Yêu Giả Vi Vương

Chương 176

Thiên Tầm thấy Tiêu Lãng nói vậy thì sốt ruột, đứng bật dậy, không dám tức giận.

Thiên Tầm khủng hoảng nói nhỏ:

- Công... Yêu Tà, ta bảo đảm sau này tuyệt đối không gây chuyện, đừng đuổi ta đi, ta chỉ là bất bình thay ngươi...

- Được rồi, ta hiểu ý của ngươi. Ta chỉ tùy tiện nói, nghỉ ngơi đi.

Tiêu Lãng cười cười không nói gì thêm, quay về phòng của mình tu luyện Huyền khí. Hôm nay tiêu hao Huyền khí khá nhiều, tu luyện một canh giờ sau, Tiêu Lãng không thể ngủ được, không phải vì xung quanh có tiếng ngáy, cũng không phải vì lần đầu tiên đến chỗ lạ. Tiêu Lãng nhớ đến Cô Cô, Tiểu Đao ở Ẩn tông xa xôi, và Huyễn ma thú tiểu Bạch hắn không thể mang theo đành để tại Ẩn tông.

Huyễn ma thú tiểu Bạch có thể biến thân nhưng chưa trưởng thành, chỉ có thể biến con lừa, con chim, đi theo Tiêu Lãng rất dễ bị nhận ra. Hơn nã tại quân doanh bất tiện, Quân Thần Độc Cô Hành đã sớm dặn Huyễn ma thú tiểu Bạch ở lại Ẩn tông, đi theo Tiểu Đao.

Tuy Tiêu Thanh Y có Thiền lão, Tiểu Đao chăm sóc, y thuật của Tông chủ của Ẩn tông, Ẩn đế là số một trong thiên hạ, còn có Cẩu Họa Dược Vương kiến thức thuật luyện đan của Tông chủ của Ẩn tông, Ẩn đế, chết sống không chịu đi muốn ở lại Ẩn tông làm tạp dịch ba năm. Có nhiều người chăm sóc Tiêu Thanh Y, nàng sẽ không xảy ra chuyện. Nhưng Tiêu Lãng vẫn hơi lo lắng. Có lẽ là lần đầu tiên Tiêu Lãng rời khỏi Tiêu Thanh Y xa như vậy, Ẩn tông ở trung tâm Tử Vong sơn mạch, nơi này là Bắc Cương, thật là thiên nam địa bắc.

Ánh mắt Tiêu Lãng xuyên thấu qua khe hở hẹp cửa phòng gỗ nhìn trăng sáng trong trên trời cao, mỉm cười, biểu tình kiên quyết.

Tiêu Lãng nói nhỏ:

- Cô Cô, mặc kệ có mệt mỏi, khổ sở hơn thì ta chắc chắn sẽ cố gắng. Trong vòng bốn năm ta quyết tu luyện đến Chiến Hoàng cảnh, lấy linh dược cho Cô Cô!

Ánh trăng như nước xuyên qua khe hở hẹp chiếu sáng doanh trại, cũng chiếu sáng một đôi mắt kiên cường.

….. …. …. …. …..

Tiêu Lãng không ngủ được, lúc này cũng có rất nhiều người trằn trọc.

Ví dụ như ba vị quốc sư tộc trưởng của Tả gia Tả Bình Bình, tộc trưởng của Đông Phương gia Đông Phương Bạch, tộc trưởng của Nghịch gia, Nghịch Thủy Lưu ở Thanh Y thành gần đó, như vô số cao tầng các gia tộc ở đế đô xa xôi, như Đông Phương Hồng Đậu, Vân Tử Sam, Trà Mộc, đại thiếu gia của Tả gia, Tả Minh...

Hôm nay Quân Thần Độc Cô Hành đã trở lại Thanh Y thành, tuy tung tích của gã quái dị, mới trước đó biến mất tại Tử Vong sơn mạch giờ đột ngột xuất hiện nhưng mọi người không quá kinh ngạc, bởi vì gã chính là Quân Thần.

Khiến nhiều người nghi hoặc là Tiêu Lãng, Tiểu Đao, Tiêu Thanh Y, Cẩu Họa Dược Vương đều biến mất.

