Năm mạo hiểm giả áo đen con ngươi co rút, lúc này người lạnh lẽo. Năm mạo hiểm giả áo đen lang bạt trong Tử Vong sơn mạch nhiều năm chưa từng gặp tình huống quái dị như vậy. Thiếu niên này rốt cuộc có thân phận gì mà nắm giữ hai Tu Di Giới?
Năm mạo hiểm giả áo đen càng không dám nhúc nhích, công tử đại gia tộc bình thường có một Tu Di Giới đã là hiếm, hiển nhiên thiếu niên này có thân phận tôn quý vượt qua sức tưởng tượng của năm mạo hiểm giả áo đen.
Một công tử có thân phận tôn quý như vậy sẽ không có hộ vệ cường đại đi theo bên cạnh sao?
Vù vù vù vù vù!
Tiêu Lãng làm động tác rất kỳ lạ, ném Tu Di Giới đi, cười nói:
- Tu Di Giới thật sự không là gì với ta, tặng các ngươi cái này, cút đi!
Tu Di Giới lăn tới trước mặt mấy người, năm mạo hiểm giả áo đen càng thêm nghi ngờ. Một người con ngươi lấp lóe vài cái, nhanh chóng bắt lấy, nhìn kỹ lại không biết sử dụng như thế nào.
Người áo đen liếc Tiêu Lãng, nghi ngờ đây có phải là Tu Di Giới không? Nếu thật sự là Tu Di Giới thì tại sao thiếu niên tùy ý ném cho bọn họ?
Một Chiến Tôn cảnh khác bị Tiêu Lãng hù sợ hãi, suýt chút tinh thần thác loạn.
Chiến Tôn cảnh mắt lóe tia hung ác, quát to: Bạn đang xem tại TruyenGGG.Com - www.TruyenGGG.Com
- Mặc kệ nó, đại ca! Bắt hắn rồi tính!
Chiến Tôn cảnh xông lên, ba Chiến Suất cảnh cũng lóe tia hung ác, giơ Huyền khí vọt tới trước. Chiến Tôn cảnh cầm Tu Di Giới còn đang suy nghĩ thứ này rốt cuộc là thật hay giả.
Vù vù vù vù vù!
Tiêu Lãng không nhúc nhích nhưng thảo đằng thần hồn màu tím thì hành động, nhanh như chớp chui ra từ sau lưng Chiến Tôn cảnh kia, quấn người gã kéo xuống lòng đất trăm thước. Tốc độ của thảo đằng thần hồn màu tím rất nhanh, Chiến Tôn cảnh kia còn đang nghiên cứu Tu Di Giới, không kịp phản ứng lại. Chiến Tôn cảnh mới hét lên đã bị thảo đằng thần hồn màu tím kéo xuống lòng đất.
Bốn người áo đen nghe tiếng Chiến Tôn cảnh hét chợt khựng lại, quay đầu không thấy đại ca của họ đâu, sợ hãi sắc mặt xanh mét, thân thể run bần bật. Trong khoảnh khắc bốn người áo đen không thể nghĩ ra vì sao mặt đất xuất hiện một cái hố sâu, cảm giác sâu trong linh hồn lạnh lẽo.
Trong thời gian ngắn một Chiến Tôn cảnh đã lặng lẽ biến mất, đây là lực lượng gì?
Gần đó có Chiến Vương cảnh hay Chiến Hoàng cảnh?
Ngay sau đó!
Tiêu Lãng nói cho bốn người áo đen đáp án. Thảo đằng thần hồn màu tím chôn sống Chiến Tôn cảnh thứ nhất xong lại chui lên, quấn Chiến Tôn cảnh thứ hai, kéo xuống đất.
Nhưng lần này Tiêu Lãng không may mắn, Chiến Tôn cảnh kia chỉ bị kéo xuống mấy chục thước lập tức phản ứng lại, phóng Huyền khí ra chặt đứt một khúc thảo đằng thần hồn màu tím.
Tiêu Lãng cố nén linh hồn đau đớn, mặt ngoài không có gì khác lạ. Thảo đằng thần hồn màu tím khống chế thảo đằng thần hồn màu tím đánh sụp đường hầm khiến mặt đất run rẩy. Ba Chiến Suất cảnh sợ hãi nằm sấp xuống đất, không dám nhúc nhích.
