Yêu Giả Vi Vương

Chương 102

Tiêu Lãng cười tủm tỉm, tiếp tục ăn ngấu nghiến. Tuy Tiêu Lãng không hiểu thi từ nhưng có Tiêu Thanh Y thấm nhuần, hắn sẽ không thô tục như vậy. Tiêu Lãng cố ý làm, hắn không muốn lại tham gia loại yến hội chết tiệt này nữa. Hôm nay Tiêu Lãng quậy như vậy chắc sau này Vân Tử Sam không dám lại mời hắn nữa.

Chính lúc này, một thanh âm dễ nghe vang lên:

- Lãng công tử, ngươi là con một của Thanh Đế tiền bối, Cô Cô của công tử, Tiêu Thanh Y càng là tài nữ nổi tiếng trong vương triều, không biết công tử có thể làm một bài thơ được không? Để chúng ta kiến thức phong cách hậu nhân danh môn.

Không ngờ có tiểu thư mời Tiêu Lãng làm thơ.

Vô số ánh mắt kinh ngạc liếc qua, phát hiện là Tả Hi, tiểu thư của Tả gia, tất cả ngộ ra. Mắt đám người Tiêu Cuồng, Tả Minh, Đông Phương Mạc Nhiên sáng rỡ, đây là cơ hội tốt để trào phúng, đã kích Tiêu Lãng.

Mắt Vân Tử Sam cũng sáng lên, quay đầu nhìn Tiêu Lãng, dường như mong chờ hắn nhất minh kinh nhân. Dù sao Tiêu Lãng là nhi tử của Tiêu Thanh Đế, Nghịch Tuyết Trà, được Tiêu Thanh Y nuôi lớn. Năm xưa tài tình của Tiêu Thanh Y danh chấn Chiến Vương triều.

Tiêu Lãng kinh ngạc ngẩng đầu lên, ngọng nghịu nói:

- Xin lỗi, ta không biết thứ cao nhã như vậy. Con người thô như ta chỉ biết đánh giết. Không bằng tiểu thư Tả gia và ta cùng nhau diễn một đoạn trợ hứng cho mọi người? Truyện được copy tại Truyện FULL

- Xì!

Vang nhiều tiếng cười khẩy, khinh thường. Tả Hi, tiểu thư của Tả gia cười nhạt. Ánh mắt các tiểu thư, tài tử nhìn Tiêu Lãng từ xem thường biến thành ghét ra mặt.

Trên thi yến khảo tài học, chú trọng phong nhã. Tiêu Lãng đòi đánh đấm chỉ khiến mọi người xem thường.

Bên ngoài chính điện của Tử Sam các chợt vang tiếng cười dài xa xăm:

- Ha ha ha ha ha ha! Đã đến chậm, xin các vị thứ lỗi!

Trong ánh mắt của mọi người, một công tử áo trắng sải bước đi tới. Nghe thanh âm này, Vân Tử Sam, đám tiểu thư mắt sáng ngời, đưa mắt nhìn. Tiêu Lãng tò mò liếc qua, thầm khen, hay cho một tuyệt thế công tử.

Tuổi trạc hai mươi, vóc dáng một thước tám, vai rộng eo thon, tóc dài bay bay, diện mạo rất tuấn tú mà không mất khí chất nam nhân mạnh mẽ. Mặt treo nụ cười, phong độ phiên phiên, ánh mắt tự tin mà ôn hòa khiến người có hảo cảm.

Đây là một công tử có khí chất miễn cưỡng ngang với Quân Thần Độc Cô Hành, Tiêu Lãng hơi ghen tỵ. Thấy nam nhân đi hướng mình, Tiêu Lãng hiểu ngay vị trí thứ nhất là chừa cho gã. Tiêu Lãng thầm suy đoán thân phận của tuyệt thế công tử này.

Một lát sau, một cái tên nhảy ra.

