Yêu Giả Vi Vương

Chương 295

Tiêu Lãng không muốn chết, nên hắn để toàn bộ Yêu Thần vệ ở ngoài Thanh Y thành, chỉ mang theo Độc Cô Vô Ngã, Thiên Tầm chạy vào thành. Quả nhiên hoàng đế Vân Phi Dương đã trở lại Thanh Y thành. Đại quân hộ vệ Thanh Y thành mặc giáp trắng áo trắng, chính là Kiếm Thần vệ của Tả Kiếm.

- Ta muốn đi vào gặp mặt nghĩa phụ lần cuối!

Cửa vốn bị hủy lại bị mở ra, một Hiệu úy mang theo vài trăm người thủ vệ ở trong thành. Tiêu Lãng không mất lý trí, yên lặng đứng tại cửa thành chờ Hiệu úy đi vào truyền báo.

Người Độc Cô Vô Ngã run run, mặt Ẩn tông đầy âm trầm. Ngược lại Tiêu Lãng vẻ mặt bình tĩnh, bình tĩnh đến làm Thiên Tầm sợ hãi.

Hiệu úy nhanh chóng trở lại, truyền nguyên câu của Tả Kiếm: Bạn đang xem tại TruyenGGG.Com - www.TruyenGGG.Com

- Lúc này bệ hạ đang ở Thanh Y thành, không được bất cứ ai kinh giá, nếu không thì giết không tha!

Mặt Độc Cô Vô Ngã biến vô lực, khẽ thở dài. Vân Phi Dương ở trong thành, ai dám xông loạn?

Tiêu Lãng dám!

Tiêu Lãng không nói câu nào, lắc người xông vào trong thành, tốc độ nhanh đến nỗi Hiệu úy, vài trăm binh sĩ không kịp phản ứng.

- To gan, bắt lại!

Có thể trở thành Hiệu úy của Kiếm Thần vệ thì hiển nhiên người này là thân tín của Tả Kiếm. Thấy Tiêu Lãng xông loại, Hiệu úy của Kiếm Thần vệ chẳng những không tức giận mà còn mừng thầm, hét to, dẫn theo mấy trăm người rượt Tiêu Lãng. Độc Cô Vô Ngã, Thiên Tầm thấy tình hình căng thẳng thì vội vàng chạy theo Tiêu Lãng.

Tốc độ của Tiêu Lãng quá nhanh, thực lực của Hiệu úy của Kiếm Thần vệ quá thấp, không đuổi theo kịp.

Hiệu úy của Kiếm Thần vệ chỉ có thể liên tục hét to:

- Vu thuật, dám can đảm quấy nhiễu thánh giá. Người đâu, mang đến bắt hắn!

Lập tức có vô số Kiếm Thần vệ vọt tới từ bốn phương tám hướng. Ngày càng nhiều người nhưng đều là binh sĩ cấp thấp, tốc độ sao bằng Tiêu Lãng là Chiến Tôn cảnh?

- Nghĩa phụ, ta đã trở về!

Biểu tình của Tiêu Lãng bình tĩnh, trên mặt không có bất cứ cảm xúc dao động, con ngươi như hồ sâu. Tiêu Lãng nhìn Quân Thần phủ ngày càng gần, tim thít chặt. Tiêu Lãng không tin Quân Thần Độc Cô Hành đã chết, hắn muốn chính mắt chứng thực.

- To gan! Yêu Tà, ngươi quấy nhiễu thánh giá? Ngươi đang tìm chết!

Ba bóng người lao ra từ trong Quân Thần phủ, người đi trước nhất mặc giáp trắng, vóc dáng to lớn tay cầm thanh họa kích dài hai thước, không phải Tả Kiếm thì là ai?

Tiêu Lãng không ra tay, chỉ bình tĩnh đứng, lạnh lùng nói với Tả Kiếm:

- Ta muốn gặp nghĩa phụ của ta. Tả Kiếm, tránh ra!

Tả Kiếm mang theo hai Chiến Vương cảnh hùng hổ bay ra, cho rằng Tiêu Lãng sẽ xuống tay nhưng không ngờ hắn không nhúc nhích. Hoàng đế Vân Phi Dương đang ở trong Quân Thần phủ, Tả Kiếm không tiện hành động.

