Yêu Giả Vi Vương

Chương 117

Tiêu Lãng tự giễu cười, khó nhọc phun ra hai chữ:

- Đi đi.

Tiểu Đao đứng sau lưng Tiêu Lãng đi theo, hai người chậm rãi ra khỏi quảng trường, bóng lưng tiêu điều, bước chân nặng nề. Hai bóng người một cao một thấp trong vô số ánh mắt đùa cợt, phức tạp chậm rãi đi hướng mạn bắc.

Đông Phương Hồng Đậu nhìn bóng lưng cô đơn, nhớ đến vô số vết sẹo trên người Tiêu Lãng, trái tim đau nhói. Đông Phương Hồng Đậu kiềm không được cúi đầu, rơi lệ. Vân Tử Sam hờ hững liếc Tiêu Lãng, mặt lộ vẻ bất nhẫn, cuối cùng dời ánh mắt, cúi đầu không nói.

Tiêu gia không sắp xếp xe ngựa đưa Tiêu Lãng, Tiểu Đao trở về!

Đi ra quảng trường, những ánh mắt giễu cợt, trào phúng biến mất, Tiêu Lãng cảm giác người nhẹ hẳn ra. Mấy trăm thước ngắn ngủi mà Tiêu Lãng cảm giác như địa ngục, hắn buồn bã ngoái đầu nhìn Thần Hồn các cao cao, nheo mắt lại, cuối cùng không nói một câu, quay đầu rời đi.

Bỗng nhiên có một bóng người từ phía sau nhanh chóng chạy tới.

- Lãng thiếu gia, chờ đã!

Thanh âm quen thuộc khiến thân thể Tiêu Lãng lạnh lẽo cảm giác ấm lên.

Trà Mộc vẻ mặt chua xót tới gần, nhìn mắt Tiêu Lãng tràn ngập lạc lõng, không biết nên nói gì.

Trà Mộc cắn răng, nặng nề thở dài:

- Dù có thế nào thì Lãng thiếu gia và Đao thiếu gia vĩnh viễn là bằng hữu của Trà Mộc. Nếu có chuyện gì cần xin cứ nói một tiếng, chắc chắn Trà Mộc sẽ hết sức thực hiện!

Tiêu Lãng miễn cưỡng cười nói:

- Đa tạ Trà huynh.

Tiêu Lãng phất tay ý bảo Trà Mộc trở về.

Trà Mộc nhíu mày hỏi:

- Không bằng... Ta sai người đánh xe ngựa đưa các ngươi trở lại?

Tiêu Lãng lắc đầu, nói:

- Không cần, Tiểu Đao, đi đi!

Tiêu Lãng nhìn Trà Mộc, xoay người rời đi. Tiểu Đao gãi đầu, gật đầu với Trà Mộc, đi theo Tiêu Lãng chậm rãi khuất xa.

Một cao một thấp, một vạm vỡ, một gầy gò, hai bóng người nghênh gió lạnh chậm rãi đi trên đường, sống lưng thẳng tắp, bước chân vững vàng. Nhưng Trà Mộc nhìn sao cũng thấy bóng lưng hai người tịch liêu.

Đi trên con đường phồn hoa, tẩm trong gió lạnh, lòng Tiêu Lãng chậm rãi bình tĩnh lại. Tiêu Lãng không quan tâm người khác nghĩ, hắn chỉ sợ một lát nữa nên đối mặt với Tiêu Thanh Y như thế nào.

Tiêu Lãng biết rõ Tiêu Thanh Y ký thác hy kỳ vọng rất lớn trên người hắn.

Tiêu Lãng biết nữ nhân này vì bồi dưỡng hắn đã trả giá bao nhiêu. Một nữ nhân đang tuổi xuân vì Tiêu Lãng mà từ bỏ đế đô và Tiêu gia phồn hoa, bỏ lại sau lưng vô số nam nhân yêu thích nàng, từ bỏ thanh xuân mang theo hắn chân trời góc biển. Tiêu Thanh Y nuôi dưỡng Tiêu Lãng từ nhỏ đến lớn, dưỡng dục hắn, dạy hắn biết nói, dạy hắn tu luyện, dạy hắn biết chữ, đối mặt truy sát từ kẻ địch, ánh mắt của thế nhân.

Tiêu Thanh Y không khác gì mẫu thân trong mắt Tiêu Lãng, nàng vất vả dưỡng dục bồi dưỡng một hài tử mười tám năm. Mười tám năm nay Tiêu Lãng chưa từng khiến Tiêu Thanh Y thất vọng nhưng hôm nay làm nàng... Tuyệt vọng.

Nghĩ đến đây, tim Tiêu Lãng như bị dao cắt, chân lảo đảo. Tiêu Lãng tưởng tượng khi Tiêu Thanh Y biết hắn thức tỉnh phế thần hồn, vẻ mặt đau lòng. Tiêu Lãng hạn không đâm mình hai nhát.

Tiêu Lãng đứng ở đầup hố, dừng bước, mờ mịt nhìn đám đông qua lại như thoi đưa, nhìn thật nhiều xe ngựa lướt nhanh qua. Tiêu Lãng nổi lên ý tưởng không dám trở về.

Tiêu Lãng không muốn gặp nữ nhân kia, không muốn thấy bộ dạng thất vọng, đau lòng của nàng.

Tiểu Đao yên lặng đứng bên Tiêu Lãng, trên mặt không còn nụ cười ngây ngốc. Tiểu Đao nhìn chằm chằm Tiêu Lãng, nhìn khuôn mặt thẫn thờ của hắn, chợt muốn khóc.

Cộp cộp cộp!