Giờ phút này, tộc nhân của Cẩu Họa Dược Vương còn đi khắp đế đô cầu viện. Nhưng hoàng đế Vân Phi Dương âm thầm lộ thái độ, không ai quan tâm tộc nhân Cẩu gia. Năm đại học sĩ không chửi mắng Quân Thần Độc Cô Hành nữa, vì có mắng cũng vô dụng. Hoàng đế Vân Phi Dương ở trong hậu cung suốt ngày, ôm một đám phi tử của gã chơi thỏa thích, không thèm gặp năm vị học sĩ.

Không ai để ý Tiêu Thanh Y sống hay chết, nhiều người chỉ chú ý tung tích của Tiêu Lãng. Thiếu niên có được thần hồn nghịch thiên, thiếu niên đã phát cuồng sẽ bất chấp tất cả, có được sức sát thương quá lớn. Các đại gia tộc đều muốn nắm giữ tung tích của Tiêu Lãng trước mắt mình, như vậy thì yên tâm hơn.

Nhưng vô số thám tử, vô số nội gian ẩn cùng sử dụng nhưng không ai phát hiện một chút dấu vết. Đám người Tiêu Lãng, Tiểu Đao, Tiêu Thanh Y, Cẩu Họa Dược Vương bốc hơi trong nhân gian.

Nhiều người như vậy không có khả năng đột nhiên biến mất, chỉ có khả năng duy nhất là Quân Thần Độc Cô Hành tìm chốn bí ẩn giấu họ đi. Cẩu Họa Dược Vương biến mất đã chứng thực điểm này, rất có thể bọn họ tìm cách trị bệnh cho Tiêu Thanh Y.

Nhiều người trong Tiêu gia, Tả gia âm thầm lo lắng, nếu như Tiêu Lãng ẩn núp mười, hai mươi năm sau đó đột nhiên xuất hiện trả thù hai nhà thì... Tổ cha nó!

Đương nhiên còn có rất nhiều người mong chờ, đợi ngày Tiêu Lãng xuất hiện, mong thiếu niên yêu nghiệt mới mười tám tuổi đã danh chấn đế đô lại lần nữa nhất minh kinh nhân.

Cũng có người thương tiếc, nếu Tiêu Lãng thật sự ẩn nấp thì thời gian không ngắn, có lẽ là mười năm, hai mươi năm. Dù sao thần hồn của Tiêu Lãng quá nghịch thiên, một khi hắn quang minh chính đại xuất hiện thì chắc chắn sẽ có người nghĩ cách âm thầm ám sát.

Minh thương dễ tránh, ám tiễn khó phòng, thiên tài chết yểu, có tư chất biến thái cỡ nào cũng chỉ là người chết.

Nhưng, khi mọi người đều cho rằng Tiêu Lãng đã ẩn núp lại không ai ngờ hắn có được Dịch Dung đan của Tông chủ của Ẩn tông, Ẩn đế, hóa thân thành một người khác, ẩn núp tại Bắc Cương vốn có vô số thám tử.

….. …. …. …. …..

- Điều thứ nhất trong quân kỷ, tuyệt đối phục tùng mệnh lệnh của thượng quan...

Phương xa bình minh lên, hai người Tiêu Lãng, Thiên Tầm dậy thật sớm đọc quân kỷ trước Trinh sát doanh. Hai người Tiêu Lãng, Thiên Tầm có trí nhớ giỏi, không đọc sai tám mươi mốt quân kỷ.

Ninh giáo đầu chờ hai người Tiêu Lãng, Thiên Tầm đọc xong mới kiêu ngạo gật đầu.

Ninh giáo đầu ra lệnh:

- Ừm!

- Lập tức đi ăn điểm tâm, ăn xong rồi đến đây báo cáo. Các ngươi chỉ có một nén nhang, nếu như đến chậm thì đừng trách ta phạt các ngươi theo quân kỷ.

Hai người Tiêu Lãng, Thiên Tầm nghe vậy vội vã chạy hướng hỏa phòng doanh trong quân doanh, thầm nghĩ sau hôm nay Ninh giáo đầu nổi lòng từ bi không làm khó dễ bọn họ? Một nén nhang thì quá đủ, ăn xong còn có thể đi nghỉ ngơi.

