Yêu Giả Cưới Thật

Chương 97.1

Editor: Nguyen Hien.

Khoảng thời gian trước ở thành phố Duật Phong, hai gia đình họ An và Lăng tranh đấu ầm ĩ lẫn nhau, cuối cùng cũng hạ màn kết thúc. Trong một đêm, công ty An thị gần như phá sản, cải tử hồi sanh, bên ngoài mỗi người nói một cách, tin vịt được truyền đi bay tứ phía, cái gì cũng nói đến.

Tại tầng cao nhất của tập đoàn Lăng thị, trong phòng làm việc của tổng giám đốc, Lăng Cận Dương khẽ rũ mắt xuống, anh nhìn tin tức mới nhất trên báo nói về công ty Thẩm thị, mày kiếm xinh đẹp nhíu lại.

Một người trong một đêm có thể hô mưa gọi gió, cho thấy người đó có bản lãnh thế nào, trong thành phố Duật Phong này đã thật lâu chưa từng xuất hiện qua. Kể từ sau khi anh tiếp quản Lăng thị, những năm qua đánh đâu là thắng đó không gì có thể cản nổi, từ lâu đã không có đối thủ. Hiện tại lại xuất hiện Thẩm thị, khí thế không nhỏ, không thể khinh thường.

Thu lại tâm tư trong lòng, Lăng Cận Dương đưa tay cầm lấy cuốn lịch bàn, ý cười trong mắt càng thêm sâu. Sau đó không lâu, anh cầm chìa khóa xe lên, đi ra khỏi phòng làm việc.

Đi ra bên ngoài, Lăng Cận Dương thấy Đồng Niệm đang cúi đầu làm việc, anh mỉm cười đi đến bên cạnh cô: “Anh đi ra ngoài có việc, tối sẽ quay về.”

Đồng Niệm đứng lên, nghi ngờ theo dõi mặt anh, nhỏ giọng nói: “Tổng giám đốc hôm nay không có lịch làm việc bên ngoài mà?”

Lăng Cận Dương cười, gật đầu một cái, đến gần tai cô, môi khẽ nhếch: “Là chuyện riêng.” Sau khi nói xong, anh làm ra vẻ thần bí, mỉm cười bước đi, cũng không có giải thích gì thêm.

Nhìn bóng lưng anh đi xa, Đồng Niệm cắn môi, bực tức ngồi vào trong ghế, cảm thấy tức giận. Anh thì có chuyện riêng gì chứ, hơn nữa còn giấu không cho biết nữa?

Lăng Cận Dương, anh chết chắc rồi!

Đi thẳng một mạch đến thang máy dành riêng, khóe môi mím chặt của Lăng Cận Dương nở nụ cười, anh cố ý nói lập lờ là muốn trêu chọc cô. Bây giờ cô càng tức giận thì buổi tối càng vui mừng.

Từ thang máy đi ra ngoài, Lăng Cận Dương nắm lấy chìa khóa xe, nhấn mở khóa xe, ngồi vào vị trí tài xế. Chiếc xe màu bạc rất nhanh biến mất không còn thấy gì nữa.

Tại ngã tư đường, đèn đỏ sáng lên. Một chiếc xe thể thao Porsche màu xanh dừng lại, chủ nhân trong xe, một tay cầm tay lái, khuôn mặt trái xoan xinh đẹp tự nhiên, từng ngón tay gõ từng cái trên tay lái, hiện lên vẻ không kiên nhẫn.

Trầm Bái Ny quay đầu, mắt liếc nhìn người đàn ông trong xe bên cạnh, đôi mắt co rút lại một lát. Cô kinh ngạc nhìn sang, trước mắt dần dần hiện ra một gương mặt, làm cho cả người cô tâm thần chấn động, khuôn mặt trắng bệch.

Đèn xanh sáng lên, Lăng Cận Dương mím môi đạp chân ga, di chuyển bánh lái, tại giao lộ rẽ phải.

Nhìn thấy xe kia quẹo phải, Trầm Bái Ny không chút suy nghĩ, vội vàng tăng tốc đuổi theo, gắt gao bám sát ở phía sau.

Lái xe đến khu phố buôn bán, Lăng Cận Dương dừng xe ở bên ngoài tiệm bán đồ nữ trang, anh đẩy cửa xe bước xuống, đi thẳng vào tiệm lấy đồ.

Trầm Bái Ny lái xe thể thao màu xanh ngọc đuổi theo, dừng ở phía sau xe anh, đi nhanh tới, lại thấy trong xe không có ai, cô hốt hoảng nhìn xung quanh, dđl/q"d nhưng không nhìn thấy một bóng người.

