Yêu Giả Vi Vương

Chương 1155

Khi ưng trảo ập xuống thì Tiêu Lãng đã tỉnh lại, lòng cực kỳ tức giận, hắn đang ngộ đạo mà bị đánh gãy? Nhưng bây giờ chỉ mành treo chuông, Tiêu Lãng lập tức thoát khỏi trạng thái ngộ đạo, đưa mắt nhìn lên trời.

- Thiên Ma lão tổ?

Tiêu Lãng liếc một cái rồi chuẩn bị phóng Tình Không chạy trốn, nhưng giây phút kia ưng trảo do năng lượng ngưng tụ ra bỗng nổ tung, chưa đụng vào người hắn đã nổ. Khí kình cường đại tạc bay Tiêu Lãng và vô số Thần Tổ cảnh.

- Thật to gan, mặc kệ ngươi là ai, hôm nay phải chết!

Thiên Tôn của gia tộc Vong Trần hoàn toàn nổi giận. Tuy một kích vừa rồi không tạc chết Thần Tổ cảnh của gia tộc bọn họ nhưng khiến pho tượng lắc lư. Dám đụng vào pho tượng Chí Cao Thần? Vậy sẽ là tình huống không chết không ngừng.

- Cút đi, lão tổ ta chỉ muốn giết Tiêu Lãng, ai chắn ta phải chết!

Thiên Ma lão tổ có dấu hiệu thần kinh. Hôm qua Thiên Ma lão tổ nhận được tin, quyết định tốn số tiền lớn mời một đám tử sĩ, không tiếc đắc tội gia tộc Vong Trần quyết làm thịt Tiêu Lãng. Cơ hội tốt như vậy mà bỏ qua không phải là tính cách của Thiên Ma lão tổ.

Thiên Ma lão tổ hóa thành chim đại bàng xẹt qua, Tiêu Lãng chưa ổn định đã bị một ưng trảo khác tạc nổ. Tiêu Lãng không kịp phóng Tình Không, lại bị khí lãng cường đại hất bay.

Tay Thiên Ma lão tổ bỗng cầm cây roi hóa thành bóng tiên đầy trời quét hướng Tiêu Lãng, định quấn lấy hắn.

Tiêu Lãng bị đánh không kịp trở tay. Thủ đoạn công kích của Thiên Ma lão tổ như đo ni đóng giày. Thân thể Tiêu Lãng không ổn định, linh hồn bị chấn động thì làm sao phóng ra Tình Không? Không gian xung quanh chấn động tầng tầng, nếu Tiêu Lãng miễn cưỡng phóng Tình Không thì rất có thể khiến không gian vặn vẹo sụp đổ, đến lúc đó càng chết thảm.

Mới đầu Tiêu Lãng không phóng ra vòng bảo hộ, bây giờ thân thể liên tục bị nổ, tuy rằng bị thương ngoài da nhưng hắn không có cách ngào ngưng tụ vòng bảo hộ. Thiên Ma lão tổ công kích dồn dập, không cho hắn cơ hội đánh trả.

Vù vù vù vù vù!

Thiên Tôn của gia tộc Vong Trần công kích, vài đợt công kích đánh vào lưng Thiên Ma lão tổ. Roi của Thiên Ma lão tổ đang quét hướng Tiêu Lãng, tay liên tục ngưng tụ ưng trảo bùng nổ. Nếu Thiên Ma lão tổ tránh né thì Tiêu Lãng có cơ hội thở dốc, và có thể phóng Tình Không chạy trốn.

- Tiêu Lãng, chết đi!

Trong mắt Thiên Ma lão tổ đầy điên cuồng, không quan tâm công kích sau lưng. Khi năng lượng sau lưng nổ, Thiên Ma lão tổ mượn cơ hội tăng tốc độ đến mức nhanh nhất, roi dài quấn lấy Tiêu Lãng, chợt kéo roi lôi hắn đến gần.

Bùm bùm bùm bùm bùm!