Nghịch Thương, đệ nhất công tử bí ẩn của Nghịch gia, tuyệt thế công tử được Vân Tử Sam gọi là rồng trong cõi người.

- Hút ngụm khí lạnh đã đến muộn, phải bị phạt ba ly!

Quả nhiên!

Quả nhiên, Vân Tử Sam lên tiếng xác định thân phận của người này. Đám người Tiêu Cuồng, Tả Minh, Đông Phương Mạc Nhiên cười lớn hùa theo, đáy mắt có tia ghen tỵ. Bên kia các tiểu thư mắt sáng ngời, mặt mày đưa tình. Tả Hi, tiểu thư của Tả gia luôn căm hận Tiêu Lãng cũng cúi đầu rũ mi mắt, vẻ mặt ngượng ngùng, thỉnh thoảng ngẩng đầu liếc trộm công tử này, hiển nhiên có tình ý với gã.

Nghịch Thương đi đến cái bàn thứ nhất, cười chắp tay với mọi người:

- Ha ha ha ha ha ha! Ba ly thì ba ly, Nghịch Thương đến muộn nên tự phạt!

Nghịch Thương uống ba ly liên tiếp, động tác mây bay nước chảy, tiêu sái phong lưu. Mắt Vân Tử Sam lại sáng lên.

Tiêu Lãng cúi đầu ăn không để ý tới ai.

Nghịch Thương chợt gật đầu, cười thân thiết nói nhỏ:

- Chào Lãng công tử!

Tiêu Lãng hờ hững đáp lại, lòng thầm cảm thán, khí độ của Nghịch công tử đúng là vô song.

Vân Tử Sam mỉm cười nói:

- Nghịch công tử, phạt ba ly rượu không thể bình ổn vô số người ngưỡng mộ công tử chờ đợi khổ sở, công tử phải làm một bài thơ hơn nữa khiến các tiểu thư vừa lòng mới được!

Mắt mi như xuân thủy, khí chất cao nhã, Vân Tử Sam nhỏ tuổi mà không chút luống cuống, nói vài câu đã dễ dàng nắm giữ không khí, không uổng là được hoàng thất chuyên tâm bồi dưỡng.

Nghịch Thương cười tủm tỉm định đáp lời thì cung nữ đứng bên ngoài cao giọng quát:

- Đông Phương tiểu thư đến!

Tiêu Lãng bị nghẹn sặc khùng khục, kinh khủng ngẩng đầu nhìn cửa đại điện. Quả nhiên thấy váy hồng thướt tha, Đông Phương Hồng Đậu vóc người bóng bỏng làm vô số tài tử nuốt nước bọt chậm rãi đi đến.

Tiêu Lãng vội cúi mặt xuống, rũ mi mắt làm bộ như không thấy, không cần nhìn hắn cũng biết Đông Phương Hồng Đậu lạnh lùng liếc qua, bên trong chất chứa sát ý.

Mặt ngoài thì Đông Phương Hồng Đậu không có gì biến đổi, chỉ hơi lạnh lùng, không nhiệt tình như lửa giống thường khi. Vân Tử Sam thầm trách móc và nói giỡn với Đông Phương Hồng Đậu vài câu. Đông Phương Hồng Đậu yên lặng ngồi một bên, vẻ mặt hờ hững, thỉnh thoảng liếc hướng Tiêu Lãng chất chứa hận.

"Cha nó, sát khí lớn quá, phải coi chừng chuẩn bị chuồn thôi!"

Bánh ngọt ngon miệng giờ như gỗ vụn nhai trong miệng Tiêu Lãng, hắn không thể không làm bộ ăn cái gì để che giấu lúng túng, như ngồi trên bàn châm. Tiêu Lãng thầm nhủ tìm cơ hội bỏ trốn.

Vân Tử Sam nói cười với Đông Phương Hồng Đậu mấy câu xong lại chuyển đề tài vào Nghịch Thương:

- Nghịch công tử, xin hãy làm thơ, để chúng ta thấy phong thái của đệ nhất công tử Nghịch gia!

