Yêu Giả Vi Vương

Chương 411

Lời Tiêu Lãng nói khiến mọi người trầm mặc.

Tất cả mọi người đã từng nghe nói trong biển Thần Hồn rất nguy hiểm. Đã từng có vô số cường giả tiến vào biển Thần Hồn, nhưng chưa từng có một người nào trở lại. Các nàng chỉ có chút thực lực như vậy, tuyệt đối sẽ trở thành gánh nặng cho Tiêu Lãng.

Lông mày Tiêu Thanh Y nhíu lại, lo lắng nhìn Tiêu Lãng. Chẳng trách thực lực Tiêu Lãng tăng nhanh như vậy. Thì ra là tu luyện Thiên Ma Luyện Thể. Trong lịch sử đại lục Thần Hồn có không ít người tu luyện Thiên Ma Luyện Thể. Tuy rằng phần lớn đều chết, nhưng có mấy người trong khoảng thời gian ngắn thực lực tăng vọt. Chỉ có điều cuối cùng lại giống như phù dung chớm nở đã lặng lẽ chết đi. Nàng vô cùng ngưng trọng hỏi:

- Lãng nhi, Thiên Ma Luyện Thể có thể phá giải sao?

- Nhất định có thể!

Tiêu Lãng cười trấn an, nghiêm trang nói:

- Ta nhận được toàn bộ tâm pháp Thiên Ma, cũng nhận được ba viên huyền thạch, cho nên thực lực mới có thể nâng cao nhanh như vậy. Tâm pháp Thiên Ma này là do hai vị cường giả Thiên Châu giúp ta tiến vào trong không gian hư vô cảm ngộ được. Việc này Thiên Tầm cũng biết. Hai vị cường giả kia đã từng nói cho ta biết, Thiên Châu có biện pháp phá giải tâm ma. Cho nên ta phải đi Thiên Châu!

Thiên Tầm gật đầu nói:

- Thực sự có hai vị nữ tử từng trợ giúp công tử. Nếu không nhờ có các nàng, chúng ta ở tại Thần Hồn Thành chắc hẳn đã bị thích khách ám sát. Khà khà, Phỉ thiếu phụ kia thật đáng yêu!

- Phỉ thiếu phụ? Hai vị nữ tử?

Mắt Tiêu Thanh Y sáng ngời, thốt lên:

- Là Mộc Phỉ và Mộc Tiểu Yêu sao?

Thiên Tầm và Tiêu Lãng chấn động, ngạc nhiên nhìn Tiêu Thanh Y, không biết làm sao nàng có thể biết được tên của hai người này. Tuy rằng Thiên Tầm bị bắt đến đế đô, giam cùng Tiêu Thanh Y mấy ngày, nhưng vẫn không có cơ hội nói chuyện. Bên cạnh luốn có người chú ý.

Tiêu Thanh Y thở dài, ánh mắt lộ vẻ mất mát, giải thích:

- Hai người bọn họ là người nhà của Tiểu Đao. Các nàng tới đại lục Thần Hồn để đón Tiểu Đao. Tiểu Đao bị các nàng đón đưa tới Thiên Châu, còn phong ấn ký ức về đại lục Thần Hồn!

- Cái gì?

Thân thể Tiêu Lãng chấn động. Hắn vẫn tưởng rằng Tiểu Đao đang ở Ẩn Tông làm Thiếu Tông chủ, không nghĩ tới hắn lại bị Mộc Tiểu Yêu và Mộc Phỉ đón đi.

Tiêu Lãng lập tức hỏi dò về chuyện đã xảy ra, cũng nói về chuyện mình ở Bắc Cương Huyết Vương Triều, Thần Hồn Thành, Vũ Vương Triều. Sau khi hiểu rõ chuyện đã xảy ra, Tiêu Lãng cũng biết chân của Tiêu Thanh Y lại do Mộc Tiểu Yêu chữa khỏi, hắn càng thêm quyết tâm đi tới Thiên Châu.

Ẩn đế lại giữ lại một chút tàn hồn của Độc Cô Hành lại? Có người nói nếu như có thần thông mạnh mẽ, có thể phục sinh?