Năng lượng vòng bảo hộ của Thiên Ma lão tổ nổ tung, sau lưng có công kích của một Thiên Tôn của gia tộc Vong Trần rít gào bay tới. Thiên Ma lão tổ vẫn không để ý, năng lượng vờn quanh tay trái mạnh bóp đầu Tiêu Lãng đang bị kéo tới.

- Muốn ta chết? Vậy cùng chết chung!

Tiêu Lãng cảm nhận hơi thở chết chóc nhưng không hề hoảng hốt, ngược lại trong mắt lấp lánh chiến ý dữ tợn điên cuồng. Mắt Tiêu Lãng phóng ra Toan Nghê Sát, Liệt Thần Thủ lấp lánh tia chớp cào ngực Thiên Ma lão tổ.

Vù vù vù vù vù!

Chỉ mành treo chuông, Thiên Ma lão tổ miễn cưỡng ngưng tụ một vòng bảo hộ nhưng chưa thành hình đã bị Toan Nghê Sát đánh nát. Một chút năng lượng của Toan Nghê Sát nhập vào người Thiên Ma lão tổ khiến linh hồn của lão khựng lại không phẩy một giây. Trong khoảnh khắc đó Liệt Thần Thủ của Tiêu Lãng đã đến trước ngực Thiên Ma lão tổ, ưng trảo mới chỉ đụng vào đầu hắn.

Ngọc thạch câu phần!

Thiên Ma lão tổ cảm nhận ý chí lạnh băng, lão biết nếu dám làm tới thì ngực lão sẽ thủng một lỗ, trái tim bị bóp nát.

Vuốt sắc ám kim của Tiêu Lãng có thể bóp nát vòng bảo hộ của Tu Duyên. Thân thể Thiên Ma lão tổ rất mạnh nhưng tuyệt đối không sánh bằng vòng bảo hộ của tiền kỳ Thiên Tôn.

Giết hay là không?

Đây là một vấn đề. Thiên Ma lão tổ là kẻ độc ác, lão giết người không chớp mắt. Nhưng vấn đề ở chỗ giết người khác, còn bây giờ là ngọc thạch câu phần, bất cứ người nào đều sẽ đắn đo. Thiên Ma lão tổ có thân phận gì? Mười đại nhân vật hàng đầu Hủy Diệt chi địa ngọc thạch câu thần với tạp chủng Tiêu Lãng? Thế này thì hơi bị lỗ.

Đại nhân vật nào trước khi trở thành đại nhân vật đều rất liều mạng, không sợ chết!

Dựa vào cố gắng và tàn nhẫn leo lên cao, nhưng khi lên cao rồi, thói quen sống sung sướng, sai khiến người, trải qua năm tháng dài dặc, đấu chí trước kia không còn, càng yêu quý lông chim, mặt mũi của mình hơn, và không sót lại can đảm liều mạng.

Cho nên...

Trong khoảnh khắc đó đầu óc Thiên Ma lão tổ xoay chuyển, tay cầm trường tiên run lên quăng Tiêu Lãng ra, từ bỏ thời cơ tốt nhất giết chết hắn, tránh cho mình bị hắn mổ bụng.

- Chó chết!

Khi quăng Tiêu Lãng ra ngoài thì Thiên Ma lão tổ hối hận. Tiêu Lãng ổn định thân thể lập tức phóng Tình Không biến mất ngay.

Tiếng cười dài của Tiêu Lãng vang vọng khắp quản trường:

- Ha ha ha ha ha ha! Chó già Thiên Ma, ngươi không dám cược, cho nên... Hôm nay ngươi chết chắc!

Tiêu Lãng xuất hiện bên kia quảng trường, mắt lạnh băng nhìn chằm chằm Thiên Ma lão tổ. Thiên Tôn của gia tộc Vong Trần mặt lạnh lùng. Thiên Ma lão tổ cảm giác không ổn. Gia tộc Vong Trần có một vị hậu kỳ Thiên Tôn, nếu nhiều Thiên Tôn vây giết, không chừng hôm nay Thiên Ma lão tổ sẽ gục ngã tại đây.

Vù vù vù vù vù!

