Yêu Giả Vi Vương

Chương 487

Tiêu Lãng không biết Liệt Thần Thủ đã xảy ra vấn đề gì, nhưng hắn biết hôm nay thế cuộc này đã hoàn toàn nghịch chuyển. Hắn nhìn thấy sự sợ hãi trên khuôn mặt của mọi người, liền biết hắn đã trở thành thống trị tuyệt đối ở đây!

Tốc độ chiến xa Thiên Cơ nhanh như vậy, Liệt Thần Thủ công kích sắc bén như vậy, nơi này cách thành trì gần đây tới mấy vạn dặm. Nếu như Tiêu Lãng truy sát ngược, đám người kia ngoại trừ tên võ giả Nhân Hoàng, thực sự không có bất kỳ người nào có thể chạy thoát.

Hắc Kỳ Nhi tuy rằng ngạo mạn, nhưng đầu óc không ngu ngốc. Nàng rất nhanh hiểu ra được thế cuộc lúc này. Nàng nhìn cặp mắt lạnh lẽo của Tiêu Lãng, trong lòng cảm giác run sợ, toàn thân buốt lạnh.

Không chỉ có nàng, các võ giả còn lại đều bị doạ. Đặc biệt là tên Hàn thiếu kia. Hắn vốn chỉ định lấy lòng Hắc Kỳ Nhi một chút, tranh thủ giành lấy trái tim của thiếu nữ. Không ngờ hiện tại hắn không chỉ làm liên lụy khiến một trưởng lão gia tộc chết đi, sợ rằng cái mạng nhỏ của mình cũng có thể không giữ được?

Tu Di Giới trong tay Tiêu Lãng lóe lên. Thi thể Nô lão đập xuống phía dưới, đương nhiên thuận lợi cũng lấy Tu Di Giới của Nô lão. Hắn không thể bay trên không trung. Giờ phút này nếu mọi người run sợ, vậy cũng không cần phải mạo hiểm.

Hắn đứng ở trên chiến xa Thiên Cơ, mấy ngàn Thảo Đằng phía sau vờn quanh. Ánh mắt hắn lạnh như băng lướt qua từng người. Mọi người cũng không dám nhìn thẳng vào hắn, cực kỳ lo lắng đứng ở trong không trung, chờ đợi Tiêu Lãng đưa ra phán quyết, cũng hoặc là chờ đợi công tử và trưởng lão gia tộc bọn họ ra lệnh.

- Hàn thiếu, để Kiếm lão đưa chúng ta trốn đi!

Sau khi Hắc Kỳ Nhi nhìn thấy ánh mắt Tiêu Lãng liếc về phía mình, Hắc Kỳ Nhi cực kỳ sợ hãi, lập tức truyền âm cho công tử ở bên cạnh.

Công tử này cũng sợ, vội vàng nhỏ giọng truyền âm với trưởng lão đang nắm lấy hắn:

- Kiếm lão, để bọn họ chặn hậu, chúng ta trốn đi trước!

- Trốn? Có thể trốn đi được sao?

Kiếm lão Nhân Hoàng cảnh cười khổ một tiếng. Thật ra một mình hắn tin chắc có thể chạy thoát. Nhưng dẫn theo hai người bọn họ làm sao có thể chạy thoát được? Ánh mắt của hắn lóe lên trên người Hắc Kỳ Nhi, đột nhiên truyền âm với Tiêu Lãng đang ở phía xa:

- Tiêu công tử, chúng ta là người của Hàn gia tại Hắc Lân thành. Lão phu có biết một chút về ân oán giữa ngươi và Hắc gia. Lần này chúng ta chỉ đáp ứng lời mời của tiểu thư Hắc Kỳ Nhi đến giúp đỡ! Ngươi đã giết chết một trưởng lão gia tộc chúng ta. Không biết hiện tại có thể ngưng chiến được không? Nếu như tiếp tục chiến đấu, chính là cục diện lưỡng bại câu thương, Tiêu công tử chắc cũng không muốn như vậy chứ?

- Đàm phán sao?

Tiêu Lãng có chút bất ngờ. Nhưng ngay lập tức, thái độ của hắn liền trở lại bình thường. Đám người kia không phải là người của gia tộc Hắc Lân? Xem tình huống là không muốn khiến công tử nhà hắn phải mạo hiểm?

