưng anh còn muốn thử nhìn một chút. Muốn nhìn một chút, đến tột cùng còn bao lâu nữa, anh có thể đi vào trong lòng của cô.

Có lẽ, là do anh quá mức nóng lòng, cô cần có thời gian nhiều hơn nữa.

Cầm đồ đạc thu xếp xong, Vi Kỳ Hạo mặc áo khoác, cúi đầu hôn lên mặt cô, dặn dò: “Đi ngủ sớm một chút, sáng mai gặp lại.”

Sau khi anh đi, Đồng Niệm trở về phòng, xoay người đi tới phòng tắm tắm. Sau khi tắm xong, cô vừa mới thổi khô tóc, liền nghe tiếng chuông cửa vang lên.

Nhìn đồng hồ trên tường, cả người Đồng Niệm thoáng chốc đề phòng, cô khẩn trương đi tới bên cửa, nhìn vào trong kính quan sát, sau khi nhìn thấy khuôn mặt quen thuộc, mới thở phào nhẹ nhõm.

Mở cửa phòng ra, Đồng Niệm nhìn người đàn ông quay lại, kinh ngạc hỏi: “Sao anh lại quay trở lại?”

Vi Kỳ Hạo nhếch môi cười, nâng lên gói giấy dầu màu vàng đã được mở ra trong tay, giơ ngón tay chỉ vào củ khoai xấu xí, chán ghét hỏi: “Đây chính là khoai lang nướng mà em nói sao?”

Đồng Niệm sững sờ, bình tĩnh nhìn khoai lang trong tay anh, trong lúc nhất thời trái tim bách chuyển thiên hồi *.

(*) bách chuyển thiên hồi: trăm lần nghĩ ngợi.

Thấy cô kinh ngạc không nói lời nào, Vi Kỳ Hạo đoán chừng thủ đoạn này ít nhiều cũng có tác dụng, anh cầm tay cô lên, đem túi khoai lang còn nóng đặt vào lòng bàn tay cô, “Ăn đi rồi ngủ sớm một chút.”

Khoai nướng trong lòng bàn tay hết sức bình thường. Nhưng hạnh phúc bình dị như thế, cũng là khát vọng sâu nhất trong lòng cô. Nhìn anh cười dịu dàng làm cho cô cảm thấy ấp ám dễ chịu.

”Kỳ Hạo!”

Đồng Niệm hít sâu một hơi, trên môi nở nụ cười thật tươi, “Chúng ta đính hôn đi.”

Kinh ngạc đi qua, Vi Kỳ Hạo giang hai cánh tay ôm cô vào trong ngực, trên mặt không thể che giấu nụ cười, “Thật là tốt.”

Ban đêm gió thổi lạnh, họ ôm nhau thắm thiết, không muốn xa rời.

Đính hôn là chuyện lớn, nhà họ Vi không phải là một gia đình bình thường, nên đặc biệt hết sức chú trọng.

Dùng xong bữa cơm chiều, cả nhà ngồi xung quanh phòng khách, ồn ào bàn chuyện.

“Niệm Niệm.” Tiêu Tịnh cô con dâu cả nhà họ Vi mỉm cười ngồi bên cạnh, mặc dù chỉ gặp qua hai lần nhưng có ấn tượng với cô rất tốt, “Áo cưới đính hôn em muốn kiểu dáng gì?”

Đồng Niệm cầm ly trà trong tay, gương mặt hồng hào nhất thời đỏ lên, “Chị dâu, đính hôn không cần mặc áo cưới đâu.”

“Phải mặc chứ.” Tiêu Tịnh tươi cười, giọng nói thân thiện: “Khi đính hôn chị không có mặc, sau này nghĩ lại một chút liền thấy hối hận!”

“Em hối hận cái gì?” Nghe được lời vợ nói, Vi Kỳ Hoa xoay người đến ngồi gần, trong ngực vợ cười đểu hỏi.

Đồng Niệm lặng lẽ nhìn bọn họ, chỉ nhìn qua là có thể biết tình cảm vợ chồng bọn họ rất tốt, trên mặt tràn đầy hạnh phúc.

Vi Minh Viễn im lặng ngồi trên sofa, cả buổi cũng không hề nói chuyện, có thể nhận thấy tâm tư của ông không ở yên đặt ở chỗ này, ông nhướng chân mày lên, trầm giọng nói: “Chuyện đính hôn, các con sắp xếp cho tốt, đừng để xảy ra sai sót gì.”

Nói ra những lời này, ông đứng lên, đi thẳng lên thư phòng lầu hai.

