Yêu Giả Vi Vương

Chương 1168

Đỉnh Tiêu Dao sơn có một vách núi nhô ra, trên vách núi có một cái đình, trong đình có một nam nhân tóc nâu bá khí vô song đứng trên đỉnh núi. Ánh mắt nam nhân tóc nâu nhìn biển mây phương xa, nhíu chặt mày.

Nam nhân tóc nâu mở miệng hỏi:

- Tử Mị Hoàng, có phải ngươi lầm rồi không? Bên này vốn không có thần chi khí thể gì, ngươi nói là Tiêu Lãng gì đó đến chỗ của ta?

Gần Tiêu Dao sơn có nhiều người đang dò xét khắp nơi, tìm kiếm. Nhưng khi có người đến gần Tiêu Dao sơn sẽ tự động đi đường vòng, bản thân người đó không biết mình buộc phải đi đường vòng, còn cảm giác là mình bay thẳng tới trước, rất là thần kỳ. Đừng nói những Thần Quân cảnh, Thần Tổ cảnh bên dưới, cho dù Lưu Hỏa Thiên Tôn đến cũng sẽ đi đường vòng.

Tử Mị Hoàng mặc áo tím hoa lệ trông còn đẹp hơn cả nữ nhân ngồi trong đình,nhàn nhã uống nước trà.

Tử Mị Hoàng phất tay nói:

- Không tìm thấy thì thôi, người đó không có quan hệ gì với ta, ngươi không cần quá nhiệt tình. Ngươi yên tâm, ta không phải đến cầu ngươi làm việc, ngươi cũng đừng mơ ước Tử Đế cung. Đánh chết ta quyết không cho ngươi Tử Đế cung!

Nam nhân tóc nâu vạm vỡ quay đầu lại, thở dài, bị nhìn thấu ý đồ mà không có vẻ gì ngượng ngùng.

Nam nhân tóc nâu vạm vỡ thở ngắn than dài nói:

- Tử Mị Hoàng, ngươi cầm chí bảo mà không biết dùng. Chí bảo như vậy mà ngươi lấy đến ở? Nếu ngươi cho ta thì chắc chắn công tử của ta sẽ cường đại hơn gấp đôi! Đến lúc đó ta có xử đẹp tiện nhân Bách Hoa, rồi huynh đệ chúng ta hợp tác, cộng với mấy Chí Cao Thần của Yêu Vực là có thể thống nhất không gian hỗn độn. Thấy sao?

Tử Mị Hoàng lắc đầu, nói:

- Thôi.

Tử Mị Hoàng ưu nhã bưng nước trà lên mà như uống rượu đỏ, nhấp một ngụm nhâm nhi.

Tử Mị Hoàng liếc Tiêu Dao Vương, nói:

- Tử Đế cung của ta là báu vật xếp hạng ba, Bách Hoa Tiên Tử là cường giả thứ nhất chứng đạo Chí Cao Thần. Lại nói trong tay nàng có chí bảo xếp hạng nhất, dù cho ngươi Tử Đế cung cũng vô dụng. Ngươi và Bách Hoa Tiên Tử đấu trăm vạn năm mà không thắng nổi, có cho ngươi Tử Đế cung cũng vô dụng.

Tiêu Dao Vương ngồi bệch xuống ghế:

- Nói bậy! Ngươi dám cho ta thì ta sẽ xử tên gian xảo đó!

Tuy Tiêu Dao Vương hùng hổ nhưng không thể giấu được vẻ buồn bã, hiển nhiên bị Tử Mị Hoàng nói trúng chỗ yếu.

Tử Mị Hoàng chợt nhướng mày nói:

- Tiêu Dao Vương, ngươi nói xem sao lúc trước ngươi vứt Hỗn Độn Lôi Thạch đi? Bây giờ để Tiêu Lãng chiếm lợi. Nếu ngươi có được Lôi chi bản nguyên nói không chừng đủ 'làm' Bách Hoa Tiên Tử rồi. Chậc chậc, tiếc quá. Lúc trước sao ngươi không nghĩ đến tự bạo để lại một tia tàn hồn, thế thì Lôi chi bản nguyên dung hợp với ngươi rồi.