Mấy Thiên Tôn của gia tộc Vong Trần hóa thành cái bóng, không dùng năng lượng công kích, sợ ngộ thương dân chúng trong thành trì. Thần binh hiện ra trong tay các Thiên Tôn của gia tộc Vong Trần, ánh sáng lấp lánh rạch phá không gian mang theo tiếng sấm chớp giết hướng Thiên Ma lão tổ.

Thiên Ma lão tổ tức giận quát:

- Là các ngươi ép ta!

Năng lượng điên cuồng ngưng tụ trên người lão, một ưng trảo to hơn trước gấp mấy lần xuất hiện. Thiên Ma lão tổ không công kích bất cứ ai mà đánh vào pho tượng to lớn ở chính giữa quảng trường.

Vây Nguỵ cứu Triệu!

Kế sách của Thiên Ma lão tổ rất tốt. Đệ tử gia tộc Vong Trần sao có thể trơ mắt nhìn pho tượng Chí Cao Thần nhà mình bị phá hủy? Một khi mấy người đi bảo vệ pho tượng Chí Cao Thần thì Thiên Ma lão tổ có thể đại na di lượm một mạng.

Thiên Tôn của gia tộc Vong Trần biến sắc mặt, cực kỳ tức giận. Nhưng Thiên Tôn của gia tộc Vong Trần bất đắc dĩ xông hướng pho tượng Chí Cao Thần. Có hai người dùng thân thể che trước pho tượng Chí Cao Thần, ba người phát ra công kích mạnh nhất định ngăn chặn công kích năng lượng.

- Hừ!

Một thanh âm lạnh lùng bỗng vang lên, không biết vọng đến từ đâu nhưng nằm trong óc mọi người. Vô số người cảm giác như bị sét đánh, linh hồn đau xót.

Trên bầu trời có một bàn tay to nửa trong suốt đột nhiên xuất hiện, nhanh như chớp vỗ xuống dưới, trước khi mọi người kịp thấy rõ thì đã biến mất.

Ầm ầm ầm ầm ầm!

Bàn tay không lớn, chỉ có một thước nhưng khi nó biến mất thì nguyên thành trì run lên. Năng lượng của Thiên Ma lão tổ ngưng tụ ra ưng trảo cách pho tuợng Chí Cao Thần trăm thước bị nhẹ nhàng đánh tan tác.

Trong khoảnh khắc bàn tay trong suốt biến mất, chỗ Thiên Ma lão tổ đứng bị vỗ một cái hố sâu không thấy đáy. Thiên Ma lão tổ không kịp phát ra tiếng hét thảm đã biến mất, tựa như không còn trên cõi đời này.

- Chết không kịp ngáp? Uy lực của Chí Cao Thần khủng bố như vậy?

Tiêu Lãng bị một chưởng kia rung động, tim đập nhanh, run bần bật. Lần đầu tiên Tiêu Lãng thấy Chí Cao Thần ra tay, cho người cảm giác đừng nói là chút thực lực đó, dù có mạnh hơn gấp trăm lần cũng không đỡn ổi một chưởng kia.

Giờ phút này, tim Tiêu Lãng hoàn toàn chìm xuống. Có thể an toàn rút khỏi Thanh Long sơn thì sao? Trong vòng mười năm không giết chết Long Ngạo Chí Cao Thần thì Tiêu Lãng chỉ có đường chết. Tiêu Lãng có thể giết Long Ngạo Chí Cao Thần trong thời gian mười năm không? Hiển nhiên không thể. Đừng nói là mười năm, cho Tiêu Lãng một vạn năm, một trăm vạn năm cũng không có lòng tin.

Chợt một truyền âm vang trong đầu Tiêu Lãng:

- Như thế nào? Đấu chí sa sút? Người trẻ tuổi, ngươi có thể cảm ngộ một chút thiên đạo chí cao bản hoang để lại trong pho tượng thì xem như có duyên. Bản hoàng nhắc ngươi một câu! Thiên đạo luân hồi, vạn pháp tự nhiên, muốn vượt qua luân hồi thì phải vượt qua chính mình.

Tiêu Lãng như bị sét đánh, lần nữa đứng ngây như trời trồng, mắt mờ mịt.

Bình Luận (0)
Comment