Yêu Giả Vi Vương

Chương 474

Lần trước công tử Phá Hài dẫn theo Tiêu Lãng đi đào mộ Long Đế, còn có hơn mười trưởng lão đi cùng. Người dẫn đầu chính là Thập Tam trưởng lão của Phá gia. Người này lúc đó còn từng răn dạy Tiêu Lãng, cho nên Tiêu Lãng rất có ấn tượng. Giờ phút này tuy rằng người kia đã che giấu thực lực, nhưng Tiêu Lãng vừa nhìn một chút vẫn nhận ra được.

Tiêu Lãng không biết thực lực của Thập Tam trưởng lão thế nào? Nhưng lần trước này Thập Tam trưởng lão tiến vào mộ Long Đế động vào cấm chế, giờ phút này còn có thể sống được thực lực khẳng định vô cùng cường đại. Hơn nữa ngày hôm nay hắn bày xuống ván cờ này, không nắm chắc làm sao có thể động thủ được?

Âu Dương Ấu Trĩ nghe thấy Tiêu Lãng nói vậy, thoáng sửng sốt một chút, sau đó rất nghe lời lập tức khống chế chiến xa lui nhanh. Nhưng trong thời gian nàng sửng sốt, trong gần nghìn võ giả, Thập Tam trưởng lão và một lão già mặc áo bào đen khác đột nhiên bắn mạnh tới.

Tốc độ của Thập Tam trưởng lão tăng vọt đến cực hạn, đuổi theo Tiêu Lãng. Tên lão già áo bào đen kia lại đánh ra một chưởng. Trong không trung lập tức xuất hiện một đại thủ ấn khủng bố, bao phủ phía trên chiến xa của Âu Dương Ấu Trĩ, ầm ầm đập xuống.

- Tốc độ thật nhanh!

Tiêu Lãng quay đầu nhìn lại, phát hiện tên Thập Tam trưởng lão kia đã phá không lao đến. Tốc độ so với chiến xa của hắn còn nhanh hơn gấp đôi. Khoảng cách giữa hai bên không ngừng bị rút ngắn.

Khóe miệng Thập Tam trưởng lão cong lên hiện ra một nụ cười lạnh lung. Ngón tay dường như thoáng lay động, bắn ra từng kình khí trắng như tuyết, giống như từng lợi kiếm, che kín bầu trời lao xuống chiến xa.

Ầm!

Bên kia Âu Dương Ấu Trĩ gặp phải trước hết. Thuyền Thiên Cơ trực tiếp bị đại thủ ấn đánh vào lòng đất. Toàn bộ dãy núi phía dưới đều chấn động. Vô số cây cổ thụ bị nham thạch thiêu đốt hóa thành bột mịn. Nương theo đó, bụi bay lên mù mịt. Phía dưới xuất hiện đại thủ ấn có một đường kính đạt được ngàn mét. Chiến xa của Âu Dương Ấu Trĩ lại hoàn toàn bị lún vào trong lòng đất.

- Công kích thật cường đại!

Tiêu Lãng không có thời gian để ý được tới phía bên Âu Dương Ấu Trĩ. Sắc mặt hắn trở nên cực kỳ tái nhợt. Trong mắt Thanh Minh đầy vẻ không nỡ. Bởi vì từng kình khí màu trắng, công kích chiến xa Thiên Cơ khiến bạch quang không ngừng chớp hiện. Nếu tiếp tục như vậy không bao lâu sau, năng lượng của chiến xa sẽ tiêu hao hết. Không còn vòng bảo hộ của chiến xa, hai người sẽ đành phải mặc cho người hiếp đáp, xâu xé.

Vèo!

Trong sương mù phía dưới, một chiếc chiến xa tuyệt đẹp trắng như tuyết phóng lên trời. Khuôn mặt xinh đẹp của Âu Dương Ấu Trĩ đầy vẻ tức giận. Quyền trượng trong tay của nàng bỗng nhiên vung lên. Trên bầu trời lập tức có một luồng sấm sét đánh xuống người lão già áo bào đen.

