Yêu Giả Vi Vương

Chương 213

- Đại quân vương triều lại bại? Một thiên tài của Hà gia trong mười gia tộc bị giết chết? Nhi tử của thành chu Đông Phương Huyền Vũ thành bị giết? Trong thời gian gần đây hơn hai mươi vạn người đã chết? Chỉ có Tả Kiếm lại thắng một trận? Nghịch Thương thắng trận nhỏ? Đông Phương Ngạo Nhiên lành vết thương lại xuất chiến?

Tiêu Lãng và một trăm Hồng Y Vệ chạy vào trong Long Nha thành. Trên đường đi Phong Sát liên tục báo cáo chiến sự bên Phong Sát, làm hai người Thiên Tầm, Tiêu Lãng cực kỳ giật mình.

Mấy hoàng tử, thiên tài tuyệt thế của Huyết Vương triều lần này đúng là có tài, chắc mang theo quân đội là tinh nhuệ nhất Huyết Vương triều.

Lúc trước Chiến Vương triều đại bại bình thường do quân dự bị đệ tử hoàn khố Thống lĩnh, bị hù sợ vỡ tim, không ai đi chịu chết nữa. Hiện tại có thể khai chiến trong Mê Huyễn sâm lâm đều là Thống lĩnh trẻ tuổi có tài, vậy mà vẫn liên tục thua.

Nếu không phải Tả Kiếm trấn thì e rằng thế hệ trẻ Chiến Vương triều đã mất hết mặt mũi. Mọi người đều thua, chỉ có Tả Kiếm đấu hai trận đều thắng, tuy không thể thiếu công đệ tử tinh anh của Tả gia nhưng Tiêu Lãng không thể không khâm phục. Tả Kiếm đúng là nhân tài, ít nhất trong thế hệ trẻ không người sánh được.

Nếu Tả Kiếm lại chặt đầu một hoàng tử Huyết Vương triều, hoặc là đệ tử ngoại tông của Huyết tông thì gã chính là vương giả thế hệ này.

Cái gì là vương giả?

Chính là có thể giết kẻ địch cùng thế hệ nghe tiếng sợ vỡ mật, đè ép công tử cùng thế hệ sợ hãi. Độc nhất dẫn đường, ngạo thị quần hùng.

Vương giả thế Tiêu Bất Tử là lão, cho nên Tả Bình Bình thầm mến lão, Đông Phương Bạch, nghịch Thủy Lưu sợ lão, trong thịnh yến hoàng cung vị trí của Tiêu Bất Tử luôn là số một. Vương giả đời thứ hai vẫn là Tiêu gia. Lúc Tiêu Thanh Đế còn ở đế đô chính là đệ nhất công tử, đi tới Bắc Cương càng phô bày tài hoa quân sự tuyệt thế, được tộc trưởng Tả gia khen là Tiêu Du thứ hai, cho nên Tiêu Thanh Đế bị hại chết.

Đến thế hệ này, Tả Kiếm dựa vào thực lực của mình và chiến công chứng minh gã có tư cách ngồi trên vị trí kia, dẫn dắt Tả gia vinh diệu trăm năm, đè ép các gia tộc khác không ngẩng đầu lên được.

Tranh đấu giữa thế gia cực kỳ tàn khốc, đệ tử đối xử với đệ tử của mình càng tàn nhẫn hơn. Ví dụ như Trà Mộc, Nghịch Thương, Đông Phương Ngạo Nhiên, bọn họ tùy thời sẽ chết trong Mê Huyễn sâm lâm. Nhưng vì từ trong một đám sư tử tuyển ra một vua sư tử, dẫn dắt gia tộc đi hướng huy hoàng, các thế gia không chỉ dung túng, ngược lại khích lệ đệ tử trẻ tuổi đi mạo hiểm, tranh đấu, khiến bọn họ dùng đao chứng minh chính mình, hoặc là vĩnh viễn ở lại mảnh đất này.

Đoàn người quay về Long Nha thành, Long Nha Phỉ Nhi cực kỳ hưng phấn chờ sẵn bên ngoài phủ tướng quân. Đợi Tiêu Lãng nói Hồng Y Vệ có thể miễn cưỡng tốt nghiệp thuật cơ quan cạm bẫy thì Long Nha Phỉ Nhi cười tươi như hoa, tung ra hàng đống tiền thưởng, cho tập thể nghỉ ba ngày, ba ngày sau đi Mê Huyễn sâm lâm chiến đấu.

Nhiều người cầm tiền thưởng một phần gửi về nhà, sau đó mọi người chạy vào thanh lâu phía nam Long Nha thành, thoải mái hưởng thụ, thả lỏng tâm linh. Bởi vì bọn họ không biết lần này đi có thể trở về được không, bây giờ không xài hết, lỡ chết rồi để lại tiền trên người tặng cho Huyết Vương triều sao?

Thiên Tầm cũng đi, tinh thần căng thẳng cần thả lỏng, lệ khí ẩn núp trong lòng do giết Huyền thú cần được tiêu trừ. Tiêu Lãng vẫn không đi, một mình tu luyện trong viện Hồng Y Vệ.

Trời chiều, mây mù dày nặng che bầu trời. Chỉ thấy một góc mặt trời bắn ra ánh sáng ráng màu đỏ thẫm, như con cá dưới nước ngẫu nhiên chớp lóe ánh vàng.

Trong viện không có ai, Tiêu Lãng tu luyện xong thấy hơi chán, một mình đứng trong sân, thẫn thơ nhìn hoàng hôn. Tiêu Lãng nhớ đến Nhã phu nhân ở Dược Vương cốc, nhớ Tiêu Thanh Y, Cô Cô trong Ẩn tông, nhớ cô nương ngốc Đông Phương Hồng Đậu lém lỉnh.