Chủ tiệm lấy ra đồ anh đặt trước đó, Lăng Cận Dương mở nắp hộp ra, gật đầu hài lòng. Thận trọng bỏ cái hộp vào trong túi, anh liếc nhìn đồng hồ trên tay, không dám trễ nãi thời gian, vội vàng đi chuẩn bị chuyện còn lại.

Đi ra tiệm bán đồ nữ trang, trước xe có một người lạ lẫm đang đứng, Lăng Cận Dương nhìn người nọ, cũng không chú ý tới, đi thẳng lướt qua cô, móc ra chìa khóa để mở cửa xe.

"Đợi chút ——"

Thấy người đàn ông đi tới, vẻ mặt Trầm Bái Ny mừng rỡ, theo bản năng đưa tay kéo anh. Nhìn thấy khuôn mặt này, hốc mắt cô chua xót, nước mắt tràn ra: “Anh…anh tên là gì?”

Lăng Cận Dương ghét có người tùy tiện đụng vào anh, sau khi xác định người trước mắt này anh không quen biết, lập tức đưa tay đẩy cô ra, giọng nói cực lạnh: “Tôi không biết cô.”

Bị anh dùng sức đẩy ra. Trầm Bái Ny đáy lòng hung hăng nhéo một cái, ánh mắt anh xa cách lạnh lùng, làm cả người cô dâng lên cảm giác lạnh lẽo. Cô định tiếp tục chạy đến nhưng người trước mặt không lưu tình đã xoay người ngồi vào trong xe.

“Đừng đi!” Trầm Bái Ny chạy về phía trước, lấy tay nắm cánh cửa xe, nhưng cửa xe đã bị cô khóa trái, cô mở không ra.

“Anh đừng đi, van xin anh đừng đi ——”

Lăng Cận Dương nhíu mày, nhìn thấy vẻ mặt cô có cái gì đó không đứng, suy đoán cô có thể nhận nhầm người. Không để cho mất thời gian ở nơi này, anh nổ máy xe, đạp mạnh chân ga, lái xe đi.

Mã lực khổng lồ của xe bất ngờ đánh tới. Trầm Bái Ny đứng không vững, khi xe chạy về phía trước, cả người cô liền bị ngã xuống đất. Đầu gối nặng nề đập lên mặt đất, cô trong lúc nhất thời không bò dậy nổi, chỉ có thể gào khóc thét: “Dừng xe, dừng xe….”

Nhìn xuyên qua kính chiếu hậu, Lăng Cận Dương nhìn thấy cô té xuống đất, xem qua chắc không có bị thương. Anh không muốn xen vào việc của người khác, nhấn ga, lái xe đi.

Sau một hồi, lái xe trở về phòng ở khách sạn, vẻ mặt Trầm Bái Ny ngơ ngác, bộ dáng thất hồn lạc phách, trên chân cô quần áo dính đầy bịu bậm, có chút dơ bẩn.

Người đàn ông đang ngồi nghe điện thoại trên sofa, nhìn thấy bộ dáng kia của em gái mình, trong lòng cả kinh, vội vàng cúp điện thoai, kéo cô đến ngồi xuống ghế sofa, sốt ruột hỏi: “Em bị làm sao vậy?”

Cô không nói lời nào, chỉ cúi đầu, Trầm Bái Ngao trong lòng nóng nảy nhưng lại không dám nổi giận, chỉ có thể dỗ dành em gái: “Bái Ny, em nói cho anh biết, có người nào khi dễ em sao?”

Trầm Bái Ny đôi mắt ngấn lệ, “Xoạch” một tiếng lăn ra ngoài, cô khẽ ngẩng đầu lên, nhìn chằm chằm vào mắt của anh mình, nức nở nói: “Anh, em biết rõ là anh sẽ nói là do ảo giác của em, nhưng em bảo đảm với anh, hôm nay em đã thật sự nhìn thấy anh ấy.”

Nghe được lời của cô…ánh mắt Trầm Bái Ngao yên tĩnh lại, chẳng trách được anh sao lại nhìn em gái mình thất thường như thế, thì ra là do cô suy nghĩ lung tung.

Nặng nề thở dài, Trầm Bái Ngao đưa tay ôm cô vào trong ngực, nhỏ giọng an ủi cô: “Bái Ny, Cố Diệp chết chính em cũng tận mắt thấy đúng không?”

Nghe anh nói, giống như có một trọng chùy hung hăng đập vào trái tim Trầm Bái Ny. Ánh mắt hỗn độn dần dần tản đi, cắn môi gật đầu một cái.

Trầm Bái Ngao giơ tay lên lau nước mắt cho cô, dịu dàng nói: “Anh ta không thể nào xuất hiện, em đừng có tự lừa mình dối người!”

“Anh.” Trầm Bái Ny tựa đầu vào trên bả vai của anh mình, mặt tràn đầy nước mắt, ánh mắt nhìn về một chỗ, buồn bã thì thầm: dđl/q"d  “Anh nói xem, trên đời này sẽ có người giống nhau như đúc hay không?”