Tiêu Lãng vốn chỉ muốn đi Thiên Châu, thu được nhiều huyền thạch hơn, khiến thực lực của mình trở nên cường đại. Sau đó xông trở lại đại lục Thần Hồn, đạp bằng Vân Phi Dương. Huyết Tông, Vũ Tông, trút cơn giận, cũng báo thù cho Tiêu Bất Tử, Tiêu Thanh Đế. Hắn muốn trước khi mình chết, toả ra một chút hào quang, không uổng phí cuộc đời này mà thôi.

Hiện tại hắn lại có thêm một mục tiêu. Đó chính là không ngừng trở nên cường đại, nỗ lực sống được càng lâu càng tốt. Nếu như có cơ hội khiến Độc Cô Hành sống lại, như vậy cho dù mình chết, Tiêu Thanh Y cũng sẽ không tự sát nữa!

- Phía nam Thiên Châu, gia tộc Thần Khải? Mộc Tiểu Đao? Mộc Tiểu Yêu?

Mắt Tiêu Lãng nhìn về phía tây, khóe miệng lộ ra một nụ cười ôn hòa. Đột nhiên hắn trở nên tàn bạo nói:

- Tiểu Đao, không nghĩ tới ngươi lại có thể là công tử đại gia tộc Thiên Châu? Ký ức bị phong ấn? Nếu như ta đi tới Thiên Châu, tiểu tử ngươi dám không nhận ra ta, ca đánh ngươi thành đầu heo!

Tiêu Thanh Y nhìn hào quang trong mắt Tiêu Lãng phát ra, biết mình không thể ngăn được Tiêu Lãng đi Thiên Châu, hơn nữa cũng không thể ngăn cản được. Bằng không tâm ma Tiêu Lãng đột kích, hắn chắc chắn phải chết. Nàng nhẹ giọng nói:

- Lãng nhi, chừng nào thì con đi? Con đi sang Thiên Châu bên kia, nghĩ biện pháp tìm Tiểu Đao đi. Nếu như Tiểu Đao có thể nhớ tới con, nhất định sẽ giúp con phá giải tâm ma. Còn chuyện phục sinh cho Độc Cô thúc thúc con, con đừng quá để ở trong lòng. Dù sao người bị chết phục sinh, đây cũng là chuyện nghịch thiên mà đi, chắc chắn sẽ không dễ dàng như vậy! Nếu như có thể phá giải tâm ma, Thiên Châu bên kia quá nguy hiểm, con nên trở lại trên hải đảo nhỏ này yên tĩnh sống hết một đời. Quên đi. Mối thù của gia gia con cũng đừng báo nữa. Tâm tư của cô cô... con có thể hiểu không?

Tiêu Lãng liên tục gật đầu, còn liếc mắt nhìn Liễu Nhã một cái, lúc này mới khẳng định nói:

- Năm năm đi, muộn nhất là năm năm. Mặc kệ có thể phá giải tâm ma hay không, ta vẫn sẽ trở về một chuyến! Đúng... Sau một tháng nữa ta lại đi. Đến lúc đó người tìm kiếm chúng ta hẳn đã rút đi hết? Cô cô, thực lực của ta bây giờ gần bằng Chiến Đế cảnh vô địch rồi. Hơn nữa Thảo Đằng có thần thông rất quỷ dị. Cho nên mọi người không cần lo lắng cho sự an toàn của ta!

Tiêu Lãng nói một vài lời nói dối đầy thiện ý, tất nhiên là muốm Tiêu Thanh Y Liễu Nhã an tâm. Đừng nói phá giải tâm ma, cho dù có thể vượt qua biển Thần Hồn hay không, trong lòng hắn vẫn hoàn toàn không rõ...

Liễu Nhã không dám nói gì, cũng không dám khóc thành tiếng. Nàng chỉ si ngốc nhìn Tiêu Lãng. Sau khi nghe thấy hắn nói một tháng nữa mới đi, nàng mới miễn cưỡng nhoẻn miệng cười.

Nhưng Thiện Lão lại lặng lẽ gạt lệ. Có rất nhiều chuyện chuyện hắn không hiểu. Chỉ có điều hắn có một dự cảm, lần này tiểu công tử ra đi, có khả năng cả đời cũng không được gặp lại.