Sau khi suy nghĩ thông suốt chuyện này, sức lực Tiêu Lãng nhất thời tăng rất nhiều. Kẻ địch có chỗ cố kỵ nhưng hắn thì không có! Nếu như Hắc Kỳ Nhi đến truy sát mình, còn muốn điều người từ gia tộc khác đến, chứng tỏ gia tộc Hắc Lân không có cường giả đến truy sát mình. Mấy trăm người này mình muốn chơi thế nào thì chơi như thế!

Ngay lập tức hắn cười lạnh, cũng không truyền âm, lại trực tiếp quát lên:

- Lưỡng bại câu thương? Các ngươi có tư cách để lưỡng bại câu thương với ta sao? Nếu không đến thử xem?

Trên mặt Kiếm lão đầy vẻ kinh ngạc. Sắc mặt Hàn thiếu trắng bệch như tuyết. Nhưng trong nháy mắt Hắc Kỳ Nhi đã hiểu ra, căm tức nhìn Kiếm lão. Tiêu Lãng nói như thế, không cần phải nói hẳn là vừa nãy Kiếm lão đã truyền âm với hắn. Lén nàng truyền âm với Tiêu Lãng, khẳng định không phải là chuyện tốt.

Kiếm lão cũng không nghĩ tới Tiêu Lãng lại bá đạo như vậy. Vừa nãy bọn họ đuổi giết hắn không gây ra tổn thương thực sự nào. Lại nói nữa, nhà bọn họ không phải đã để cho Tiêu Lãng giết mấy chục người sao? Hiện tại mình nói rõ với hắn, lại hắn lại không thèm để ý?

- Đã như vậy, đừng trách lão phu lòng dạ độc ác!

Ánh mắt Kiếm lão lóe lên, cắn răng gầm thét nói:

- Mọi người nghe lệnh, tất cả công kích giết hắn. Không giết hắn, các ngươi đều trốn không thoát.

Nói xong hồn lực vờn quanh thân thể hắn, bộ dạng như muốn ra tay. Mấy trăm võ giả Chư Vương nghe thấy hắn đưa ra mệnh lệnh như vậy thì không do dự nữa. Tất cả từ bốn phương tám hướng phóng về phía Tiêu Lãng.

Nhưng bọn họ vừa thoáng động lại phát hiện có điểm không đúng.

Bởi vì thân hình Kiếm lão lại không phóng về phía trước, trái lại một tay nắm lấy Hắc Kỳ Nhi, một tay nắm lấy Hàn thiếu bay về phía nam. Hắn lại chạy trốn...

Hộ vệ của Hắc Kỳ Nhi, nữ tử trung niên xinh đẹp kia cũng lập tức đuổi theo. Đám võ giả Chư Vương còn lại cũng muốn chạy trốn. Chỉ có điều bọn họ không dám chạy trốn. Với chút tốc độ của bọn họ sợ là trốn cũng không thoát? Hơn nữa nếu như chạy trốn, về đến gia tộc cũng chỉ có một con đường chết. Người nhà của bọn họ còn có thể bị liên lụy. Sau khi bọn họ ngây người một chút, chỉ đành bất đắc dĩ cắn răng phóng về phía Tiêu Lãng.

Vèo!

Tiêu Lãng đương nhiên sẽ không đần độn đứng ở tại chỗ, mặc cho bọn họ công kích chiến xa Thiên Cơ. Chiến xa Thiên Cơ bay hết tốc lực, trong nháy mắt chạy ra khỏi vòng vây, sau đó vòng lại từ phía bên cạnh. Thân thể Tiêu Lãng từ chiến xa Thiên Cơ trong bắn mạnh ra. Thảo Đằng đuổi tới. Đám người kia vừa sắp xếp xong trận hình lập tức lại rối loạn.

Thân thể Tiêu Lãng có phòng ngự rất mạnh. Tuy rằng năng lực cắn nuốt Thảo Đằng của không tăng thêm, nhưng võ giả bị công kích, nếu như không toàn lực phòng ngự, nhất định sẽ bị cắn nuốt một mảnh máu thịt. Mà nếu như toàn lực phòng ngự, lại không có cách nào tránh né được Liệt Thần Thủ của Tiêu Lãng công kích tới.

Mỗi lần Tiêu Lãng công kích, sẽ khiến khu vực gần đó vô cùng hỗn loạn. Tuy rằng có mấy trăm người, nhưng căn bản không có cách nào ngăn cản phản kích hữu hiệu.

Mỗi lần hắn công kích cũng sẽ khiến mấy người chết. Đương nhiên hắn cũng sẽ chịu những thương tích khác nhau. Một khi bị thương hắn sẽ lập tức lên chiến xa Thiên Cơ trốn thoát. Chờ sau khi Thảo Đằng giúp hắn trị liệu xong, hắn mới tiếp tục vọt tới truy sát.

