Yêu Giả Vi Vương

Chương 234

Tiêu Lãng giật mình, không biết Đông Phương Hồng Đậu làm cái quỷ gì. Tuy trước khi đến đây Tiêu Lãng ở trong doanh trại đã thu thảo đằng thần hồn màu tím vào người, thầm vận chuyển Thuật Liễm Tức, người bình thường không dễ tra xét ra thần hồn trong người hắn.

Nhưng đó chính là Đông Phương Bạch, cường giả đẳng cấp Chiến Đế cảnh, lỡ như bị tra xét ra thì chẳng phải là lộ thân phận ngay?

Nhưng tình hình đã như vậy rồi, Tiêu Lãng có thể nói cái gì bây giờ? Tiêu Lãng đành cưỡi chiến mã đi theo đội hộ vệ Đông Phương Hồng Đậu chạy hướng Thanh Y thành.

Thanh Y thành cách quân doanh không quá xa, chỉ hai canh giờ là tới.

Đi vào Đông Phương các, Đông Phương Hồng Đậu rời đi, Tiêu Lãng được mang đến một phòng khách. Một lát sau, thị nữ nói Tiêu Lãng ngụ ở đây, sáng sớm mai Đông Phương Bạch sẽ triệu kiến.

Tiêu Lãng càng nghi hoặc, nếu Đông Phương Bạch đã kêu hắn ngay trong đêm thì sao không gặp mặt ngay mà phải đợi trời sáng?

Võ giả có thực lực càng cao thì càng ít ngủ. Tuy lúc này đã là rạng sáng nhưng chắc Đông Phương Bạch sẽ không đi ngủ sớm như vậy.

Không qua bao lâu, đáp án công bố !

Một thân hình đỏ bốc lửa như áng mây đỏ bay vào, ôm chầm Tiêu Lãng.

Quả nhiên là Đông Phương Hồng Đậu giở trò quỷ.

Tiêu Lãng cười khổ, thầm cảnh giác. Nếu bị người ta bắt gặp thì diệu kế của Quân Thần Độc Cô Hành sẽ bị phế bỏ.

Cho nên Tiêu Lãng vội đẩy Đông Phương Hồng Đậu ra, vẻ mặt khủng hoảng, nói nhỏ:

- Đông Phương tiểu thư đang làm cái gì vậy? Xin tự trọng, kẻ hèn này không phải người tùy tiện...

Đông Phương Hồng Đậu bật khóc, tay liên tục đấm ngực Tiêu Lãng, vừa nức nở nghẹn ngào nói:

- Tiêu Lãng, đồ vô lương tâm, ngươi còn làm bộ? Đồ xấu xa, đáng ghét! Uổng cho ta thâm tình với ngươi. Ngươi không biết người ta khóc bao nhiêu nước mắt, bao nhiêu buổi tối thức trắng vì ngươi! Không lẽ Hồng Đậu không đáng lọt vào mắt ngươi sao?

Tiêu Lãng sợ nhất là nữ nhân khóc. Tiêu Lãng nhìn đôi mắt đẫm lệ, lòng mềm xuống.

Tiêu Lãng không quan tâm gì khác, dịu giọng nói:

- Hồng Đậu, ta không có ý đó, nàng đừng như vậy, lỡ bị người ta thấy thì rắc rối. Nếu ta bị lộ thân phận bây giờ thì rất nguy hiểm.

Đông Phương Hồng Đậu thấy Tiêu Lãng thừa nhận thân phận thì nín khóc mỉm cười.

Đông Phương Hồng Đậu ai oán nói:

- Sợ cái gì? Nơi này là hậu viện, trừ ta và gia gia không ai dám tiến vào, ngươi còn sợ có Trinh sát? Đồ xấu xa vô lương tâm!

Tiêu Lãng yên lòng, cười khổ nói:

- Hồng Đậu, xin lỗi! Ta không phải cố ý muốn giấu giếm nàng. Ài, Tiêu Lãng có tài đức gì khiến nàng một lòng một dạ? Ta đã không còn là công tử của Tiêu gia.

Đông Phương Hồng Đậu nghe vậy lại khóc, đôi tay đánh Tiêu Lãng, oán hận nói:

- Đồ ngu ngốc, đầu đất! Nếu ta để ý thân phận của ngươi thì chẳng bằng ta gả cho Tiêu Cuồng, Tả Kiếm, Nghịch Thương!

- Cái này...

Tiêu Lãng không biết nên nói cái gì.

Đông Phương Hồng Đậu ngừng lại, đột nhiên ngẩng đầu nhìn chằm chằm Tiêu Lãng, nghiêm túc nói:

- Tiêu Lãng, Đông Phương Hồng Đậu ta chỉ thích con người của ngươi. ở đế đô, lúc ngươi thức tỉnh phế thần hồn ta còn muốn gả cho ngươi. Tại sao tên ngốcn hà ngươi không chịu hiểu? Thật là tức chết ta ! Ngươi cứ từ chối có phải là vì không vừa mắt Hồng Đậu? Hay là có niềm vui mới?

Tiêu Lãng xấu hổ và cảm động, cuối cùng là vô cùng áy náy. Đông Phương Hồng Đậu là tiểu thư khuê các, có thể nói ra lời như vậy chắc đã dồn hết can đảm, nếu hắn còn lằn nhằn thì không đáng là nam nhân.

Thế là Tiêu Lãng không nói lời nào, ôm siết Đông Phương Hồng Đậu, bờ môi dán môi anh đào, hôn nồng nhiệt.

