Yêu Giả Vi Vương

Chương 392

Huyết Phong Sơn ở cách Huyết Đế Thành mấy chục dặm, cao chót vót tới hai ngàn mét. Một đoạn phía trên của Huyết Phong Sơn bị Tông chủ đời thứ nhất của Huyết Tông dùng một chiêu kiếm phạt ngang. Cả ngọn núi không có đường để trên, trừ phi võ giả cấp Chiến Hoàng bay được mang võ giả khác đi theo, còn không cho dù võ giả bình thường muốn đi tới làm loạn cũng không được.

Nhưng Tiêu Lãng lại có thể!

Hắn không biết bay, nhưng hắn có thể ung dung đi tới. Hắn có thể lợi dụng thân thể cường đại ung dung leo lên. Chỉ có điều hắn lựa chọn cách nhẹ nhàng hơn.

Thảo Đằng mang hắn vào trong lòng đất, sau đó đưa hắn xuyên qua lòng đất đến dưới Huyết Phong Sơn, chuyển hướng đi xuyên lên trên.

Mặt khác Thảo Đằng đã sớm lên trên Huyết Phong Sơn tìm kiếm. Thông qua Thảo Đằng, Tiêu Lãng tra xét xem trên đỉnh ngọn núi có khí tức nào cường đại hay không.

Rất may mắn, trên đỉnh ngọn núi có rất nhiều Chiến Hoàng, nhưng lại không có một Chiến Đế nào!

Vèo!

Thân thể Tiêu Lãng giống như như đạn pháo phóng về phía trên đỉnh ngọn núi. Hắn còn chưa lao ra đã kinh động tới vô số người. Mấy tên Chiến Hoàng lập tức phóng lên trời, ánh mắt lạnh lẽo tra xét xung quanh.

Tiêu Lãng vừa xuất hiện lập tức bị người phát hiện. Vô số ánh mắt tập trung vào hắn. Tiêu Lãng lại đứng ở trên đỉnh núi, nhìn lướt qua đại đệ tử Huyết Bân và đệ tử Huyết Tông trên không trung, nhếch miệng cười nói:

- Chào chư vị, đã mấy tháng không gặp, các vị có khoẻ không? Năm đó truy sát Tiêu mỗ rất thú vị chứ? Hôm nay Tiêu mỗ qua đáp lễ!

- Tiêu Lãng!

Con ngươi của Huyết Bân và bốn tên Chiến Hoàng co lại, sợ hãi kêu lên.

Nửa ngày trước, Huyết Bân đã nhận được tin tức, nói Tiêu Lãng xuất hiện ở Huyết Thu Thành. Hắn không nghĩ tới Tiêu Lãng lại đến Huyết Phong Sơn nhanh như vậy.

Trong nháy mắt, huyền khí vờn quan toàn thân Huyết Bân. Hắn quát lớn:

- Lão nhị, lão tam, lão tứ, lão ngũ đồng thời xông lên bắt Tiêu Lãng. Những người còn lại lập tức rút về Huyết Đế Thành.

Không cần Huyết Bân hạ lệnh, bốn tên Chiến Hoàng còn lại đã sớm hành động. Huyền khí phát ra quanh thân. Bọn họ không dám phóng huyền khí bên ngoài, sợ ngộ thương tới đệ tử Huyết Tông.

Tất cả hóa thành từng đạo tàn ảnh phóng về phía Tiêu Lãng. Mười mấy đệ tử Huyết Tông còn lại thi nhau phóng xuống ngọn núi bên cạnh, chuẩn bị nhảy xuống chạy trốn về Huyết Đế Thành.

Tiêu Lãng còn phản ứng nhanh hơn cả bọn họ. Thảo Đằng lập tức lao ra, quấn lấy bảy, tám tên đệ tử Huyết Tông cấp Chiến Soái, trong nháy mắt đã nuốt chửng bọn họ. Trong lúc đó thân thể Tiêu Lãng lại lao về phía một đám Chiến Tôn Chiến Vương.

Hai lợi trảo đã biến thành liêm đao của Tử thần. Mỗi lần lóe lên, chính là hai người chết đi.

Năm người Huyết Bân điên cuồng đuổi theo phía sau Tiêu Lãng, nhưng chỉ có thể trơ mắt nhìn Tiêu Lãng một đường tàn sát.

Tốc độ của bọn họ... Không sánh được với Tiêu Lãng!

- Tiêu Lãng, nếu như ngươi là một nam tử thì đấu một mình với ta. Giết chết võ giả thực lực thấp như vậy, ngươi làm sao có thể được tính là anh hùng hảo hán?

