Yêu Giả Vi Vương

Chương 499

Thiếu niên, chào cậu. Xin cho phép bản phu nhân tự giới thiệu mình một chút. Ta là quản sự cao cấp tử đấu trường. Ngươi có thể gọi ta là Yên phu nhân!

Trên người quý phụ này mặc một bộ váy màu đen, thân thể đẫy đà, khí chất tao nhã, ánh mắt rất liêu nhân. Trên người hết lần này tới lần khác tản ra một khí tức trang nhã thánh khiết, là loại nữ nhân khiến nam nhân vừa nhìn trong lòng liền rạo rực, muốn ra sức chinh phục.

Trên người nữ tử này cũng không có khí tức mạnh mẽ, nhưng lại cho Tiêu Lãng cảm giác nguy hiểm khác thường. Dường như quý phụ này tiện tay cũng có thể giết chết hắn.

Phía sau quý phụ này có hơn mười thị nữ. Những thị nữ này thân thể yêu kiều thướt tha, tướng mạo đều không tầm thường. Các nàng đứng ở phía sau quý phụ này, không chỉ không lấn át được phong thái của quý phụ, trái lại giống như vô số lá xanh làm nền cho một đóa hoa mẫu đơn, tôn nên vẻ quốc sắc thiên hương ung dung hào qua của nữ nhân này.

Tiêu Lãng từng gặp nhiều nữ tử. Nhưng người có thể có khí chất và tướng mạo vượt qua người này, chỉ có một người. Đó là Mộc Tiểu Yêu! Ngay cả Diễm Hậu của Vũ Vương Triều, Phi Vũ so với người này cũng kém hơn một chút.

Quản sự cao cấp của tử đấu trường sao?

Tiêu Lãng nhất thời không đoán được ý độ của diễm phụ này. Hắn chỉ có thể tỏ ra đúng mức chắp tay nói:

- Chào Yên phu nhân!

Yên phu nhân cười nhạt, ánh mắt câu nhân chớp chớp, tung ra phong tình, cười nói:

- Thiếu niên, ngươi có hứng thú làm một vụ giao dịch với bản phu nhân hay không?

- Giao dịch?

Chân mày Tiêu Lãng nhíu lại, nghĩ tới lời Phá Hài đã từng nói. Loại này lôi đài bình thường đều có thao tác ngầm phía sau. Hắn thầm rùng mình, âm thầm đề phòng.

- Không sai, giao dịch!

Yên phu nhân nở nụ cười dịu dàng, sau đó lại đứng lên, vung tay lên để đám thị nữ kia lui xuống.

Chờ sau khi đám thị nữ lui xuống, bầu không khí trong Thiên điện nhất thời có chút khác thường. Cô nam quả nữ đều có thể làm cho bầu không khí trở nên uyển chuyển.

Ánh mắt câu nhân của Yên phu nhân vẫn tập trung vào Tiêu Lãng. Nàng chậm rãi bước về phía Tiêu Lãng, trong con mắt đưa tình. Một khắc đó trong mắt Tiêu Lãng lộ vẻ hoảng hốt. Dường như người trước mắt này đã biến thành Liễu Nhã, càng có khí chất, càng mê người hơn Liễu Nhã.

Yên phu nhân cười duyên, từng bước tiến đến gần Tiêu Lãng. Trên người nàng có một mùi hương thoang thoảng, có thể làm cho người ta không có tự chủ chìm đắm say sưa trong đó. Hai bờ môi đỏ kiều diễm của nàng thoáng khép mở, dường như đang vô hình mê hoặc Tiêu Lãng.

Một bước, hai bước, ba bước!

Mùi hương thoảng tới mũi Tiêu Lãng càng thêm nồng đậm. Trong thân thể không tự chủ được xuất hiện một tà hỏa. Nhìn khuôn mặt quyến rũ lả lơi trước mắt, hắn không nhịn được nuốt một ngụm nước bọt.

- Yên phu nhân tu luyện mị thuật, còn là mị thuận vô cùng cao cấp!

Tiêu Lãng không biết Yên phu nhân muốn làm gì, hắn chỉ biết không phải là chuyện tốt. Có thể làm cho thân thể của hắn lập tức có phản ứng, nữ tử này không sử dụng mị thuật, đánh chết hắn cũng không tin. Một quản sự cao cấp của tử đấu trường lại sử dụng mị thuật đối với một tử đấu sĩ, có thể có chuyện tốt sao?