Tiêu Lãng vừa khống chế thảo đằng thần hồn màu tím liên tục công kích Chiến Tôn cảnh, vừa cố nén đau đớn sâu trong linh hồn. Tiêu Lãng làm bộ như không có việc gì, tỏa định ba Chiến Suất cảnh. Giờ phút này, tinh thần Tiêu Lãng căng thẳng tới cực điểm, may mắn ba Chiến Suất cảnh sợ teo tim, nếu không thì hắn chỉ có thể khiến thảo đằng thần hồn màu tím quấn vào người mình chạy trốn.
Tiêu Lãng mặc kệ Chiến Tôn cảnh bị chôn sống dưới lòng đất trăm thước, tập trung đối phó Chiến Tôn cảnh thứ hai, liên tục dùng thảo đằng thần hồn màu tím tập kích làm gã không thể hết sức trồi lên mặt đất. Tiêu Lãng tìm đúng thời cơ quấn người Chiến Tôn cảnh kéo xuống sâu hơn, vừa phát hiện gã phóng Huyền khí ra lập tức thả lỏng. Liên tục nhiều lần như vậy, một lát sau Chiến Tôn cảnh bị chôn sâu vài trăm thước, không mất nửa canh giờ sẽ không leo lên được.
Vù vù vù vù vù!
Ba Chiến Suất cảnh thấy Tiêu Lãng thật lâu không có phản ứng, rốt cuộc nổi lên can đảm chạy trốn. Nhưng lúc này Tiêu Lãng đã thành công xử lý hai Chiến Tôn cảnh, thống khổ trong linh hồn không quá nghiêm trọng, thảo đằng thần hồn màu tím vô thanh xé gió hóa thành ảo ảnh nhẹ nhàng cắn nuốt ba võ giả Chiến Suất cảnh không có Huyền khí ciến giáp thành ba bộ xương.
Vù vù vù vù vù!
Đến lúc này Tiêu Lãng mới có thời gian nằm ngửa trên mặt đất nghỉ ngơi. Nếu không phải Tiêu Lãng lợi dụng một Tu Di Giới thành công tập kích một Chiến Tôn cảnh thì cuộc chiến hôm nay sẽ rất rắc rối.
Không phải Tiêu Lãng không có nắm chắc chiến thắng, nhưng hắn sợ có một, hai người chạy thoát. Lúc này Tiêu Lãng có bộ dạng Yêu Tà, nếu bị đồn ra thì rắc rối. Đây là vì sao hai Chiến Tôn cảnh xuất hiện mà Tiêu Lãng không ra tay, sợ kinh chạy ba Chiến Suất cảnh. Nếu đã quyết định xuống tay thì Tiêu Lãng phải giết hết năm mạo hiểm giả áo đen.
Tiêu Lãng tính toán mọi thứ thật hoàn mỹ, hai Chiến Tôn cảnh đã không có chỗ trốn. Nhưng khiến Tiêu Lãng bất ngờ là giờ phút này dị biến đột nhiên phát sinh.
Gần đó một con Độc Ma Hỏa Phong chợt bắn ra một cây gai độc hướng Tiêu Lãng, mà lúc này linh hồn trong óc hắn đau nhói.
Thế là Tiêu Lãng thảm rồi. Trong khoảnh khắc tuy Tiêu Lãng cưỡng ép vỗ vào mặt đất vọt ra nhưng vẫn chậm, châm độc nổ bên chân trái làm cái chân máu chảy đầm đìa, xương trắng hếu, đau rát.
Thân thể con Độc Ma Hỏa Phong co rút, mắt lồi ra như cá chết, hiển nhiên không phải nó cố ý bắn ra độc châm này. Tiêu Lãng quá xui xẻo.
Tiêu Lãng rên rỉ:
- A! A!
Tiêu Lãng cảm giác chân trái đau nhức như bị lửa đốt, xương cốt bị nổ đứt. Mặt Tiêu Lãng tái xanh, cố nén đau đớn nhanh chóng lấy thuốc trị thương từ Tu Di Giới ra, nuốt một viên, rắc thuốc bột lên miệng vết thương, đau đớn giảm đôi chút.
- Cha nó, suốt ngày bắn chim nay bị chim mổ mắt!
Tiêu Lãng cười khổ, nhanh chóng bao vết thương lại. Tiêu Lãng không kịp vận công chữa thương, lập tức khống chế thảo đằng thần hồn màu tím vờn chết hai Chiến Tôn cảnh người áo đen. Tiêu Lãng biết rõ phải nhanh chóng kết thúc chiến đấu, rời khỏi nơi này, nếu không thì mùi máu sẽ dẫn đến các Huyền thú.
