Yêu Giả Vi Vương

Chương 1035

Tiêu Lãng tất nhiên có thể kiên trì, cũng từng có suy nghĩ kiên trì. Từ xưa tới nay yểu điệu thục nữ, quân tử hảo cầu. Hoàn Nhan Nhược Thủy loại mỹ nữ như vậy, đừng nói đến lấy về, cho dù ôm một cái, nam nhân đã muốn say rồi.

Chỉ có điều dưa hái xanh không ngọt. Hai vị nữ tử xem thường nam tử thiên hạ, Tiêu Lãng biết mình là thần khí thể, cũng không hy vọng xa vời. Hoàn Nhan Nhược Thủy chỉ cảm ơn, trong lòng vẫn còn có chút mâu thuẫn.

Như vậy không có ý nghĩa. Tình yêu nam nữ, phải là hai bên ngươi tình ta nguyện mới thú vị không phải sao?

Cho nên hắn rất thẳng thắn cự tuyệt nói:

- Nhược Thủy, ta thật sự chỉ muốn làm bằng hữu của nàng! Nàng có thể hiểu ý của ta chứ?

Hoàn Nhan Nhược Thủy thông minh nhanh trí tất nhiên có thể hiểu được. Nàng nở nụ cười dịu dàng nói:

- Vậy sau này ngươi làm đại ca của chúng ta đi! Phụ thân đã nhận ngươi làm cháu trai rồi.

- Được!

Tiêu Lãng cười ha ha. Có thể làm đại ca của hai tỷ muội song sinh này, sợ là vô số thanh niên tuấn ngạn trong toàn thiên hạ sẽ phải đố kị tới phát điên chứ?

- Nhược Thủy, Như Ngọc, bái kiến đại ca!

Hai tỷ muội đồng thời thấp giọng hành lễ. Hai mỹ nữ đại siêu cấp giống nhau như đúc đứng chung một chỗ, dáng vẻ nhu thuận hiểu chuyện, làm cho người ta có cảm giác thị nữ bị trùng kích vô cùng lớn. Tiêu Lãng có chút cảm giác không dám nhìn.

Chỉ có điều trong lòng hắn không có tham niệm. Hắn thản nhiên nở nụ cười nói:

- Đại ca hiện tại nghèo rớt mùng tơi, cũng không có lễ vật cho các muội. Sau này chờ đại ca nổi bật hơn mọi người, chờ các muội lập gia đình, sẽ cho thêm một món lễ lớn.

Hoàn Nhan Như Ngọc không thích nói chuyện, ngược lại Nhược Thủy cười một tiếng nói:

- Vậy trước tiên cám ơn đại ca!

Tâm tình Tiêu Lãng rất tốt, suy nghĩ ở thêm vài ngày sẽ đi Hiên Viên Lĩnh, tiếp đó đi Tuyết Mai Thành một chuyến, là có thể trở lại Thiên Châu.

Nhớ tới đoạn đường này, hắn một lòng cảm khái. Sợ là không ai ở Thiên Châu nghĩ tới, hắn ở Thần Vực lại ăn sung mặc sướng như vậy? Tuy rằng mấy lần suýt chết, nhưng cuối cùng không phải vẫn sống sót sao?

Nghĩ đến mấy lần suýt chết, Tiêu Lãng nhớ tới một chuyện, thi thể Toan Nghê Thú!

Trước đây hắn không dám hỏi, giờ phút này hắn đã có mối quan hệ như vậy với Hoàn Nhan gia, tất nhiên không còn kiêng kỵ nữa. Cho nên sau khi nói với hai người vài câu chuẩn bị cáo từ, hắn đột nhiên hỏi:

- Nhược Thủy, trong sân này an toàn chứ?

- Sao vậy, đại ca? Nơi này tuyệt đối an toàn!

Nhược Thủy chớp chớp đôi mắt to hỏi.

Tiêu Lãng dừng một chút, thấp giọng nói:

- Muội giúp ta nhìn thi thể con dị thú này một chút, xem có ích lợi gì không?

- Chờ một chút!