Vô số ánh mắt lập tức nhìn chằm chằm Nghịch công tử bí ẩn, vẻ mặt tò mò. Có nhiều nữ nhân mặt mày đưa tình, động tâm.

Nghịch Thương đứng dậy hành lễ, cười nói:

- Ha ha ha ha ha ha! Vậy thì ta tùy ý làm một bài bêu xấu.

Nghịch Thương trầm ngâm, một lát sau thanh âm ngân nga vang trong đại điện:

- Nhất thế phù hoa tha nhân mộ, kỷ hứa khảm khả duy tự tri. Công thành danh tựu sầu bạch thủ, thức mục nhưng tại hoàng lương xử.

Giọng của Nghịch Thương rất êm tai, hơi từ tính, giờ đọc thơ đôi khi trầm thấp, đôi khi tang thương, mỗi câu lên xuống. Đại sảnh yên lặng, mọi người chìm trong ý cảnh bốn câu ngắn ngủi của Nghịch Thương.

Không thể không nói câu thơ của Nghịch Thương thật sự không tệ, ít nhất ý cảnh hoàn toàn trấn áp các tài tử vừa rồi, tuổi không lớn lại có cảm xúc sâu với cuộc đời.

Tiêu Lãng hoàn toàn không hiểu thi từ, nhưng không thể không vỗ tay khen Nghịch Thương. nhìn vẻ mặt hoảng hốt của mọi người là hiểu bài thơ này đã xúc động tâm hồn họ. Tiêu Lãng hờ hững liếc Nghịch Thương, không biết võ lực của người này ra sao, nếu cường đại thì đúng là rồng trong cõi người.

Trà Mộc cười nói đánh vỡ không khí im lặng trong đại điện:

- Thơ hay, thơ hay. Câu thơ của Nghịch Thương tuy không hao lệ nhưng ý cảnh hoàn toàn lấn át chúng ta, khâm phục, khâm phục!

Mọi người phụ họa. Mắt Vân Tử Sam sáng hơn. Có nhiều tiểu thư càng cười ngại ngùng. Nghịch Thương mỉm cười, khiêm tốn đáp lễ, nụ cười chân thành không chút làm bộ làm tịch, nhân cách hấp dẫn hơn đám người Tiêu Cuồng, Tả Minh, Đông Phương Mạc Nhiên rất nhiều.

Không khí trong đại sảnh lại sống động, Tiêu Lãng cúi đầu né tránh ánh mắt giết người của Đông Phương Hồng Đậu thỉnh thoảng quét qua. Tiêu Lãng nhìn trái liếc phải, tìm cơ hội chạy trốn.

Thỉnh thoảng có công tử đứng ra ngâm thơ, yến hội như vậy không khác gì đại tái đi săn, đều cho họ cơ hội hấp dẫn các tiểu thư. Các tiểu thư rất rộng rãi, tuy không nói nhiều nhưng ánh mắt nóng bỏng, có tiểu thư to gan nháy mắt đầy ẩn ý với công tử mình thích.

Tiêu Lãng nhìn đình viện phú lệ đường hoàng trang nghiêm bá khí thâm thâm, cảm thán thế sự vô thường. Trước đó không lâu Tiêu Lãng còn bị công tử tiểu thành Tư Đồ Chiến Thiên rượt chạy khắp núi, hôm nay lại quang minh chính đại một mình đi vào hoàng cung.

Tiêu Lãng không vì thân phận, địa vị thay đổi mà kiêu ngạo, ngược lại càng thêm kiên định quyết tâm trở thành cường giả.

Một vật khắc một vật, người thích ứng tự nhiên mới sống được. Thế giới này tàn khốc hơn kiếp trước của Tiêu Lãng, muốn có được càng nhiều thì phải trả giá nhiều hơn.

Bình Luận (0)
Comment