Huyết Bân nổi giận đùng đùng quát lớn. Chiến đao dài trong tay hắn xoay chuyển, thỉnh thoảng chém về phía lưng của Tiêu Lãng. Nhưng Tiêu Lãng lại có bản năng chiến đấu biến thái, tốc độ siêu nhanh, khiến mỗi lần như vậy hắn chỉ có thể chém vào khoảng không.

- A a!

Tiêu Lãng xé xác một tên Chiến Tôn, lại tiếp tục phóng về một người khác. Khi nghe thấy Huyết Bân nói vậy, Tiêu Lãng quay đầu lại cười lạnh nói:

- Ta tất nhiên không tính là anh hùng hảo hán. Chỉ có điều các ngươi là hạng chó má gì chứ? Năm đó thời điểm mấy trăm người truy sát một mình lão tử, tại sao không nói tới đơn đấu đi? Khi đó cảnh giới của lão tử là gì? Các ngươi còn có thể diện nữa không?

Trong khi nói chuyện Tiêu Lãng lại đuổi theo ba người, dễ dàng giết chết. Đệ tử Huyết Tông trên cơ bản đều là võ giả thiên tài Huyết Vương Triều. Rất nhiều người đều là con cháu đại gia tộc Huyết Vương Triều. Mấy chục người chỉ vừa đối mặt đã bị Tiêu Lãng giết chết một nửa. Trong tim mấy người Huyết Bân đều đang nhỏ máu...

- Còn đứng ngây ra đó làm gì? Nhảy!

Có mấy tên võ giả thiên tài Chiến Tôn đã đến bên cạnh vách núi. Bọn họ không dám nhảy xuống. Dù sao đây là độ cao 2000 mét. Tuy bọn họ có chiến giáp huyền khí, nhảy xuống xương cũng có thể bị vỡ nát.

- Ta giúp các ngươi!

Thảo Đằng của Tiêu Lãng lóe lên, hóa thành một cái roi dài, giống như tia chớp quét về phía sau lưng mấy người. Khi chạm vào sau lưng mấy người, nó lập tức nuốt chửng chiến giáp huyền khí của bọn họ.

Một tên võ giả Chiến Tôn sơ giai vừa bị Thảo Đằng cắn nuốt chiến giáp huyền khí, một nửa thân thể đã biến thành hài cốt. Những người còn lại lập tức sợ hãy không nhịn nổi nhảy xuống phía dưới.

Mắt Tiêu Lãng sáng ngời. Sau khi Thảo Đằng tiến hóa, năng lực nuốt chửng quả nhiên biến thái.

Hướng khác, đám đệ tử Huyết Tông còn lại cũng thi nhau cắn răng nhảy xuống.

Tiêu Lãng lại không có nửa khắc do dự, cũng nhảy xuống phía dưới.

- Tiêu Lãng, ngươi dám!

Huyết Bân lập tức bay xuống phía dưới. ba tên Chiến Hoàng còn lại cũng bay theo xuống dưới. Một gã Chiến Hoàng khác ném ra một viên đạn tín hiệu, nhằm cầu viện Huyết Đế Thành.

Đệ tử Huyết Tông nhảy xuống, ngoại trừ Chiến Vương cảnh ra, tất cả võ giả Chiến Tôn Chiến Soái đều bị tổn thương, xương gãy không ít. Những người có thực lực thấp hơn đều trực tiếp hôn mê.

Thân hình Tiêu Lãng lao xuống, vẫn còn ở trong không trung, Thảo Đằng đã bắn ra, cuốn lấy những đệ tử đã ngất này vào, trực tiếp nuốt chửng. Khi Tiêu Lãng vừa rơi xuống đất, hắn lăn tròn ngay tại chỗ, sau đó tiếp tục phóng về phía mấy tên võ giả Chiến Vương kia.

- A, a, a!

Mắt Huyết Bân thấy từng đệ tử Huyết Tông ngã vào trong vũng máu, tức giận muốn phát cuồng. Hắn không tiếp tục quan tâm tới thông báo do Thần Hồn Thành và Tông chủ Vũ Tông cùng nhau đưa ra, gặp phải Tiêu Lãng chỉ có thể bắt sống, không được giết chết.

Hắn nổi giận hét lớn:

- Giết hết Tiêu Lãng!

Vèo!

Mấy đao quang huyền khí đồng thời gào thét lao ra. Đao quang huyền khí của Huyết Bân giống như một thanh phi đao khổng lồ xoay tròn. Tốc độ nhanh khí thế càng cường đại hơn, biểu hiện đây là chiến kỹ rất cao minh.

Tiêu Lãng lại giết chết một tên Chiến Vương. Hắn cảm giác phía sau đồng thời có năm đạo đao quang huyền khí phóng tới, không dám khinh thường, thân thể vội vàng nhảy lên thật cao.