Hoàn Nhan Như Ngọc đột nhiên mở miệng nói, sau đó đi vào trong phòng mở một cơ quan ra, mở cấm chế trong gian phòng ra, lúc này mới tò mò nhìn Tiêu Lãng, muốn xem hắn lấy được vật gì tốt?

Vèo!

Tiêu Lãng trực tiếp lấy thi thể hoang thú Toan Nghê ra. Tuy dị thú này đã chết, nhưng khí tức vẫn vô cùng cường đại. Nhất thời trong gian phòng tràn đầy một uy áp cường đại, khiến ba người thở có chút khó khăn.

- Đây… đây là?

Chân mày Hoàn Nhan Như Ngọc nhíu lại, hoa dung thất sắc. Nàng lại hồ nghi xem xét tỉ mỉ, hiển nhiên không nhận ra. Hoàn Nhan Nhược Thủy che miệng nhỏ, kinh ngạc kêu lên:

- Đại ca, nhanh cất đi!

Tiêu Lãng vội vàng thu hồi thi thể hoang thú Toan Nghê. Lúc này, lúc này uy áp trong gian phòng mới giảm đi. Ánh mắt Hoàn Nhan Như Ngọc sáng lên. Đột nhiên nàng nhớ tới điều gì, không dám tin tưởng kêu to:

- Đây... lại có thể là thi thể hoang thú Toan Nghê? Đại ca, đại ca làm sao có được nó? Thời gian trước vô số gia tộc đều tranh mua chém giết, làm sao lại lọt vào trong tay đại ca được?

Hoàn Nhan Nhược Thủy cũng hiếu kỳ và cảm thấy khó hiểu, ánh mắt nhìn Tiêu Lãng sáng lấp lánh. Tiêu Lãng chỉ là một võ giả từ vực diện nhỏ tới lại cho nàng quá nhiều điều kinh ngạc...

Tiêu Lãng cười khổ một tiếng, tùy tiện giải thích. Lúc này Hoàn Nhan Nhược Thủy mới cảm khái nói:

- Đại ca, hiện tại chắc hẳn mười mấy sơn lĩnh, mấy trăm gia tộc đều đang hận đại ca thấu xương. Đại ca có biết con hoang thú Toan Nghê trân quý tới mức nào không? Mấy trăm gia tộc vì truy sát con hoang thú Toan Nghê này ít nhất đã chết gần nghìn cường giả!

- A, khoa trương như vậy sao?

Thật ra Tiêu Lãng đã suy đoán được một chút, chỉ có điều hắn không thèm để ý tới những điều này. Hắn mặt mày hớn hở hỏi:

- Nhược Thủy, con hoang thú Toan Nghê này có ích lợi gì? Cụ thể sử dụng như thế nào?

Hoàn Nhan Như Ngọc không hiểu, nhưng Hoàn Nhan Nhược Thủy lại biết rất rõ. Nàng giải thích:

- Nguyên đan! Thần Vực có rất nhiều hoang thú viễn cổ, hoang thú cường đại đều có thể ngưng kết nguyên đan. Trong nguyên đan của chúng có khả năng chứa thiên đạo chí lý có thể giúp võ giả đột phá bình cảnh, có khả năng chứa một loại thần thông cường đại nào đó, khiến võ giả nhận được một loại thần thông cường đại nào đó. Hoang thú càng cường đại, nguyên đan của chúng càng quý. Mà hoang thú Toan Nghê đại ca nhận được là một trong mười hoang thú đứng đầu Hủy Diệt Chi Địa. Nếu như bán ra chắc hẳn có thể bán được mấy tỉ tử thánh thạch... Cụ thể có công hiệu gì, vậy phải đợi sau khi ngươi luyện hóa xong mới biết được!

- A, mấy tỉ tử thánh thạch, phát tài.

Tim Tiêu Lãng đập không ngừng. Trong mắt hắn, số tử thánh thạch đó có thể xếp thành một ngọn núi lớn siêu cấp. Nhiều tử thánh thạch như vậy nếu như mang trở lại Thiên Châu, có thể đào tạo được bao nhiêu cường giả?

Mình luyện hóa sao?