Khi Yên phu nhân nhích lại gần, bộ ngực cao vút đã sắp kề sát tới ngực Tiêu Lãng, Tiêu Lãng theo bản năng muốn lui về phía sau một bước. Nhưng tại thời điểm này, hắn không làm như vậy, trái lại trong ánh mắt lộ vẻ mê say dường như đã bị mê hoặc. Hắn muốn xem thử rốt cuộc quý phụ này muốn làm gì?

Một bàn tay mềm mại trắng muốn đặt lên vai Tiêu Lãng, sau đó chậm rãi trượt xuống, một đường khẽ vuốt ngực Tiêu Lãng, ý tứ khiêu khích đến cực điểm.

Khuôn mặt Yên phu nhân tươi cười ghé sát vào bên tai Tiêu Lãng, mở đôi môi của mình, phun ra một làn hương, ôn nhu mở miệng:

- Thiếu niên, ngươi rất cường tráng! Nếu như ngươi có thể giúp bản phu nhân một lần, có lẽ bản phu nhân sẽ cho ngươi đạt được diễm phúc bất ngờ...

Giọng nói của Yên phu nhân rất khẽ, tay kia của nàng một đường trượt xuống, ở đũng quần của Tiêu Lãng, nhẹ nhàng nắn nhẹ một chút. Trong khi nói chuyện, đôi môi kiều diễm vẫn nhẹ nhàng chạm vào vành tai Tiêu Lãng. Bộ ngực cao vút của nàng cũng khẽ chạm vào ngực Tiêu Lãng một chút. Công phu câu nhân của nàng có thể nói đã đến cực hạn.

Phía dưới của Tiêu Lãng tự nhiên đàn hồi một chút. Theo bản năng hơi thở của hắn trở nên gấp gáp. Cổ họng cũng không ngừng nuốt nước bọt. Nữ tử này là nữ nhân lợi hại nhất mà hắn đã từng gặp phải. Nếu như không phải hắn trải qua nhiều chuyện như vậy, gần đây bởi vì chuyện của Đông Phương Hồng Đậu, tâm tình rơi xuống đáy cốc, nói không chừng giờ phút này đã không cầm cự nổi nữa!

Hắn lại nuốt nước miếng một cái. Vẻ say mê trong mắt càng nồng đậm. Tay của hắn dường như không khống chế được đặt lên eo thon của Yên phu nhân. Hắn dùng giọng nói có chút run rẩy nói:

- Mời phu nhân cứ mời, nếu tại hạ có thể làm được nhất định sẽ không chậm trễ!

Nụ cười trên khóe miệng Yên phu nhân càng nồng đậm. Mắt sáng khẽ lưu chuyển, một tay lại khẽ vuốt ngực của Tiêu Lãng, ôn nhu nói:

- Ngươi có thể, chỉ cần đêm nay khi ngươi lên lôi đài, liên tục khiêu chiến ba trận. Hai trận đầu thắng, trận cuối cùng bại! Sau khi chuyện thành công, bản phu nhân sẽ cùng ngươi ba đêm. Ngươi thấy thế nào?

Quả nhiên không phải là chuyện tốt!

Trong mắt Tiêu Lãng lộ vẻ háo sắc, nhưng giờ phút này khóe miệng lại cong lên một độ cong quỷ mị. Khuôn mặt không có gì khác thường kia nhất thời trở nên yêu khí lẫm liệt. Mắt hắn đột nhiên trở nên cực kỳ tỉnh táo, cười lạnh:

- Phu nhân không có nói đùa chứ? Trận cuối cùng bại? Ngươi bảo ta chịu chết sao?

Tiêu Lãng đột nhiên trở mặt, khiến Yên phu nhân có chút kinh ngạc. Miệng nhỏ khẽ mở, dường như có chút không tin Tiêu Lãng lại tỉnh táo nhanh như vậy?

Tiêu Lãng nhìn vẻ mặt đầy kinh ngạc kia, tự động loé lên một tia trêu tức.