Trầm Bái Ngao ngẩn người, bởi vì lời nói của em mình mà nhíu mày, anh giơ tay vuốt ve cái trán của em gái, dịu dàng nói: “Bái Ny, chuyện ở đây làm xong rồi, ngày mai chúng ta trở về, ba còn đang chờ chúng ta.”

Ngừng lại, Trầm Bái Ngao lấy tay nâng mặt em gái lên, giọng nói âm trầm: “Chúng ta về Mĩ trước, nhanh chóng sau đó chúng ta sẽ quay trở lại đây định cư, chờ ổn định, anh sẽ giúp em đi điều tra xem một chút. Nhưng mà trong khoảng thời gian này, không cho phép em hồ đồ.”

Hít vào một hơi thật sâu, Trầm Bái Ny gật đầu một cái, đồng ý lời của anh. Đôi mắt ảm đạm đột nhiên sáng lên, cô tin chắc là mình không nhìn lầm, tuyệt đối là không.

Gần tới giờ tan làm, Đồng Niệm mới nhìn thấy Lăng Cận Dương quay trở lại, cô giận dỗi không thèm để ý tới anh, cúi đầu thu dọn đồ đạc để về nhà. 

Thu dọn đồ vào túi xách xong, cô mím môi định bước đi, nhưng không ngờ cổ tay bị nắm chặt, chưa kịp phản ứng, đã bị Lăng Cận Dương kéo vào thang máy dành riêng cho tổng giám đốc.

Cửa thang máy vừa đóng, trước mắt Đồng Niệm liền xuất hiện một bóng tối, người đàn ông cúi đầu, hôn lên môi của cô.

"Ưmh!"

Đồng Niêm cả kinh, theo bản năng đưa tay đẩy anh ra, trong lòng cô cảm thấy tức giận, không chịu phối hợp với anh, hung hăng cắn lưỡi anh một cái.

“Hừ.”

Người đàn ông khẽ kêu lên một tiếng, giơ tay lên che miệng cúi đầu, khuôn mặt tựa vào vách tường thang máy, cả buổi cũng không nhúc nhích.

Cắn anh một cái, Đồng Niệm cảm thấy trong lòng hả giận, nhưng thấy anh hồi lâu cũng không có lên tiếng, cũng không có động tác gì, đáy lòng hơi thấp thỏm, không nhịn được xoay người nhìn anh.

Nhìn anh lấy tay che miệng, mày kiếm gắt gao nhíu chặt lại, Đồng Niệm hoảng sợ, thầm nghĩ chẳng lẽ vừa rồi cô cắn mạnh đến nỗi làm anh bị thương rồi sao?

Nghĩ đến đây, Đồng Niệm vội vàng đưa tay kéo cánh tay anh, sốt ruột hỏi: “Anh bị sao rồi? Đưa em xem thử.”

Cô chủ động lại gần, Lăng Cận Dương giả bộ cả buổi, lúc này mới nắm lấy thời cơ, trở tay đè cô ở trong ngực, môi mỏng thấp xuống, hung hăng hôn môi của cô, thừa dịp cô mở miệng lên tiếng, linh hoạt đẩy ra hàm răng cô ra, thỏa mãn thưởng thức tư vị trong miệng cô. 

Bị anh ôm không thể động đậy, Đồng Niệm mới biết thế nào là tự mình làm tự mình chịu, nhưng cô giãy giụa không thoát, giữa răng và môi đều là mùi vị của anh. Dần dần tức giận trong lòng tản đi, cô không kiềm chế được đưa đầu lưỡi ra, đáp lại nụ hôn của anh.

Nụ hôn này trong thoáng chốc vô cùng mãnh liệt, nhiệt liệt kích thích lòng người.

Thang máy dành riêng đi xuống tới bãi đậu xe tầng cuối cùng, cửa thang máy kêu “Đinh” một tiếng rồi mở ra.

Nghe được tiếng thang máy, Đồng Niệm lấy lại tinh thần, cô dùng sức đẩy anh ra, đôi mắt đen nhánh nhìn anh nghiêm khắc, khiến da đầu Lăng Cận Dương tê dại một hồi.

Cúi đầu nhìn người trong ngực, ánh mắt sâu thẳm của Lăng Cận Dương chớp một cái, thế nhưng không dời mắt nổi. Nhìn đôi mắt xinh đẹp của cô, ánh mắt nhu hòa phản chiếu bóng dáng của anh, cánh môi bị anh hôn đến sưng đỏ, thoáng chốc làm cho cả người anh nóng lên.