Trùng kích ba vòng, lưu lại gần trăm thi thể, hắn hoàn toàn đánh cho đám võ giả Chư Vương lạnh tim. Hiện tại, lại thêm Kiếm lão đã chạy trốn, ý chí chiến đấu của bọn họ hoàn toàn không còn. Bọn họ cũng không dám dừng lại, thi nhau chạy trốn về bốn phương tám hướng.

Tiêu Lãng không truy sát, trong tay nắm một võ giả Chư Vương đỉnh phong, phế bỏ toàn bộ đan điền kinh mạch của võ giả này, khống chế chiến xa Thiên Cơ phóng về phía rừng rậm bên trái. Sau khi tiến vào rừng rậm hắn hét dài một tiếng. Thanh Minh ôm Tiểu Bạch từ trong sơn động dưới lòng đất chui lên, tiến vào chiến xa. Lúc này, Tiêu Lãng mới đuổi theo về phía nam.

- Đại nhân để ý người này, đừng giết chết!

Cầm võ giả nửa chết nửa sống trong tay ném cho Thanh Minh. Tiêu Lãng toàn lực khống chế chiến xa phóng về phía nam. Ở đây cách tiểu thành phía nam khoảng mấy ngàn dặm. Tốc độ của võ giả Nhân Hoàng chậm hơn so với chiến xa Thiên Cơ. Hắn còn dẫn theo hai người. Tiêu Lãng tự tin không cần tới nửa canh giờ, hắn có thể đuổi kịp.

Kết quả không ngoài dự đoán của Tiêu Lãng, chiến xa Thiên Cơ phá không rời đi, tốc độ giống như tia laser. Gần nửa canh giờ sau, hắn liền nhìn thấy bốn thân ảnh phía trước.

Sau khi bốn người thấy một chiếc chiến xa màu trắng phá không đến, sắc mặt tất cả đều trở nên trắng bệch. Kiếm lão cắn răng, quay về phía mỹ phụ trung niên kia quát lên:

- Đưa hai người đi, lão phu ngăn cản hắn!

Vèo!

Vào thời khắc này, phía trước truyền đến những tiếng xé gió. Một đám thân ảnh rất đông từ phía trước bay tới. Kiếm lão cả kinh. Chờ sau khi nhìn rõ ràng đám thân ảnh phía trước, nhất thời mừng như điên, cố gắng tốc độ điên cuồng bay về phía trước, đồng thời quay về phía Hắc Kỳ Nhi quát khẽ lên:

- Chúng ta được cứu rồi. Phía trước là công tử Phá Hài. Tiểu thư Kỳ Nhi, không phải tiểu thư có quen biết hắn sao? Mau bảo hắn ra tay giúp đỡ đi!

Tiêu Lãng cũng phát hiện ra đại quân phía trước, sắc mặt trở nên không tự nhiên. Nhưng khi hắn nhìn thấy người đi đầu chính là công tử Phá Hài, hắn thoáng thở phào nhẹ nhõm. Chí ít mình đã từng cứu hắn một mạng, công tử Phá Hài này sẽ không nhằm vào mình chứ?

- Công tử Phá Hài, cứu mạng!

Hắc Kỳ Nhi khẽ kêu lên. Khi Tiêu Lãng nhìn thấy công tử Phá Hài không chỉ không tăng tốc chạy về phía bên này, trái lại bảo mọi người dừng lại, nhất thời vui mừng.

Công tử Phá Hài giờ phút này lại bảo mọi người dừng lại, đều này chứng tỏ bọn họ không muốn tham chiến.

Cũng không còn kiêng kỵ nữa, hắn khống chế chiến xa lao về phía trước, quát lớn:

- Lưu lại Hắc Kỳ Nhi, ta sẽ để các ngươi khỏi phải chết!

Tình huống lúc này, cùng với tiếng quát lớn của Tiêu Lãng đã khiến đám người của công tử Phá Hài run sợ. Đặc biệt là công tử Phá Hài. Trong mắt hắn đầy vẻ mơ hồ. Hắn dẫn theo đội nhân mã đông đúc như vậy tới cứu Tiêu Lãng, không nghĩ tới giờ phút này lại nhìn thấy một cục diện khác hẳn? Dường như tin tức truyền về đã sai lầm? Có người đang đuổi giết Tiêu Lãng, hay là hắn đang đuổi giết người khác?

Bình Luận (0)
Comment