Mặt Tiêu Dao Vương lại sa sầm, mắt đầy sát khí hét lên:

- Cút đi, còn nhắc đến chuyện này là ta trở mặt với ngươi! Ai ngờ Lôi chi bản nguyên yêu cầu như vậy mới dung hợp? Lúc trước ta nghiên cứu mười vạn năm, dùng hết cách, thật sự không ngờ đến. Lại nói... Dù ngươi phỏng đoán tự bạo để lại tàn hồn là có thể dung hợp thì ngươi sẽ tự bạo sao? Bà nội nó, bị tạp chủng Tiêu Lãng khi không vớ bở rồi!

Tử Mị Hoàng gật gù, cảm thán rằng:

- Cũng đúng, bất cứ ai dù biết thì sao dám tự bạo? Ai chán sống? Ài, thôi không nói chuyện này. Phải rồi, Tiêu Dao Vương, nếu Tiêu Lãng có phúc duyên dày đến nỗi có được Hỗn Độn Lôi Thạch lúc trước ngươi tùy tay vứt đi thì không bằng ngươi thu hắn làm đệ tử quan môn đi? Xem như các ngươi có duyên, không chừng sau này Tiêu Lãng có thể chứng đạo Chí Cao Thần, khi đó các ngươi hợp sức là xử được Bách Hoa Tiên Tử.

- Thu Tiêu Lãng làm đệ tử quan môn?

Tiêu Dao Vương đưa mặt gần sát Tử Mị Hoàng, lộ vẻ suy nghĩ sâu xa. Tử Mị Hoàng gật đầu.

Tiêu Dao Vương nghi ngờ hỏi:

- Hắn có thể chứng đạo Chí Cao Thần? Có thể giúp ta xử Bách Hoa Tiên Tử?

Dường như Tiêu Dao Vương động tâm.

Tử Mị Hoàng nghiêm túc gật đầu, nói:

- Ta thấy là được. Ngươi nhìn xem, Tiêu Lãng tu luyện bao nhiêu năm? Mới chưa đến ba mươi năm! Đã là đỉnh Thiên Tôn!

Tiêu Dao Vương càng động lòng:

- Chưa đến ba mươi năm? Đỉnh Thiên Tôn? Khoa trương như vậy sao?

Tử Mị Hoàng gật mạnh đầu:

- Đúng là rất khoa trương.

- Thu không?

- Thu!

- Thật sự?

- Ừm!

Tiêu Dao Vương gật đầu, bưng trà lên sau đó trợn trừng con mắt.

Tiêu Dao Vương tức giận quát:

- Ngươi biến đi! Ngươi tốt nhất là nói với tiểu tử Tiêu Lãng đừng đến địa bàn của ta, nếu bị ta phát hiện, Long Ngạo không giết hắn thì ta giết! Con bà nó, Lôi chi bản nguyên của lão tử bị hắn cướp đi mà còn thu hắn làm đệ tử? Đối phó Long Ngạo giúp hắn? Không có cửa đâu! Tử Mị Hoàng, ngươi nghĩ ta là đồ ngu chắc? Chút thông minh của ngươi trở về nhà chơi với Tử Dạ đi!

Tử Mị Hoàng bị nhìn thấu ý đồ nhưng không tức giận, nhàn nhã uống nước, thật lâu sau mới nói:

- Dệt hoa trên gấm không bằng đưa than trong ngày tuyết. Tiêu Dao Vương, ta đưa cho ngươi cơ hội, sau này nếu Tiêu Lãng chứng đạo Chí Cao Thần, dựa vào Lôi chi bản nguyên có lẽ thực lực mạnh hơn cả ngươi và ta, lúc đó ngươi đừng hối hận.

Tiêu Dao Vương liếc Tử Mị Hoàng:

- Cút đi!