Tiêu Lãng bỗng nhảy lên ngồi trên bờ tường, hái một lá cây thổi giai điệu quái dị, người chìm trong ý cảnh kỳ diệu.

Giai điệu này làm ột khúc nhạc kiếp trước của Tiêu Lãng, hơi bi thương, nhớ nhung, tiêu điều. Tiêu Lãng hoàn toàn chìm đắm vào, cho nên hắn không hay biết có một thân hình yểu điệu bay ra từ Phỉ Ngữ các.

- A?

Đợi khi bóng dáng màu vàng nhạt bay lên bờ tượng, Tiêu Lãng mới phát hiện. Tiêu Lãng không thèm để ý, vẫn ngồi trên tường, cúi đầu thổi nhạc.

Bóng người kia leo lên tường, không nhúc nhích, ngồi kế bên Tiêu Lãng, hai chân lơ lửng giữa không trung, khuôn mặt tràn ngập bi thương và nhớ nhung. Người này chính là Long Nha Phỉ Nhi.

Một khúc kết thúc, Long Nha Phỉ Nhi, Tiêu Lãng chìm trong bi thương.

Thật lâu sau Long Nha Phỉ Nhi mở miệng hỏi:

- Yêu Tà, ngươi đang nhớ người thân của mình sao?

Tiêu Lãng không quay đầu lại, lạnh nhạt gật đầu, đưa mắt nhìn nơi xa.

Tiêu Lãng cười nói:

- Đại tiểu thư băng tuyết thông minh, đoán liền trúng.

Long Nha Phỉ Nhi được Tiêu Lãng khen, hơi vui vẻ. Long Nha Phỉ Nhi quay đầu nhìn khuôn mặt lạnh lùng của Tiêu Lãng.

Long Nha Phỉ Nhi hỏi:

- Trong sân không có ai, sao ngươi không đi theo bọn họ tìm vui? Ngươi nói ngươi là thiếu tộc trưởng của A Lý Sơn tộc, không lẽ không vừa mắt những nữ nhân thanh lâu?

Tiêu Lãng lạnh nhạt cười nói:

- Không phải không vừa mắt, cũng không khinh thường bọn họ. Bọn họ số khổ, dựa vào lao động kiếm tiền, cao thượng hơn những tên ăn mày trẻ tuổi. Hơn nữa trong số bọn họ có nhiều người bị buộc, nếu không thì ai muốn tự đọa lạc?

ÁNh mắt Tiêu Lãng bình tĩnh, dường như lúc này hai người quên thân phận tôn ti, giống hai bằng hữu nói chuyện bình thường.

Long Nha Phỉ Nhi trầm ngâm, tò mò nhìn Tiêu Lãng, một lúc sau mở miệng nói:

- Yêu Tà, ta phát hiện dường như trên người của ngươi có khí chất đặc biệt, cho người cảm giác an toàn, thân phận. Chắc trong tộc ngươi được rất nhiều nữ tử thích?

- Tàm tạm.

Tiêu Lãng giật mình, đừng nói là Long Nha Phỉ Nhi thích mình! Nếu có một chút quan hệ mập mờ gì chắc chắn hắn sẽ bị Long Nha tướng quân, Long Nha Nhược sai người băm thành mấy khúc.

Tiêu Lãng làm bộ háo sắc quay đầu nhìn Long Nha Phỉ Nhi, nói:

- Phụ vương đã chuẩn bị mười tám phi tử cho ta, trong tộc có nhiều thiếu nữ xinh đẹp thích ta. Chắc không phải đại tiểu thư thương ta rồi đi? Có muốn làm phi tử thứ mười chín của ta không?

- Cút đi!

Quả nhiên Long Nha Phỉ Nhi tức giận bĩu môi nói:

- Ở đâu thì cút về đó đi, bổn tiểu thư là đệ nhất tiểu thư Bắc Cương làm sao nhìn trúng thứ như ngươi? Lang quân của bổn tiểu thư phải là vương giả thế hệ trẻ, lên ngựa giết địch, xuống ngựa có thể ngâm thơ. Phải giống như phụ thân, chỉ chung tình với ta!

- Tuân mệnh, thuộc hạ lăn đi đây!

Tiêu Lãng hoàn thành mục đích, chắp tay nói, sau đó nhảy xuống tường, nhanh như chớp chạy vào trong viện.

- Chạy mau như vậy làm gì? Bổn tiểu thư không phải con cọp!

Long Nha Phỉ Nhi mỉm cười, sắc đẹp vốn thượng đẳng giờ có ánh hoàng hôn chiếu rọi càng đẹp tuyệt trần, cực kỳ hấp dẫn. Bạn đang xem truyện được sao chép tại: TruyenFull.vn chấm c.o.m

Long Nha Phỉ Nhi che môi nhìn bóng lưng Tiêu Lãng chạy nhanh đi, mơ hồ nhớ đến lúc nàng uống say, Tiêu Lãng ngồi trong xe ngựa dịu dàng vỗ lưng cho nàng. Long Nha Phỉ Nhi vén tóc lên, mắt dịu dàng.

Long Nha Phỉ Nhi nói nhỏ:

- Con người của ngươi tâm tính không tệ, đương nhiên không đủ tư cách làm tình lang của bổn tiểu thư, nhưng miễn cưỡng có thể làm ca ca. Chỉ tiếc thân phận Man di, thực lực quá thập...

Bình Luận (0)
Comment