- Quả nhiên là thần binh chí tôn, ha ha ha!

Lão già áo bào đen hoàn toàn không sợ hãi. Trái lại tinh quang trong mắt hắn tăng vọt. Hắn ngửa đầu cười dài lên. Sấm sét kia đánh xuống, nhưng trực tiếp xuyên qua thân ảnh của hắn đánh xuống dãy núi phía dưới, khiến một mảnh rừng rậm hóa thành đất khô cằn.

- Ha ha, tiểu nha đầu, thực lực ngươi quá thấp, căn bản không thể phóng thích ra được uy lực của thần binh chí tôn. Tốc độ sấm sét này quá chậm!

Một tiếng cười càn rỡ từ bên trái bầu trời truyền đến. Âu Dương Ấu Trĩ vừa nhìn lại, đã thấy lão già mặc áo bào đen kia xuất hiện ngoài vạn mét. Lẽ nào nàng vừa đánh là hư ảnh của hắn sao? Tốc độ của người này lại khủng bố như thế sao? Người hắn đã vọt đến bên kia, bên này hư ảnh còn chưa biến mất...

- Bản tiểu thư nổ chết ngươi, nổ chết ngươi!

Âu Dương Ấu Trĩ khống chế chiến xa nhanh chóng đuổi theo lão già áo bào đen, không ngừng đánh thần lôi xuống. Nhưng nhiều lần đánh xống đều rơi vào khoảng không, ngược lại khiến đám sơn phỉ gần đó chết hàng loạt.

Ầm! Ầm!

Giờ phút này Tiêu Lãng còn thảm hơn cả Âu Dương Ấu Trĩ. Cho dù hắn đã toàn lực khống chế chiến xa tránh né, nhưng tần và tốc độ suất công kích của Thập Tam trưởng lão quá nhanh. Chỉ thấy bạch quang lóe lên, kình khí kia đã bắn tới bên trên chiến xa. Hắn chỉ chạy được vạn mét, chiến xa đã bị công kích hơn mười lần. Mà lão già Thập Tam kia đã kéo khoảng cách giữa hai bên lại còn ngàn mét...

Ầm!

Cũng may Âu Dương Ấu Trĩ thấy sấm sét không đánh tới lão già áo bào đen kia, mắt nàng xoay chuyển một cái, liền đổi phương hướng đánh xuống Thập Tam trưởng lão.

Tốc độ của Thập Tam trưởng lão rõ ràng không nhanh như vậy. Hắn bất đắc dĩ chỉ có thể dừng lại tự vệ, tránh né xung quanh, giống như một con khỉ nhào lộn trên không trung.

Vù!

Lão già áo đen bên kia lại ra tay. Một đại thủ ấn xuất hiện trong hư không, đập xuốn chiến xa của Âu Dương Ấu Trĩ.

Ầm!

Bụi đất lại bay lên mù mịt. Chiến xa của Âu Dương Ấu Trĩ bị đập vào lòng đất. Thập Tam trưởng lão dừng lại một chút, sau đó lập tức toàn lực công kích.

Rất nhanh năng lượng trên chiến xa Thiên Cơ của Tiêu Lãng đã tiêu hao hết. Lồng ánh sáng bên ngoài bị nghiền nát. Chiến xa rơi xuông phía dưới. Tiêu Lãng lập tức thu hồi, sau đó dẫn theo Thanh Minh rơi xuống phía dưới, muốn xuyên qua lòng đất trốn thoát!

- Tập Hạc!

Lão già áo bào đen không biết là chẳng muốn đi giết chết Tiêu Lãng, hay muốn mượn đao giết người, hắn quay về phía thủ lĩnh quân đoàn sơn phỉ đứng đầu núi Mê Tung quát một tiếng. Cường giả Nhân Hoàng ngũ trọng giống như dã nhân trong núi sâu lập tức lao về phía Tiêu Lãng.