Một chiếc xe ngựa xoa hoa đậu lại bên cạnh Tiêu Lãng, Tiểu Đao. Tiêu Lãng, Tiểu Đao bản năng ngẩng đầu lên, thấy khuôn mặt tươi cười đẹp như hoa bên cửa sổ.

Là Đông Phương Hồng Đậu!

Giọng nói vẫn nhiệt tình, trong mắt không còn đau lòng mà là kiên quyết.

- Ta đưa các ngươi trở về, Tiêu Lãng, nếu ngươi là nam nhân thì hãy lên xe!

Tiêu Lãng ngập ngừng, bản năng muốn từ chối nhưng thấy ánh mắt cố chấp của Đông Phương Hồng Đậu, cuối cùng yên lặng lên xe ngựa. Tiểu Đao cũng lên xe, không vào thùng xe mà ngồi ở bên ngoài.

Bên trong xe ngựa rất xa hoa, có mùi thơm nhẹ như khuê phòng của nữ hài tử. Tiêu Lãng đi vào, tùy tiện ngồi trên một ghế gỗ nhỏ, bần thần cúi đầu, im lặng.

Xe ngựa chậm rãi lăn hướng đại viện của Tiêu gia.

Đông Phương Hồng Đậu lên tiếng:

- Như thế nào? Thức tỉnh phế thần hồn nên không còn tự tin? Cảm giác trời sập ? Cảm giác thần hồn của mình phế rồi nên người cũng phế theo? Tiêu Lãng, ngươi khiến ta quá thất vọng, có biết không?

Giọng điệu lạnh nhạt nhưng từng chữ như dao cắt tim Tiêu Lãng.

Tiêu Lãng vẫn không ngẩng đầu, cũng không lên tiếng. Tiêu Lãng suy nghĩ một vấn đề, chút nữa làm sao đối mặt Tiêu Thanh Y.

Giọng Đông Phương Hồng Đậu biến cao vút:

- Tiêu Lãng, ngươi ngẩng đầu lên nhìn ta!

Tiêu Lãng bản năng ngẩng đầu đối diện Đông Phương Hồng Đậu.

Khóe môi Đông Phương Hồng Đậu cong lên nụ cười đùa cợt, lạnh lùng nói:

- Tiêu Lãng, ngươi có còn là nam nhân không? Một lần thất bịa đả kích ngươi như vậy sao? Chẳng phải là thức tỉnh phế thần hồn sao? Trong lịch sử không thiếu cường giả không có thần hồn, dựa vào nghị lực trở thành cường giả. Quân Thần Độc Cô Hành là thư sinh, chẳng phải người ta cũng ngạo thị quần hùng sao? Lại nói trong thiên địa không phải còn có tiên thiên thần hồn sao? Ngươi không biết đi căn nuốt sao? Thần hồn phế không là gì, nếu như người bị phế thì ngươi mới thật sự biến thành phế nhân!

Tiêu Lãng cười khổ nói:

- Ha ha ha ha ha ha!

Quân Thần Độc Cô Hành? Hơn một ngàn năm mới có một người. Tuy Tiêu Lãng cho rằng mình không ngu ngốc nhưng chưa đến mức trí tuệ như yêu, tính toán không bỏ sót.

Tiên thiên thần hồn?

Tiêu Thanh Y cũng có nói trên lịch sử chỉ có hai, ba người thành công cắn nuốt, vận may của Tiêu Lãng có tốt như vậy không? Còn võ giả bình thường dựa vào nghị lực mạnh mẽ tu luyện thành cường giả thì càng buồn cười. Trong lịch sử, võ giả bình thường cuối cùng đạt đến cường giả gì? Đỉnh Chiến Tôn cảnh, hay Chiến Vương cảnh? Cùng lắm là thực lực bằng với trưởng lão bình thường trong Tiêu gia.

Võ giả tu luyện cảnh giới càng cao thì càng khó tăng tiến, năm tháng tu luyện hoàng kim lại ngắn ngủi. Sau bốn mươi tuổi thì tốc độ tu luyện sẽ biến chậm, đến sáu mươi tuổi rất khó đột phá. Võ giả bình thường tốc độ tu luyện chậm hơn Thần Hồn Chiến Sĩ, cực kỳ chậm, đời này cơ bản không có đại thành tựu.

Đông Phương Hồng Đậu thấy mình nói nhiều như vậy mà vẻ mặt của Tiêu Lãng chẳng những không bớt buồn, ngược lại càng tự giễu. Mắt Đông Phương Hồng Đậu cũng buồn theo, biết rất khó vực dậy Tiêu Lãng.

Theo văn? Trở thành đại học gia?

Đây đúng là trò cười. Cho dù Tiêu Lãng trở thành học sĩ thì vẫn là phế vật trong mắt thế nhân. Vương triều suy nhược, Học Sĩ các chỉ là vật trang trí. Có nhiều mệnh lệnh của Học Sĩ các chỉ nằm trên trang giấy, đừng nói là bốn siêu cấp thế gia, dù là đại gia tộc bình thường cũng không thèm nhìn.

Thế giới này rốt cuộc là lấy võ làm chính, cường giả tuyệt đối.

Tiêu Lãng dắc tội nhiều công tử, nếu ở trong Tiêu gia thì còn đỡ, một khi nhập các trở thành học sĩ, tuyệt đối sẽ bị một đống mũi tên bắn lén âm chết.

Sau khi Tiêu Lãng trở về đế đô vốn tượng điệu thấp nhưng bị buộc liên tục lộ mũi nhọn, đạp vai vô số người đứng trên vị trí cao ngất, đỉnh đầu bao phủ vầng sáng rực rỡ.

Nhưng đứng càng cao thì té càng đau.

Bình Luận (0)
Comment