Thiên Tầm lại mặc kệ, lầm bầm nói:

- Ta mới không cần làm hoàng đế một cõi gì đó. Nơi này chơi không vui. Ta đi cùng công tử, cùng công tử sống những ngày tháng kích động. Cho dù chết ta cũng hài lòng. Nếu ở đây ta sẽ buôn mà chết mất!

- Cút đi!

Mắt Tiêu Lãng trợn trừng, nhìn Thiên Tầm một chút, sau đó đánh một cái vào đầu Thiên Tầm, mắng:

- Ngươi thật sự cho rằng ta cho ngươi ở lại đây làm hoàng đế một cõi sao? Cố gắng quản lý đảo này thật tốt cho ta, không thể để cho bất kỳ người nào bỏ chạy tới Thiên Châu thông báo. Ở trong đảo cũng không thể xằng bậy. An toàn của cô cô và Liễu Nhã, Thiện Lão, ta giao cho ngươi. Nếu như xảy ra bất kỳ chuyện gì, ta trở về lột da ngươi!

- Chít chít!

Tiểu Bạch trốn ở trong tay áo Tiêu Lãng ngủ bị đánh thức, bò ra, nhảy xuống bàn, tò mò nhìn mọi người.

Thiên Tầm bị mắng lại hoàn toàn không tức giận, lập tức buồn bã cúi đầu tỏ ra oan ức nói với Tiêu Lãng:

- Vâng, công tử!

Lúc này Tiêu Lãng mới nhếch miệng cười một tiếng nói:

- Yên tâm đi, Thiên Tầm. Chờ ta đi Thiên Châu bên kia đoạt chút huyền thạch, thực lực cao, ta sẽ trở lại dẫn các ngươi đi Thiên Châu chơi. Có lẽ chúng ta có thể đánh ra một mảnh trời ở Thiên Châu, xây dựng thế lực của mình thì sao? Dù vô ích, chúng ta trở về đại lục Thần Hồn, tiêu diệt ba đại vương triều, thành lập đế quốc mới. Đến lúc đó ta sẽ cho ngươi làm hoàng đế!

- Ách...

Thiên Tầm lập tức trở nên kích động, trong mắt đầy hưng phấn. Hắn xoa xoa tay khà khà cười nói:

- Cái này được, cái này được! Công tử ngàn vạn phải nhớ kỹ. Ta cũng không cần làm hoàng đế. Chỉ cần công tử ban tặng Thần Hồn Thành cho ta là được. Hoàng đế vẫn để công tử làm đi! Khà khà... Yêu Nguyệt Liên Tinh, ta đã nhớ rất lâu!

Thiện Lão trừng mắt với Thiên Tầm một chút, nhỏ giọng khiển trách:

- Thiên Tầm, Thanh Y tiểu thư và Nhã tiểu thư vẫn đang ở đây. Ngươi nói chuyện chú ý một chút đi. Con người ngươi, cả đời này không thể theo đuổi điều gì khác sao? Thực lực đến bây giờ vẫn chỉ là Chiến Tôn trung giai. Sao ngươi không thể suy ngẫm một chút về chuyện tu luyện chứ?

Thiên Tầm ngẩn ra, lập tức cúi đầu ngượng ngùng nở nụ cười. Tiêu Lãng thấy buồn cười. Thiên Tầm cả đời háo sắc. Về điểm ấy sợ là vĩnh viễn không đổi được. Ở trên biển Thần Hồn mình bảo hắn lấy một cái nhẫn, hắn còn nhân cơ hội sờ mó mấy cái...

Nghĩ đến cái nhẫn, Tu Di Giới trong tay Tiêu Lãng lóe lên. Hắn vội vàng lấy Tu Di Giới của Kỳ tiểu thư ra. Vị này hẳn là tiểu thư của gia tộc Hắc Lân. Cho dù là tiểu thư chi thứ, bảo vật hẳn cũng nhiều chứ?

Hắn vỗ đầu một cái, nhớ tới mình lại quên lấy Tu Di Giới của Hắc Nha, hắn cảm thấy có chút ảo não.

Hắc Nha chính là cường giả Nhân Hoàng Cảnh, khẳng định có nhiều đồ tốt. Đáng tiếc lúc đó một lòng nghĩ tới chuyện chạy trốn, đã quên mượn gió bẻ măng.

Bình Luận (0)
Comment