Thanh Minh im lặng. Mặc kệ như thế nào thì hoàng thất sẽ không dám làm bậy, còn hết sức phối hợp, nếu thua trận chiến này là Vân gia cũng tiêu đời.
Thanh Minh ngừng một lúc, tiếp tục bảo:
- Ngươi thật sự khiến Tiêu Lãng và bản thân làm mồi nhử? Như vậy có phải là quá nguy hiểm không?
Quân Thần Độc Cô Hành mỉm cười nói:
- Không vào hang cọp làm sao bắt được cọp con? Yên tâm đi, chúng ta sẽ không gặp nguy hiểm. Phải rồi, Tiêu Lãng ở Tử Vong sơn mạch có khỏe không?
Mắt Thanh Minh đầy ấm áp nói:
- Không sao, vừa lúc Lục Minh đi ra làm việc, ta truyền tin kêu nàng trông chừng. Đâu phải ngươi không biết thần thông chui xuống đất quái dị của Tiêu Lãng?
- Vậy thì tốt rồi, để Tiêu Lãng ở lại Tử Vong sơn mạch một thời gian đi. Chắc chắn thời gian gần đây Bắc Cương sẽ rối loạn, Trinh sát đi đầy. Tính cách của Tiêu Lãng là nhốt không được, mà không nhốt ở nhà thì dễ gây chuyện.
Quân Thần Độc Cô Hành xoay người nhìn ngoài khung cửa sổ, không để ý tới Thanh Minh.
Quân Thần Độc Cô Hành khẽ thở dài:
- Cầu xin ông trời cho ta nhất chiến công thành, vậy thì ta còn có bốn năm cùng Thanh Y. Bốn năm... Đủ rồi.
Thanh Minh nhìn bóng lưng Quân Thần Độc Cô Hành, trong mắt ảm đạm. Thanh Minh biết lòng Quân Thần Độc Cô Hành rất cô độc, nhưng gã là người Ẩn tông, Ẩn Đế có ước hẹn với một người không được bước vào Thần Hồn Hải nên gã cũng bất lực.
Rất nhanh, Bắc Cương rối loạn.
Trăm vạn quân đội điều tới điều đi, chạy tới chạy lui, người ta không nhìn ra được Quân Thần Độc Cô Hành muốn làm cái gì. Hôm nay mấy vạn đại quân đi Hắc Sam Lâm chặt cây, ngày mai mấy chục vạn đại quân luyện tập trên sa mạc. Lại mấy ngày hơn mười vạn đại quân đột nhiên xuất động bức hướng Tuyết Hoang thành. Kết quả chuyển một vòng lại trở về, khiến gian tế ẩn núp trong mười tám tòa thành trì trợn mắt há hốc mồm.
Cùng lúc đó, trong đế đô, vô số gia tộc hành động. Hoàng đế Vân Phi Dương phát ra nhiều mật lệnh không thể tưởng tượng làm nhiều gia tộc không hiểu ra sao, chấn động.
Kế hoạch tác chiến này trừ Quân Thần Độc Cô Hành, Ẩn tông, hoàng thất biết ra, ngay cả ba quốc sư Đông Phương Bạch, Tả Bình Bình, Nghịch Thủy Lưu đều không biết. Nhưng bên Huyết Vương triều tụ tập nhiều binh sĩ, lương thảo, nhiều đại gia tộc đoán được mùa đông năm nay chắc chắn sẽ bùng nổ đại chiến. Hoàng đế Vân Phi Dương, Quân Thần Độc Cô Hành âm thầm sắp đặt.
Dù họ nghi ngờ nhưng vẫn ngoan ngoãn hành động theo mật lệnh của hoàng đế Vân Phi Dương, dù sao chuyện đại sự quốc gia quan trọng nhất, ổ bị xới thì còn cái trứng nào nguyên?
Đại gia tộc hành động thì tiểu gia tộc cũng dao động theo, tiếp đó là nguyên Chiến Vương triều rung động. Trong phút chốc lòng người hoảng sợ, tuy không hiểu rõ nhưng bọn họ cảm giác sắp xảy ra chuyện lớn.