Ở trong không trung hắn cảm giác sau lưng mát lạnh. Hắn xoay người, liền nhìn thấy đao quang huyền khí của Huyết Bân tạo thành một đường cong lướt qua, tiếp tục truy sát mình.

Ầm!

Giữa không trung không có cách nào mượn lực, Tiêu Lãng bị đao quang huyền khí Huyết Bân chém trúng. Thân thể hắn giống như cánh diều đứt dây rơi xuống phía dưới.

Ầm ầm ầm!

Bốn đạo huyền khí còn lại đều chém xuống mặt đất, nổ tạo ra từng khe nứt sâu nhìn thấy mà giật mình. Bụi bặm tung bay, núi lở đất nứt. Ngay cả Huyết Đế Thành phía xa cũng có thể cảm giác được dư âm của trận chiến đấu bên này.

Thân thể Tiêu Lãng bị đập xuống mặt đất còn tạo thành một hố sâu, hoàn toàn không có động tĩnh. Dường như Tiêu Lãng bị một đòn này của Huyết Bân đánh chết hoặc là đã hôn mê.

- Đại sư huynh!

Một tên Chiến Hoàng có chút bất an nhìn về phía Huyết Bân. Trong con ngươi lộ vẻ lo lắng.

Hai vị trưởng lão Huyết Nô và Huyết Tông đã truyền mệnh lệnh của Thần Hồn Các đến, gặp phải Tiêu Lãng chỉ có thể bắt hắn, không thể giết chết. Nếu như giờ phút này Tiêu Lãng bị đánh chết, Thần Hồn Các có thể sẽ không bỏ qua cho Huyết Tông.

Vèo!

Ngay thời điểm mấy người nghi ngờ không thôi, chuẩn bị đi tra xét một chút, dưới chân bọn họ đột nhiên một bóng người bắn ra. Tuy rằng toàn thân đều là vết máu, nhưng đôi tròng mắt kia vẫn lạnh lẽo bạo ngược. Đó không phải là Tiêu Lãng thì có thể là ai?

- Lão tứ, lão ngũ, cẩn thận!

Huyết Bân nhìn thấy hai tên Chiến Hoàng đứng gần nhất, liền rống lớn. Thân thể hắn nhanh chóng chạy xuống phía dưới, bắn tới một đao quang huyền khí xoay tròn giống như phi đao.

Nhưng rõ ràng đã muộn. Thân hình Tiêu Lãng đã bắn vào trong không trung. Sau lưng hắn, Thảo Đằng bắn ra, cuốn lấy hai người, dùng sức kéo xuống. Chờ tới lúc hai người sợ hãi phóng ra đao quang huyền khí, Thảo Đằng lập tức được thu hồi. Hai tay Tiêu Lãng lại cào nát chiến giáp huyền khí của hai người đó.

- Lão tứ, lão ngũ!

Huyết Bân bi thương rống to. Hai người còn lại cũng phóng ra đao quang huyền khí. Không cần suy nghĩ nhiều, thân thể Tiêu Lãng lại bị đao quang huyền khí của Huyết Bân đánh rơi xuống mặt đất. Hắn còn bị hai đao quang huyền khí khác đánh lún vào trong lòng đất sâu hơn mười mét.

Vèo!

Vào thời khắc này, một bóng người từ bên kia Huyết Đế Thành giống như tia chớp phá không đến. Tốc độ của hắn rõ ràng nhanh hơn so với Tiêu Lãng một chút, khí thế lại càng cường đại hơn so với Huyết Bân gấp mấy lần.

Huyết Tắc rốt cuộc không nhịn được ra tay!

- Trốn thôi!

Tiêu Lãng bị thương thế không nhẹ không nặnh. Giờ phút này hắn không do dự nữa. Giết chết nhiều người như vậy cũng không thiếu bao nhiêu. Hắn cũng không thể chết ở trong tay Huyết Tắc. Thời gian cũng không còn nhiều nữa, hắn nên trở về đế đô thôi!

Hắn không sợ Huyết Tắc đến truy sát mình. Huyết Tắc không dám rời khỏi Huyết Đế Thành quá xa. Dù sao Huyết đế mới không có người bảo vệ. Còn đám người Huyết Bân có truy sát, Tiêu Lãng hoàn toàn không để ở trong lòng. Tới lúc đó ai giết ai còn chưa biết chắc.

Điều duy nhất hắn có chút bận tâm chính là, sau khi trở lại đế đô, có thể dùng mạng của mình đổi lấy mạng sống của đám người Tiêu Thanh Y hay không. Thảo Đằng vừa trị liệu thân thể cho Tiêu Lãng, vừa mang theo hắn giống như đạn pháo xuyên qua lòng đất, thẳng tiến về phía đế đô Chiến Vương Triều.

Bình Luận (0)
Comment