Tiêu Dao Vương vẻ mặt khinh thường nói:

- Chí Cao Thần là dễ dàng chứng đạo sao? Hiện tại trong thế giới này chỉ có mấy người miễn cưỡng có hy vọng. Lưu Hỏa, Hình Thiên là có hy vọng nhất, nhưng hai người này cần ít nhất năm mươi vạn năm và phải xem cơ duyên. Nói thật với ngươi, Tử Mị Hoàng, có biết tại sao ta không cưới vợ sinh con không? Tại sao vô tình vô nghĩa như vậy? Đó là bởi vì... Không có vướng bận mới giữ địa vị hiện tại của ta. Một khi ta có vợ có con là có điểm yếu. Giống như ngươi, có chí bảo Tử Đế cung mà không dám dùng. Ta thì không có gì hết, ai dám chọc ta là ta làm thịt cả nhà hắn! Cho nên trừ Bách Hoa ra, có Chí Cao Thần nào không sợ ta? Muốn ta nhận Tiêu Lãng làm môn nhân? Không có cửa đâu. Ta sẽ không mau dây buộc mình.

- Ài.

Tử Mị Hoàng thở hắt ra, biết chuyến này uổng công.

Đúng vậy, Tiêu Dao Vương đáng sợ nhất chính là điểm này. Chí Cao Thần rất khó giết Chí Cao Thần, bởi vì đều nắm giữ lực lượng luân hồi, có thể nghịch chuyển luân hồi. Người chết có thể sống lại thì làm sao giết chết được?

Tiêu Dao Vương không có điểm yếu nào, trong số bọn họ trừ Bách Hoa Tiên Tử không hỏi thế sự ra đều có gia tộc của mình. Giống như lúc trước Chí Cao Thần của Ma Vực chọc giận Tiêu Dao Vương, gã đồ sát tộc nhân nhà ngươi, đổi lại là ai đều sẽ quỳ.

Tiêu Dao Vương không chịu giúp thì Tử Mị Hoàng cũng hết cách. Tử Mị Hoàng trầm ngâm, thần thức quét tới quét lui, thầm lấy làm lạ, Tiêu Lãng đang núp ở đâu?

Tử Mị Hoàng biết Tiêu Lãng đến bên này, Hình Thiên Tinh Quân chứng thực là hắn đi hướng nam. Trong lòng Tử Mị Hoàng có cảm giác Tiêu Lãng không chết, nhưng nếu còn sống thì tại sao chính gã cũng không tìm ra? Thật là lạ.

Tử Mị Hoàng nhỏ giọng nói:

- Không lẽ tiểu tử Tiêu Lãng có thần thông nghịch thiên, tránh thoát được Chí Cao Thần?

Tử Mị Hoàng đứng dậy. Mặc kệ như thế nào hì đây là chuyện tốt, chờ khi Tiêu Lãng ẩn núp vạn năm thì không chừng trực tiếp chứng đạo Chí Cao Thần luôn.

Tử Mị Hoàng nói vài câu với Tiêu Dao Vương xong đi trở về. Trước khi đi, Tử Mị Hoàng ngoái đầu nhìn Hỗn Độn Hải Dương mênh mông phía nam, lòng máy động. Không lẽ Tiêu Lãng ẩn trong Hỗn Độn Hải Dương?

Tử Mị Hoàng ngẫm nghĩ, bật cười. Chính Chí Cao Thần bọn họ còn không mở được hỗn độn chi khí thì sao Tiêu Lãng làm được?

- Ài, Tiêu Lãng, ta chỉ có thể giúp ngươi như thế, có sống được hay không phải xem số của ngươi.

Tử Mị Hoàng nặng nề thở dài, biến mất giữa không trung.

Tiêu Dao Vương nhìn theo Tử Mị Hoàng rời đi. Tiêu Dao Vương đứng trên vách vực thẳm, mặc cho gió mạnh thổi tóc nâu, trường bào bay phần phật. Tiêu Dao Vương lấy ra bình rượu ung dung uống. Thật lâu sau, Tiêu Dao Vương đưa mắt nhìn hướng nam.

Tiêu Dao Vương lên tiếng:

- Hừ! Tiểu tử này núp trong Hỗn Độn Hải Dương, còn tưởng rằng ta không biết? Ta nên cầm hắn đổi báu vật với Long Ngạo hay trực tiếp giết chết rồi tìm cách lấy Lôi chi bản nguyên?

Bình Luận (0)
Comment