Cộng với Ẩn tông ra mật lệnh, thế lực ẩn núp của Ẩn tông, vô số thiếu sử bắt đầu hành động. Chiến Vương triều mặt ngoài bình tĩnh, ngầm thì gió mây tuôn trào, tứ hải chấn động. nguồn TruyenGGG.Com
Có lẽ Thần Hồn đại lục sẽ biến thiên.
….. …. …. …. …..
- Huyền thú ngũ giai, Độc Ma Hỏa Phong!
trong Tử Vong sơn mạch, một bóng đen nhanh chóng xuyên toa, chợt khựng lại dưới một thạch phong, nhanh chóng thụt lùi. Bởi vì trong thạch phong trước mặt xuất hiện một tổ ong, người áo đen nhìn liền biết có ít nhất ba Huyền thú ngũ giai.
Vù vù vù vù vù!
Mấy chục con người áo đen lớn cỡ đầu người bị kinh động, hóa thành từng cái bóng đỏ bay nhanh tới. Cái đuôi núc ních co rút, mấy chục gai độc mang theo ngọn lửa bắn hướng võ giả áo đen.
- Cha nó, chạy!
Võ giả áo đen chính là Tiêu Lãng rèn luyện trong Tử Vong sơn mạch. Quả nhiên Tử Vong sơn mạch có rất nhiều Huyền thú cường đại, Tiêu Lãng mới đi vòng vòng hơn mười ngày đã giết bảy, tám con Huyền thú ngũ giai.
Tiêu Lãng đã đạt đến trung giai Chiến Suất cảnh, phối hợp thảo đằng thần hồn màu tím, giết một con Huyền thú ngũ giai rất dễ dàng. Nhưng lúc này đối diện mấy chục con đỉnh tứ giai, ba Độc Ma Hỏa Phong ngũ giai thì Tiêu Lãng chỉ có nước chạy vắt giò lên cổ. Thảo đằng thần hồn màu tím lập tức vọt ra khỏi mặt đất, mục tiêu không phải mấy chục con Huyền thú Độc Ma Hỏa Phong mà là kéo Tiêu Lãng xuống đất.
Phập! Phập! Phập! Phập! Phập!
Vô số gai độc bắn vào vị trí Tiêu Lãng mới đứng, toàn bộ nổ tung, tạc mặt đất lởm chởm hố sâu. Tiêu Lãng mới là trung giai Chiến Suất cảnh, không thể Huyền khí hóa giáp, nếu bị đánh túng chắc đã nổ thành nhiều mảnh.
- Nguy hiểm quá, may mà phản ứng mau!
Tiêu Lãng ở dưới lòng đất thở hắt ra, vuốt thảo đằng thần hồn màu tím quấn quanh eo. Tiêu Lãng thầm nghĩ nếu không nhờ thảo đằng thần hồn màu tím thì hắn đã chết mây lần trong Tử Vong sơn mạch.
Tiêu Lãng khống chế thảo đằng thần hồn màu tím âm thầm chui vào dưới thạch phong, khiến thảo đằng lén tới gần thạch phong. Tiêu Lãng thông qua chấn động không khí cảm ứng vị trí cụ thể của Tiêu Lãng.
Độc Ma Hỏa Phong khá to, cánh dài, khi không bay sẽ phát ra tiếng vù vù. Tiêu Lãng dễ dàng phát hiện mấy chục con Độc Ma Hỏa Phong bay tới bay lui tìm kiếm bóng dáng mình.
Vù vù vù vù vù!
Thảo đằng thần hồn màu tím nhanh chóng lóe qua, hóa thành cái bóng như lưỡi con quái thú quét hướng Độc Ma Hỏa Phong trên bầu trời. Trong khoảnh khắc cánh hơn mười con Độc Ma Hỏa Phong bị ăn mòn rớt xuống đất. Độc Ma Hỏa Phong khác giật mình liên tục bắn ra gai độc, truy đuổi thảo đằng thần hồn màu tím. Tuy nhiên, thảo đằng thần hồn màu tím nhanh chóng rút lui.
- A!
Trong một giây, thảo đằng thần hồn màu tím bị hơn mười gai độc đâm xuyên, tuy thảo đằng là ảo ảnh nhưng run rẩy, biến đỏ rực. Tiêu Lãng đau đớn lăn lộn trên mặt đất, phát ra tiếng rên rỉ la hét.