Thảo đằng thần hồn màu tím thăm dò, một Chiến Tôn cảnh đã cách mặt đất hơn ba mươi thước, Chiến Tôn cảnh khác còn ở dưới trăm thước. Thảo đằng thần hồn màu tím liên tục công kích Chiến Tôn cảnh cách mặt đất hơn ba mươi thước, tiêu hao Huyền khí, ăn mòn Huyền khí chiến giáp của gã, cuối cùng nuốt Chiến Tôn cảnh này.
Nửa canh giờ sau Chiến Tôn cảnh đã thành bộ xương, vĩnh viễn chôn dưới đất, thành công lấy lại Tu Di Giới. Tiêu Lãng tiếp tục tập trung tinh thần đối phó Chiến Tôn cảnh khác. Nửa canh giờ trôi qua, Chiến Tôn cảnh kia cũng biến thành bộ xương, chết ngắc.
- Ủa? Trên người Chiến Tôn cảnh này có một hộp gỗ? Là cái gì? Chất liệu tốt như vậy, không bị hư hao chút nào.
Sau khi Chiến Tôn cảnh này chết, tinh thần Tiêu Lãng tập trung vào di vật của gã. Công kích nửa canh giờ, chiến giáp trên người Chiến Tôn cảnh rách mướp, vậy mà một hộp gỗ vẫn hoàn hảo như ban đầu.
Điều này chứng minh hộp gỗ có chất liệu cực kỳ tốt, bình thường dùng hộp gỗ tốt như vậy hiển nhiên bên trong có báu vật.
Tiêu Lãng không rảnh quan tâm vết thương trên chân, tràn ngập hứng thú khống chế thảo đằng thần hồn màu tím, tinh thần chìm đắm trong nghiên cứu. Thảo đằng thần hồn màu tím quấn hộp gỗ giơ lên, Tiêu Lãng muốn xem bên trong có thứ gì.
Bỗng nhiên...
- Grao! Grao!
Một tiếng rống kinh thiên động địa làm Tiêu Lãng giật nảy mình, bản năng nhìn hướng phát ra thanh âm, con ngươi co rút, mắt trợn to.
Tiêu Lãng không thấy cái bóng Huyền thú đâu, chỉ thấy một khối không khí đen to cỡ ba đầu người nhanh như chớp tới gần hắn. Năng lượng ẩn chứa bên trong đủ nổ tung mặt đất diện tích mấy chục thước.
Mùi máu nơi này quả nhiên thu hút Huyền thú đến, xem uy lực quả cầu năng lượng thì ít nhất là Huyền thú thất giai. Mặc dù tốc độ của thảo đằng thần hồn màu tím nhưng trong thời gian ngắn như vậy tuyệt đối không có khả năng kéo Tiêu Lãng xuống lòng đất trăm thước, hắn sẽ bị quả cầu năng lượng nổ bị thương.
Tiêu Lãng không khống chế thảo đằng thần hồn màu tím quấn người mà hét to:
- Thanh Minh đại nhân chưa ra sao? Ta sắp chết rồi!
Một bóng đen yểu điệu nhanh như chớp lao ra, Huyền khí chiến giáp lấp lánh, kiêu ngạo đứng trước mặt Tiêu Lãng, cây trường côn to lớn đột ngột xuất hiện, lấp lánh Huyền khí, ánh samngs bắn ra bốn phía, từng cái bóng đánh hướng quả cầu năng lượng màu đen.
Tiêu Lãng con ngươi co rút, kinh ngạc. Không ngờ người đến không phải Thanh Minh mà là Lục Minh.
Ầm ầm ầm ầm ầm!
Mộc côn dài và quả cầu năng lượng màu đen đụng độ phát ra tiếng nổ rung trời, dư âm vụ nổ tầng tầng lan ra, chấn nát cỏ cây trên mặt đất, đập nát mấy chục con Độc Ma Hỏa Phong nằm dưới đất.
Người Lục Minh không chút rung động, từ thân thể nàng phát ra khí thế cường đại chặn lại dư âm vụ nổ. Tiêu Lãng đứng sau lưng Lục Minh chỉ cảm giác cuồng phong thổi đến, không bị tổn thương chút nào.
Lục Minh không để ý đến Huyền thú khổng lồ lao tới mà quay đầu cười với Tiêu Lãng. Phong tình thục nữ trưởng thành xinh đẹp làm tim Tiêu Lãng rung rinh.
Tiêu Lãng nhíu mày, lấy làm lạ hỏi:
- Tiểu tử, sao ngươi biết có người bám theo ngươi?