Tả Kiếm lạnh lùng nói:

- Quân Thần đã quy thiên, giờ phút này bệ hạ đang ở bên trong tưởng nhớ. Yêu Tà lùi lại đi, nếu kinh động thánh giá thì giết không tha!

Tiêu Lãng không để ý đến Tả Kiếm, nhìn Quân Thần phủ treo đầy vải trắng, bên ngoài có vô số Kiếm Thần vệ đầu cột vải đen. Nhìn Tả Kiếm, hai Chiến Vương cảnh đều cột vải đen, Tiêu Lãng biết có lẽ Quân Thần Độc Cô Hành thật sự đã chết. Nhưng Tiêu Lãng không chính mắt thấy xác Quân Thần Độc Cô Hành thì hắn không tin.

- Tả thiên tướng, xin hãy báo với bệ hạ, bổn tướng quân muốn gặp nghĩa phụ của ta lần cuối!

Tiêu Lãng tăng thanh âm lớn hơn, nâng thân phận ra, dùng chức quan đè Tả Kiếm. Tả Kiếm là Thiên tướng quân, Tiêu Lãng là Phiêu Kỵ tướng quân, quan lớn một bậc đè chết người.

Tả Kiếm biến sắc mặt, lạnh lùng cười.

Tả Kiếm tức giận quát:

- Bổn tướng quân lập lại một lần, thánh thượng đang ở bên trong, xin Yêu tướng quân hãy lùi ra. Nếu không thì đừng trách bổn tướng quân lấy tội mạo phạm thánh giá bắt giữ!

Tả Kiếm được hoàng đế Vân Phi Dương chiêu làm hộ vệ hộ giá, tăng tự tin hơn. Tiêu Lãng dám dùng chức quan đè gã thì gã dám sử dụng hoàng đế Vân Phi Dương trấn hắn.

Tiêu Lãng trầm ngâm giây lát, đột nhiên vạn Huyền khí vòng quanh, quát to:

- Bệ hạ, Phiêu Kỵ tướng quân, nghĩa tử của nguyên soái, Yêu Tà thỉnh cầu gặp mặt nghĩa phụ của ta lần cuối!

Giọng Tiêu Lãng rất lớn, vang vọng nguyên Quân Thần phủ.

Nhưng mà...

Bên trong không có chút phản ứng. Tả Kiếm nổi giận, Huyền khí vòng quanh.

Tả Kiếm quát to:

- Yêu Tà mạo phảm thánh giá, giết ngay cho bổn tướng quân!

Tả Kiếm không ra tay thì thôi, vừa ra chiêu liền dốc hết sức, ảo ảnh sau lưng vờn quanh, trực tiếp phóng ra chiến kỹ thần hồn, không cho Tiêu Lãng có cơ hội thả vu thuật. Hai Chiến Vương cảnh sau lưng Tả Kiếm cũng phóng thần hồn ra trước. Hoàng đế Vân Phi Dương không đám lời, lão thái giám cũng không xuất hiện, hiển nhiên mặc nhận Tả Kiếm giết Tiêu Lãng. Cơ hội tốt như vậy làm sao Tả Kiếm chịu bỏ qua?

Độc Cô Vô Ngã, Thiên Tầm không ngờ Tả Kiếm nói ra tay liền ra tay. Tả Kiếm, hai Chiến Vương cảnh dốc hết sức, khoảng cách gần như vậy, chắc chắn Tiêu Lãng không thể tránh thoát.

Độc Cô Vô Ngã, Thiên Tầm không thể cứu kịp, dành cắn răng Huyền khí hóa giáp vọt hướng Tiêu Lãng, định dùng Huyền khí chiến giáp đỡ công kích giúp Tiêu Lãng.

Tiêu Lãng không nhúc nhích, thậm chí mặt không biến sắc, vì hắn cảm giác sau lưng có một cái bóng tốc độ nhanh hơn cả Độc Cô Vô Ngã, Thiên Tầm.

Thanh Minh đến rồi.

Ầm ầm ầm ầm ầm!