Nhìn bộ dáng mất hồn vía của chồng, ánh mắt Từ Lỵ thoáng qua vẻ tàn khốc, bà bĩu môi, quay đầu sang hỏi Đồng Niệm: “Chuyện đính hôn, trước mắt nên nói với người trong nhà một tiếng đi!” d’đ/l/q'd

Đồng Niệm tự nhiên hiểu được, chuyện trong nhà mà bà nói là chỉ nhà họ Lăng. Nghĩ đến chỗ này, ánh mắt cô tối đi, mím môi không nói gì tiếp.

Ngược lại Vi Kỳ Hạo nhìn dáng vẻ ủ rũ của cô, đưa ta nắm bả vai cô, giương môi cười nói: “Mẹ, chuyện này mẹ yên tâm đi, con và Niệm Niệm đã sắp xếp ổn thỏa. Đúng lúc ngày mai là sinh nhật bác trai, chúng con cùng nhau trở về nhà.”

“Như vậy là tốt nhất.” Từ Lỵ thõa mãn gật đầu, thấy Đồng Niệm cúi đầu, giọng nói hơi mất hứng: “Niệm Niệm, sau này những chuyện như vậy con phải nói cho bác biết, sau này chúng ta cũng là người một nhà rồi.”

Đồng Niệm cắn môi, không có tranh cãi, khéo léo trả lời, “Bác gái, con hiểu rồi.”

“Ừm!” Nghe cô đồng ý, lúc này Từ Lỵ mới thuận miệng trả lời. Thật ra bà không thể nào thích Đồng Niệm, cảm thấy tính tình cô nhiều lúc quá mức bình thản, luôn hờ hững lạnh nhạt từ chối người khác. Nhưng con trai quyết định đòi lấy cô, hơn nữa còn có nhà họ Lăng chống lưng, bà mới gắng gượng đồng ý cuộc hôn nhân này.

Đại thọ 60 tuổi của Lăng Trọng, tự nhiên muốn ăn mừng một bữa. Người bên ngoài, bốn phía đã sớm chuẩn bị tốt đến chúc mừng, ông dời tiệc sinh nhật lại sau một ngày, vào ngày này cùng người thân trong nhà đoàn tụ.

Gần tối, đúng giờ tan làm, Đồng Niệm đi ra khỏi cao ốc, đã thấy Vi Kỳ Hạo đứng chờ trước xe.

Vi Kỳ Hạo đón cô rồi lái xe đi mua quà, mặc dù là đại thọ 60 tuổi, nhưng Đồng Niệm cảm thấy tặng quà là ở tấm lòng, không cần phải vượt ra ngoài khả năng của mình.

Sau khi nhìn thấy Vi Kỳ Hạo chọn quà tặng, sắc mặt cô có chút khó coi. Một món đồ cổ bằng đồng, mấy chục năm tiền lương của cô cũng không đủ, cần hao tâm tổn sức để lấy lòng như vậy sao?

Không nhìn thấy khuôn mặt biến hóa của cô, Vi Kỳ Hạo xách theo hộp gấm, dẫn cô rời đi, trong lòng vui vẻ chạy tới Lan Uyển.

Buổi tối nay tại Lan Uyển, đèn đỏ treo thật cao. Nhìn từ xa, cả khu vườn náo nhiệt, rất là vui mừng.

Đi vào sân nhà, chữ Thọ được treo lên khí thế cao ngất. Đồng Niệm nghe thấy tiếng cười nói truyền đến từ trong phòng khách, ánh mắt cô tối lại, trước kia những trường hợp như vậy cô đều tránh đi, nhưng hôm nay lại cố ý muốn lấy lòng.

Cô như vậy có hơi xa lạ, có chút mờ mịt.

Nắm chặt tay cô, Vi Kỳ Hạo dịu dàng cười, ý vị sâu xa nhìn vào mắt cô, anh dẫn cô từng bước đi vào.

Bên trong phòng khách to lớn, mọi người vô cùng nhộn nhịp. Ngày sinh của anh cả, cả nhà Lăng Thuấn tới rất đúng giờ, hơn nữa còn tặng một món quà lớn, làm Lăng Trọng rất vui mừng.

Ngồi ở bên trong ghế sofa màu đen, Lăng Cận Dương mắt sáng như đuốc, anh nhíu mày nhìn về phía hai người đang dắt tay nhau, ánh mắt thâm thúy lóe sáng, khóe miệng chứa đựng nụ cười lạnh nhạt, làm cho người ta âm thầm phát rét.
Bình Luận (0)
Comment