Kết quả hai người Tiêu Lãng, Thiên Tầm chạy đến hỏa phòng danh thì trợn tròn mắt. Hỏa phòng doanh nằm ở phía đông quân doanh, đất rộng đủ chứa vạn người cùng ăn cơm, nhưng chỉ có một trăm người chia thức ăn. Đằng trước mỗi một hỏa đầu luân xếp một hàng dài chờ lĩnh thực vật, nửa nén nhang đừng nói là ăn, sợ là không đủ thời gian lĩnh thực vật.

- Bố tiên sư cha nhà nó!

Cái này không chỉ có Thiên Tầm nổi điên, Tiêu Lãng cũng tức giận. Rõ ràng Ninh giáo đầu muốn đùa chết bọn họ. xem tại truyenggg.com

- Đi! Không ăn!

Tiêu Lãng cắn răng, mặt âm trầm xoay người đi. Dù sao trong Tu Di Giới của Tiêu Lãng còn có nhiều đan dược bổ sung thể lực, quay về nhìn xem Ninh giáo đầu còn có chiêu gì hành xác.

Ninh giáo đầu thấy hai người Tiêu Lãng, Thiên Tầm quay về thì khóe môi cong lên, giễu cợt nhìn họ, không nói chuyện.

Tiêu Lãng thầm nhủ vài lần:

- Tiêu Lãng, đừng quên mục đích ngươi đến Bắc Cương, nhịn, nhịn, nhịn!

Tiêu Lãng đi tới trước mặt Ninh giáo đầu, biểu tình trở về bình tĩnh, chắp tay nói:

- Ninh giáo đầu, chúng ta ăn xong rồi, có thể tập luyện thuật Trinh sát!

Ninh giáo đầu giễu cợt cười hỏi ngược lại:

- Thuật Trinh sát?

Ninh giáo đầu lạnh nhạt nói:

- Một Trinh sát ưu tú quan trọng nhất chính là thể lực! Đại quân khai chiến, Trinh sát phải chạy nhanh liên tục không ngừng, dò xét tất cả địch tình xung quanh. Cho nên hôm nay huấn luyện các ngươi vẫn là cõng đá to chạy quanh quân doanh. Nhưng hôm nay là một vạn năm ngàn vòng, không chạy xong thì không được ăn cơm!

- Một vạn năm ngàn vòng?

Mắt Thiên Tầm tóe lửa, thực lực của gã cao không có gì nhưng Tiêu Lãng sẽ mệt muốn chết.

Không đợi Thiên Tầm nói chuyện, Tiêu Lãng cắn răng nói trước:

- Tuân lệnh!

Thiên Tầm nhìn bóng lưng Tiêu Lãng cõng đá to chạy nhanh bên ngoài quân doanh, gã nhìn chằm chằm Ninh giáo đầu, cũng cõng đá chạy theo hắn.

Đợi Thiên Tầm chạy ra quân doanh, Ninh giáo đầu lạnh lùng cười, phun nước miếng chửi:

- Phi, Chiến Tôn cảnh thì ghê gớm lắm sao? Phế vật! Dám vênnh mặt trước mắt lão tử? Tại Long Nha quân này dù là rồng cũng phải khoanh tròn lại cho lão tử! Dám gây sự thì đánh gãy ba chân của các ngươi!

Thiên Tầm vừa đến quân doanh lộ ra ánh mắt đùa cợt đã chọc giận Ninh giáo đầu, gã cũng nhớ kỹ lời Hiệu úy chỗ trưng binh dặn dò.

Ở trong lòng Ninh giáo đầu thì Hồng Y Vệ của Long Nha Phỉ Nhi chỉ là đùa chơn, không lâu sau sẽ giải tán. Bởi vậy tuy thực lực của hai tân bình này không tệ nhưng Ninh giáo đầu là lão binh ở trong Long Nha quân mười năm, cho rằng có thể nhẹ nhàng đùa chết hai người Tiêu Lãng, Thiên Tầm.

Bình Luận (0)
Comment