Ba chiến kỹ thần hồn đánh vào người cái bóng đó, sóng xung kích cường đại chấn Độc Cô Vô Ngã, Thiên Tầm lùi ra ngoài mấy chục thước. Tả Kiếm, hai Chiến Vương cảnh như diều đứt dây, hộc máu thụt lùi, nặng nề rơi vào trong viện.

Cửa Quân Thần phủ run lên, ngoài cửa lớn, một nam nhân cao to toàn thân phủ trong giáp đen kiêu ngạo đứng. Công kích cường đại như vậy đủ giết Độc Cô Vô Ngã, Thiên Tầm, Tiêu Lãng lại không tạo thành chút ảnh hưởng gì với nam nhân này.

Một thanh âm uy nghiêm vang lên:

- Thanh Minh, Yêu Tà vào đi!

Mắt Thanh Minh lóe sát khí nhưng mau chóng giấu đi, dẫn theo Tiêu Lãng từng bước một đi vào trong.

Bước chân Thanh Minh, Cô Cô nặng nề, càng đi càng chậm, càng đi càng cảm giác trầm trọng.

Tiêu Lãng cảm giác khoảng cách ngắn ngủi giờ biến dài dặc, cảm giác như vĩnh viễn không thể đi đến cuối. Thật lâu sau, Tiêu Lãng, Thanh Minh bước vào đại sảnh.

Thanh Minh, Tiêu Lãng rất quen thuộc đại sảnh này, chỉ khác là bên trong không có Quân Thần áo trắng bay bay, phong thần như ngọc. Chỉ có một nam nhân trung niên mặc áo vàng, chắp hai tay sau lưng. Bên cạnh nam nhân trung niên có một lão thái giám lưng khòm, mặt cười nịnh nọt, và... Quan tài gỗ màu đen đặt giữa đại sảnh.

Tiêu Lãng, Thanh Minh không nhìn hoàng đế Vân Phi Dương hay lão thái giám, mắt nhìn chằm chằm quan tài chưa đyậ nắp, thân thể run rẩy. Tiêu Lãng, Thanh Minh từng bước một đi hướng quan tài.

Khi thấy cái xác trắng bị máu nhuộm đỏ nằm trong quan tài, Tiêu Lãng, Thanh Minh ngồi bệch xuống đất, vô lực nhắm mắt lại, thân thể xụi lơ. Tiêu Lãng không nói tiếng nào, hai tay siết chặt, móng đâm sâu vào lòng bàn tay, máu tươi chảy ra từ kẽ tay.

Thanh Minh khép mắt lại đứng bên cạnh quan tài, im lặng không nói. Thanh Minh không có chút sát khí, chỉ có đau xót, bi thương, thê lương.

- Độc Cô nguyên soái vì quốc cúc cung tận tụy, không ngờ cuối cùng chết trong tay tiểu nhân. Trẫm đã hạ chỉ truy phong Độc Cô nguyên soái thành đế sư, chôn trong hoàng lăng. Thanh Minh, Yêu Tà, các ngươi nén bi thương đi. Phản tặc Kinh Lệ đã ám sát Độc Cô nguyên soái... Chắc chắn trẫm sẽ sai người lấy đầu của hắn về, để tế linh hồn Độc Cô nguyên soái trên trời.

Hoàng đế Vân Phi Dương quay đầu lại, mắt đầy bi thương, nặng nề thở dài, mang theo lão thái giám ra khỏi Quân Thần phủ.

Thanh Minh, Tiêu Lãng không đứng dậy đưa tiễn, không nhúc nhích chút nào, tựa như lời của hoàng đế Vân Phi Dương là gió thoảng bên tai. Thanh Minh liếc Quân Thần Độc Cô Hành lần cuối, tay kéo nắp quan tài đóng lại.

Thanh Minh không muốn để bất cứ ai thấy mặt Quân Thần Độc Cô Hành khi chết, vì bọn họ không xứng.

Tiêu Lãng mở mắt ra, biểu tình bình tĩnh, bình tĩnh đến đáng sợ. Giọng điệu Tiêu Lãng lạnh lùng như nước.

Tiêu Lãng chỉ nói một câu:

- Thanh Minh đại nhân hãy mang nghĩa phụ của ta về Ẩn tông đi, chuyện còn lại... Để ta làm!

Bình Luận (0)
Comment