Tiêu Lãng chưa từng nghĩ qua, chủ yếu vì hắn cảm thấy bản thân mình không có tiền đồ gì, luyện hóa thật lãng phí.

Bán sao?

Tiêu Lãng lại cảm thấy đáng tiếc. Đây là vấn đề khiến hắn cảm thấy rất bối rối. Hắn trầm ngâm một hồi, cuối cùng nhớ tới một chuyện, hỏi:

- Đúng rồi, Nhược Thủy! Phụ thân muội không phải vì đi tìm nguyên đan hoang thú mới bị trúng độc sao? Thúc thúc có cần nguyên đan của Toan Nghê Thú này không? Nếu muốn... Ta đưa cho thúc thú.

Tiêu Lãng không nỡ lòng bỏ ra luyện hóa. Bán cũng không dễ bán, không bằng đưa cho Hoàn Nhan Tuyệt Sát. Lấy thực lực của Hoàn Nhan gia, không thể nào cho ra cái giá quá thấp chứ? Như vậy lại có một nhân tình...

- Chuyện này...

Thân thể hai tỷ muội Hoàn Nhan Nhược Thủy đều run lên, lập tức vui mừng. Ánh mắt các nàng nhìn Tiêu Lãng càng thêm nhu hòa. Hoàn Nhan Nhược Thủy lập tức lấy ngọc phù ra truyền tin. Kết quả chỉ một lát sau nàng lại lắc đầu nói:

- Phụ thân nói, thuộc tính của hoang thú Toan Nghê và phụ thân không hợp, bằng không phụ thân đã sớm đi giết con hoang thú Toan Nghê kia! Phụ thân đề nghị... để đại ca luyện hóa!

- Ta luyện hóa?

Tiêu Lãng không giải thích được nói:

- Ta là thần khí thể, bá phụ không biết sao?

- Phụ thân biết.

Hoàn Nhan Nhược Thủy kỳ thực cũng rất nghi hoặc, vẫn lắc đầu nói:

- Cụ thể phụ thân cũng không nói, đại ca tự nghĩ đi. Về phương pháp luyện hóa muội sẽ bảo người đưa cho đại ca. Nếu như đại ca không luyện hóa, chúng ta giúp đại ca bán đấu giá, ít nhất cũng phải được bốn tỉ tử thánh thạch trở lên.

Hai tỷ muội rời đi, Tiêu Lãng vẫn còn băn khoăn. Rốt cuộc mình nên luyện hóa hay không luyện hóa nguyên đan hoang thú Toan Nghê này? Mấy tỉ tử thánh thạch thoáng một cái luyện hóa hết, nếu như không có công hiệu quá lớn, đây không phải là thiệt thòi lớn sao? Nếu như mang mấy tỉ tử thánh thạch này về, Thiên Châu có thể xuất hiện bao nhiêu võ giả Đại Thần? Nếu như xuất hiện một thiên tài tuyệt thế, cần tốn rất nhiều tài nguyên để đào tạo? Sau này Thiên Châu không phải cũng có thể có uy danh tại Thần Vực sao? Đây cũng là tâm nguyện của Thiên Ma Đại Đế...

Hoàn Nhan Nhược Thủy rất nhanh đã đưa công pháp luyện hóa nguyên đan tới. Đồng thời nàng còn đưa tới một viên hỗn độn thạch, cùng với trăm vạn tử thánh thạch. Hoàn Nhan Nhược Thủy cũng không lộ diện, chỉ đưa tới một câu, nói đó là chút tâm ý của nàng.

Tiêu Lãng lấy ra ba mươi vạn tử thánh thạch, chuẩn bị đưa cho Độc Long. Vừa vào phòng Độc Long, hắn liền nhìn thấy khói độc cuồn cuộn bên trong. Hắn hoảng sợ vội vàng lui ra ngoài. Sau khi chờ ở bên ngoài nửa canh giờ, giọng nói đầy mừng rõ của Độc Long mới từ bên trong truyền ra:

- Chủ nhân, ta, ta đột phá Thần Quân cảnh rồi!

Bình Luận (0)
Comment