Nhìn thấy vẻ trêu tức này, trong mắt Yên phu nhân lộ vẻ tức giận. Giờ phút này nàng tất nhiên hiểu rõ ngay từ khi mới bắt đầu Tiêu Lãng cũng chưa từng bị nàng mê hoặc, còn cố tình diễn trò. Bản thân mình nghĩ trêu đùa hắn, trái lại bị tiểu tử vắt mũi chưa sạch này trêu ngược lại?

Đôi mắt đẹp của Yên phu nhân xoay chuyển vài vòng, nhưng rất nhanh lại nở nụ cười, lắc đầu nói:

- Đương nhiên sẽ không để cho ngươi chết. Ta có một viên đan dược, đến lúc đó ngươi sớm nuốt vào. Chỉ cần ngươi vận chuyển huyền lực, dược tính này sẽ được phát huy. Ngươi sẽ lập tức giả chết. Dĩ nhiên... Ta sẽ không để cho ngươi làm không công. Sau khi chuyện thành công, ta cho ngươi một trăm ngàn huyền thạch. Ngươi thấy thế nào?

- Không thế nào cả!

Tiêu Lãng lại cười lạnh một tiếng nói:

- Ta từ chối, ngươi tìm người khác đi. Tử đấu này ta cũng không tham gia nữa!

Hắn không phải là người ngu. Giúp người đánh giả sao? Một trăm ngàn huyền thạch có thể dễ cầm sao?

Nếu như Yên phu nhân có thể bỏ ra một trăm ngàn tiền thưởng, nói rõ khẳng định có khách sang trọng đến đánh cược. Loại khách này cho dù thực lực bản thân không tốt, bên cạnh lẽ nào không có một hai cường giả? Nếu như làm cho người ta nhìn thấu, Liễu Yên Các có hậu trường hắn không có hậu trường, sợ là một trăm ngàn huyền thạch có mạng cầm, nhưng không có mạng dùng! Lại nói nữa, ai có thể bảo đảm sau đó Liễu Yên Các không đổi ý, thuận lợi bắt hắn lại xử lý?

Yên phu nhân không nghĩ tới Tiêu Lãng lại quả quyết như vậy, nói đi là đi? Sắc mặt nàng nhất thời trầm xuống, khí thế trên người tản ra như bão táp.

Tiêu Lãng nhất thời cảm thấy giống như có mấy ngọn núi cao đè lên vai hắn, khiến hắn không thể di chuyển dù chỉ nửa bước. Hơn nữa hắn cảm giác sắp không đứng được nữa, muốn quỵ xuống.

Nữ tử này quả nhiên có thực lực cường đại!

Cố gắng chống lại uy áp khổng lồ kia, Tiêu Lãng cắn răng không để cho mình quỳ xuống, ánh mắt càng lạnh hơn, khó nhọc mở miệng nói:

- Thế nào? Buôn bán không được thì thẹn quá thành giận muốn hạ thủ sao? Liễu Yên Các các người đối xử với khách của các người như vậy sao?

- Không sai! Bản phu nhân chính là kẻ hẹp hòi, trừng mắt tất báo thì đã làm sao?

Trong mắt Yên phu nhân đầy ý lạnh, chậm rãi đi tới phía trước Tiêu Lãng, toàn thân đều phát ra sát ý vô tận. So với vừa nãy dường như là hai người khác nhau. Nàng giống như đã hóa thân thành một nữ La Sát. Nàng giơ một tay đặt ở phía trên đầu Tiêu Lãng, khẽ kêu lên:

- Hỏi ngươi một tiếng cuối cùng, có lên lôi đài hay không? Không lên lôi đài, bản phu nhân hiện tại sẽ giết ngươi!

- Yên phu nhân, đừng động thủ, tha mạng! Ta… ta là người làm việc khá vọng động...

Cảm nhận sát khí vô biên kia, Tiêu Lãng dường như hoảng sợ, miễn cưỡng thuận theo nói.

Trên mặt Yên phu nhân liền lộ vẻ trào phúng. Thời điểm sát khí vừa được thu liễm, khuôn mặt Tiêu Lãng lại đột nhiên trở nên dữ tợn, mắt trợn trừng, cuồng loạn quát lớn:

- Nếu như ta có chỗ nào mạo phạm, con mẹ nó, ngươi... đến cắn ta đi!

Bình Luận (0)
Comment