Thảo đằng thần hồn màu tím là thần hồn của Tiêu Lãng, tương đương một phần thân thể. Thảo đằng thần hồn màu tím bị thương thì Tiêu Lãng cảm giác linh hồn của mình cũng bị phỏng, đau đến người co giật.
- Bà nội nó, Độc Ma Hỏa Phong công kích tạo thành tổn thương lớn như vậy với thảo đằng?
Thật lâu sau Tiêu Lãng mới hồi phục lại, trán toát mồ hôi lạnh.
Thảo đằng thần hồn màu tím cực kỳ quỷ dị, một ít Huyền thú công kích hoàn toàn không thể tạo tổn thương chút gì cho nó. Một vài công kích của Huyền thú lại dễ dàng khiến thảo đằng thần hồn màu tím bị thương, ví dụ như Độc Ma Hỏa Phong. Tiêu Lãng không ngờ thảo đằng thần hồn màu tím sẽ bị thương lớn như vậy, lần này hắn ra tay quá lỗ mãng.
Tiêu Lãng nghỉ ngơi nửa canh giờ, thấy đỡ hơn nhiều. Tiêu Lãng khống chế thảo đằng thần hồn màu tím đưa mình rời xa thạch phong ngàn thước mới chui lên, lén chạy qua, cẩn thận quan sát.
Dươis đất có hơn mười Độc Ma Hỏa Phong lăn lộn, cánh bị ăn mòn, tương đương với Thiết Giáp Bích Hổ bị chém dứt tứ chi, không đáng sợ.
Nhưng khiến Tiêu Lãng bất ngờ là mới rồi tùy ý quét ánh mòn luôn cánh một con ong chúa Độc Ma Hỏa Phong ngũ giai. Tiêu Lãng vốn không định giết những Huyền thú này, giờ cắn răng định đánh tới. Dù sao huyền tnh của Huyền thú ngũ giai là thứ tốt, có thể làm chất dinh dưỡng cho hải lượng thảo đằng thần hồn màu tím.
Tiêu Lãng chậm rãi đi tới trước, mấy thanh phi đao xuất hiện trong tay hắn. Mặc dù tới đẳng cấp Tiêu Lãng thì phi đao không còn tác dụng gì nhưng hắn luôn thói quen mang theo. Lúc Long Nha Phỉ Nhi chế tạo cạm bẫy khí cụ thì Tiêu Lãng kêu nàng tạo ra một số phi đao, bây giờ có tác dụng rồi.
Vù vù vù vù vù!
Tiêu Lãng giơ tay trái ném một thanh phi đao về bên trái, cắm vào một thân cây bên trái, có tiếng khẽ vang. Quả nhiên mấy chục Độc Ma Hỏa Phong trên bầu trời bay sang trái.
Vù vù vù vù vù!
Tiêu Lãng lại bắn một thanh vào bên phải, mấy chục Độc Ma Hỏa Phong tách ra một nửa bay bên phải.
Vù vù vù vù vù!
Phi đao không ngừng bắn ra, Độc Ma Hỏa Phong rối loạn, mấy chục con Độc Ma Hỏa Phong tách ra.
Xẹt xẹt xẹt xẹt xẹt!
Thảo đằng thần hồn màu tím sớm núp dưới lòng đất ovjt ra, hóa thành ảo ảnh ăn mòn cánh một con Độc Ma Hỏa Phong rồi nhanh như chớp chui xuống đất.
Thảo đằng thần hồn màu tím lại ăn một gai độc nhưng Tiêu Lãng thấy đỡ hơn nhiều, không bị ảnh hưởng quá lớn, chỉ cảm giác trái tim tức ngực ngực, khó chịu.
Tiêu Lãng khoanh chân ngồi, vận chuyển Huyền khí một vòng, nghỉ ngơi một lúc là thân thể hồi phục lại. Tiêu Lãng xuyên qual ùm cây nhìn Độc Ma Hỏa Phong bay lung tung trên bầu trời.
Tiêu Lãng hung tợn nói:
- Hừ hừ, dám bị thương ta? Tất cả các ngươi làm chất dinh dưỡng cho thảo đằng đi!