Cố nén kích động trong người, dđl/q"d Lăng Cận Dương thở dốc một hơi, giơ tay lên sửa sang cổ áo của cô, cúi đầu hôn lên môi cô một cái, giọng nói khàn khàn: “Không được tức giận, tối nay anh dẫn em đến một nơi.”

Nắm lấy tay của cô, Lăng Cận Dương mở cửa xe ra, hai người sau khi ngồi vào trong xe, anh nổ máy lái xe đến Lam Điệu.

Tại Lam Điệu, đã được nhân viên chuẩn bị trước bàn ăn, sau khi dùng xong cơm tối, Lăng Cận Dương thần thần bí dẫn cô rời đi, lái xe tới đỉnh núi.

Tối nay trên đỉnh núi, gió lay động nhẹ. Bầu trời đêm chìm trong bóng tối, từng ngôi sao nhỏ chiếu sáng lấp lánh, điểm đầy phía chân trời.

Đứng ở chỗ cao nhất trên đỉnh núi, Đồng Niệm hít sâu một hơi, ngửi mùi thơm cây cỏ. Cô ngẩng đầu lên, xung quanh ánh sáng rực rỡ, tựa như một giấc mộng.

Nhìn nụ cười trên khóe miệng cô, đôi mắt thâm thúy của Lăng cận Dương sáng lên, cất bước đi tới đứng phía sau lưng cô, giang hai cánh tay ôm cô vào trong ngực, từ góc độ anh nhìn xuống có thể nhìn thấy lông mi cong vút của cô.

“Niệm Niệm.” Lăng Cận Dương nhẹ nhàng kêu cô một tiếng, môi mỏng dính vào bên tai của cô, tỉ mỉ hôn từng cái, thì thầm nói: “Em còn nhớ rõ hôm nay là ngày gì không?” 

Đồng Niệm trong lòng ấm áp, nhếch miệng cười, cả ngày hôm nay không thấy bóng dáng của anh, cô còn tưởng là anh quên rồi. Có thể thấy được anh sắp xếp bữa cơm ở Lam Điệu, chở cô tới đỉnh núi, trong lòng cô vô cùng cảm động.

Mỗi năm vào ngày này, anh không quên, cô cũng khắc ghi trong đáy lòng, dù là những thứ kia đã từng làm cô tổn thương, cô cũng âm thầm để sâu nhất trong đáy lòng, chưa từng quên qua.

"Nhớ."

Đồng niệm quay người lại, hai người đứng đối mặt nhau, đôi mắt trong suốt nhìn vào chỗ sâu nhất trong mắt anh, cô nắm chặt tay của anh, mười ngón tay của hai người đan chặt vào nhau: “Hôm nay, mười ba năm trước, là ngày em bước chân vào nhà họ Lăng, cũng là ngày chúng ta lần đầu tiên gặp nhau.”

Giang hai cánh tay ôm cô vào trong ngực, Lăng Cận Dương cúi đầu, đôi môi nâng lên một độ cong mê người: “”Đúng rồi, thì ra đã qua lâu như vậy rồi.”

Khóe mắt dâng lên một mảnh chua xót, Đồng Niệm lấy tay ôm chặt hông của anh, dán mặt vào ngực anh, những hình ảnh lần lượt đi qua, giống như sóng biển, một luồng đánh úp về phía tâm biển. Những thứ tốt xấu, đau buồn, vô luận bất cứ vẻ mặt nào, tâm trạng nào, đều có bóng dáng của anh vây lượn ở bên người.

Cho đến giờ phút này Đồng Niệm mới hiểu được, nếu như cuộc sống chỉ có yêu, đó là không hoàn chỉnh: Hỉ nộ ái ố, mỗi một loại đều là trải nghiệm của cuộc sống, chúng ta chịu tổn thương càng nhiều, tình cảm càng chôn sâu, càng không muốn xa rời. Chỉ là hai người bọn họ cũng có may mắn, dù xảy ra chuyện gì cũng đều có cơ hội để hai người được gần nhau, chưa từng chia lìa, cũng chưa từng từ bỏ.  

Đồng Niệm từ trong ngực anh ngẩng đầu lên, tiễn đồng đen nhánh trong một khoảng không gian mờ mịt, cô nhìn khuôn mặt tuấn tú của anh, đáy lòng ngũ vị tạp trần, giọng nói nhàn nhạt chua xót: “Anh trai, em gái đã trưởng thành.”

Giọng nói của cô quanh quẩn ở bên tai, trái tim Lăng cận Dương đập mạnh, anh yên tĩnh nhìn người trong ngực, hồi tưởng lại những năm qua từng chút một, sâu trong tròng mắt xẹt qua quang ảnh nhỏ vụn. Anh cúi mặt xuống, dịu dàng lẩm bẩm: “Em gái anh đã trưởng thành.”
Bình Luận (0)
Comment