- Tiểu tặc, nhận lấy cái chết!

Một chiếc rìu chiến cực lớn màu đen bỗng nhiên bổ xuống. Con mắt trâu của Tập Hạc như lồi ra. Bộ dạng của hắn giống như hung thần ác sát khiến người ta nhìn thấy liền lạnh tim. Một đao quang giống như dải lụa hình bán nguyệt bay vụt đến, muốn trực tiếp bổ Tiêu Lãng và Thanh Minh thành hai đoạn.

Vèo!

Trong bụi mù mịt phía dưới, chiến xa của Âu Dương Ấu Trĩ lại bay vụt ra, đón lấy Tiêu Lãng và Thanh Minh. Chiến xa cứng rắn chịu đựng công kích với năng lượng mạnh mẽ này.

Vù!

Chiến xa lóe lên hào quang một cái rồi biến mất. Năng lượng cũng vừa vặn đã tiêu hao hết. Ba người Âu Dương Ấu Trĩ và Tiêu Lãng Thanh Minh đồng thời bị hất ra ngoài. Tiểu Bạch trốn ở trong tay áo Tiêu Lãng sợ đến mức run lẩy bẩy, không ngừng rít lên.

- Chết đi. Tất cả chết đi cho lão tử!

Thân thể Tập Hạc bắn mạnh đến, thoáng cái đã rút ngắn khoảng cách còn mấy ngàn mét. Không chờ Âu Dương Ấu Trĩ phóng ra sấm sét, hắn lại toàn lực bổ xuống. Một đao quang dài hơn mười vạn mét gào thét lao đến, bao vây lấy ba người vào trong, tốc độ giống như tia laser. Lấy tốc độ của ba người hoàn toàn không tránh né được.

- Ấu Trĩ, Thanh Minh, Tiểu Bạch! Các ngươi chạy mau!

Tiêu Lãng một tay nắm lấy Thanh Minh và Âu Dương Ấu Trĩ ném về phía sau. Thực lực hai người quá thấp, sợ là sẽ trực tiếp bị đập thành từng mảnh. Hắn có phòng ngự cao hơn một chút, tuy rằng khẳng định sẽ phải chết, nhưng còn có hy vọng bảo vệ được hai người. Cho dù chỉ có thể bảo vệ được một lát...

Ai biết Thanh Minh và Tiểu Bạch bị ném ra ngoài, Âu Dương Ấu Trĩ nhưng sống chết nắm chặt lấy tay Tiêu Lãng không buông. Trái lại nàng còn bay về phía trước, trên mặt đầy ngạo nghễ quát lạnh nói:

- Đại ca ca, ca ca lui về phía sau đi. Chút công kích ấy còn chưa thể tổn thương Ấu Trĩ được! Đám người kia thật đáng khinh. Ngày hôm nay bọn họ chắc chắn phải chết!

Tiêu Lãng nở nụ cười khổ, nhưng cũng không đi tranh cướp với nàng nữa. Thật ra với năng lượng công kích mạnh mẽ như vậy, ba người chắc chắn phải chết. Chết sớm chết muộn đều là chết, giằng co cũng không có ý nghĩa.

Vèo!

Đao quang cường đại đã gần trong gang tấc, nhanh chóng phá không tạo thành trận gió tới trước một bước thổi y phục của Tiêu Lãng và Âu Dương, Ấu Trĩ bay phần phật, tóc rối bơi.

Tiêu Lãng nhắm hai mắt lại. Hắn không hối hận vì mình đã đến núi Mê Tung, cũng hoàn toàn không có oán niệm với tử vong. Hắn giết không ít người, bị người giết cũng là bình thường. Hắn vẫn cho rằng thực lực không cao đi trách người khác đó là hành vi của kẻ nhu nhược. Nếu là dũng sĩ thực sự phải dám trực tiếp đối mặt với tử vong.

Bình Luận (0)
Comment