Đôi mắt ướt đẫm trợn to, Đông Phương Hồng Đậu cảm giác như bị sét đánh, thân thể mềm mại run lên, sau đó mặt nhanh chóng đỏ hồng. Đông Phương Hồng Đậu ôm chặt Tiêu Lãng, nhắm mắt lại, nhiệt tình đáp trả.

Mềm, thơm, ngọt.

Đây chính là cảm giác hiện tại của Tiêu Lãng. Ngửi mùi thơm từ người Đông Phương Hồng Đậu, cảm nhận miệng lưỡi tê dại, ôm thân thể trơn mềm, hắn cảm giác như bay trên mây, ngâm mình trong suối nước nóng mùa đông. Tiêu Lãng say mê trong hương vị kỳ diệu.

Giờ phút này, Tiêu Lãng không có ý tưởng gì khác, hắn mặc kệ thân phận có bị lộ hay, mặc cho trời sập đất nứt. Giờ khắc này Tiêu Lãng chỉ muốn ôm nữ nhân này, hy vọng thời gian vĩnh viễn ngừng tại khoảnh khắc này, vĩnh viễn không tách rời.

Đông Phương Hồng Đậu cũng rất động tình, người vặn vẹo, thở hổn hển, toàn thân nóng bỏng, không có sức lực. Đông Phương Hồng Đậu mặc cho đôi tay Tiêu Lãng di động, xâm phạm thân thể ngọc ngà chưa từng có nam nhân chạm vào.

Thật lâu sau...

Đông Phương Hồng Đậu cảm giác tay Tiêu Lãng đã luồn vào áo lót, sắp chạy lên trên, thở gấp, bên dưới như cây than nóng. Đông Phương Hồng Đậu biết cứ tiếp tục thì sợ là tối nay nàng không đi được, dùng hết sức đẩy Tiêu Lãng ra.

Người Đông Phương Hồng Đậu nóng ran, , thở gấp, tóc mai rối loạn, quyến rũ chết người. Thấy Tiêu Lãng nhìn mình như con sói đói, Đông Phương Hồng Đậu rũ mi mắt xuống, xấu hổ lắc đầu.

Đông Phương Hồng Đậu nói nhỏ:

- Tiêu Lãng, không được, ta chưa chuẩn bị sẵn sàng, hơn nữa ta không muốn cùng ngươi trong hình dáng này làm chuyện đó, đợi sau này được không?

Tiêu Lãng chớp mắt, làm bộ khó hiểu hỏi:

- Cái gì chuyện đó?

- Thì là chuyện đó đó!

Mắt Đông Phương Hồng Đậu láo liên, xấu hổ giậm chân nói, thấy ý cười trong mắt Tiêu Lãng liền biết mình bị trêu ghẹo.

Đông Phương Hồng Đậu dỗi đấm Tiêu Lãng nói: Truyện được copy tại TruyệnFULL.vn

- Ngươi thật xấu xa, cứ hay chọc người ta. Ta muốn giết tên xấu xa nhà ngươi!

Tiêu Lãng cười dài một tiếng:

- Ha ha ha ha ha ha!

Tiêu Lãng không trêu Đông Phương Hồng Đậu nữa, dịu dàng ôm nàng kéo đến ngồi xuống ghế bên cạnh, khiến nàng ngồi trên đùi mình.

Tiêu Lãng cười nói:

- Được rồi, không đùa tiểu Hồng Đậu nhà ta nữa. Nói đi, rốt cuộc gia gia của nàng có kêu ta không? Hay là nàng lừa ta đến, muốn hẹn hò với ta?

Nghe câu 'tiểu Hồng Đậu nhà ta', vẻ mặt Đông Phương Hồng Đậu ngọt ngào. Đông Phương Hồng Đậu biết rốt cuộc thì Tiêu Lãng đã chấp nhận nàng, tấm lòng thắm thiết không uổng phí, toàn thân lâng lâng.

Đông Phương Hồng Đậu cười tủm tỉm nghiêng đầu nói:

- Đương nhiên là có, ta nào dám nói lung tung chuyện như vậy? Nhưng mới rồi ta đi chỗ gia gia kêu gia gia ngày mai mới triệu kiến ngươi.

Tiêu Lãng ngẩn ra, sau đó cười khổ nói:

- Vậy ngày mai ta đi gặp gia gia của nàng có thể nào bị nhìn thấu thân phận không?

Đông Phương Hồng Đậu chẳng hề để ý nói:

- Sợ cái gì? Cho dù bị nhìn thấu thì không lẽ gia gia của ta sẽ hại ngươi? Yên tâm đi, gia gia yêu thương ta nhất, phu tế ta chọn chắc chắn gia gia sẽ công nhận!

Đông Phương Hồng Đậu tò mò vuốt ve mặt Tiêu Lãng, phát hiện không có da người thì kỳ dị hỏi:

- Ngươi không dịch dung? Vậy sao ngươi biến thnàh bộ dạng như vậy? Còn chuyện Tử Vong sơn mạch là sao? Ngươi đi tìm thế thân?

Tiêu Lãng giải thích, Đông Phương Hồng Đậu ngộ ra, thầm than. Thân thể mềm mại vặn vẹo, đôi tay ngọc ôm vai Tiêu Lãng.

Đông Phương Hồng Đậu nói:

- Không được, ta không chịu nổi nỗi khổ tương tư, ta muốn bắt đầu từ ngày mai ngươi chính thức truy cầu bổn tiểu thư. Tiểu thư muốn quang minh chính đại quen ngươi, cùng một chỗ!

Bình Luận (0)
Comment