Yêu Giả Vi Vương

Chương 687

Kỳ thực rất nhiều người đã sớm đoán được mục đích thật sự của Tiêu Lãng. Mà sau khi Tiêu Lãng thành công lấy được hoạt tham trăm vạn năm, ngay cả Lãnh Tinh Nhi cũng đoán được.

Tiêu Lãng tu luyện chính là chiến kỹ Thiên Ma. Thiên đạo cũng không phải là quan trọng. Võ giả tu luyện thiên đạo khó cảm ngộ, mà tâm ma của chiến kỹ Thiên Ma lại càng khó qua được. Nếu muốn vượt qua tâm ma, linh hồn cường đại hay không hết sức quan trọng!

Hôm nay, Tiêu Lãng đến hẳn là vì hoạt tham trăm vạn năm. Một loạt hành động của hắn trước đó, đều vì muốn thành công mua được hoạt tham.

Đáng tiếc mọi người phản ứng đã quá muộn. Đám người Âu Dương Tà đã sớm đoán ra, chỉ có điều huyền thạch trong tay bọn họ không nhiều. Mà nhiều người vẫn còn chìm đắm trong bức tranh gió thu lá rụng với ba ngàn vạn lúc này, nên mới bị Tiêu Lãng chiếm tiện nghi lớn như vậy.

- Vẫn là Tiểu Ấu Trĩ nhà ta thông minh. Chỉ có điều lần này không mua được cho muội thứ gì. Nếu không để lần sau mua cho muội hai phần?

Hoạt tham đến tay, toàn thân Tiêu Lãng cảm thấy thoải mái hơn. Nếu như không phải Ấu Trĩ bày mưu tính kế, lần này khẳng định không dễ dàng như vậy. Âu Dương Ấu Trĩ vô cùng hài lòng, mắt cười biến thành vầng trăng khuyết, dửng dưng như không nói:

- Hi hi, chuyện của đại ca ca quan trọng nhất. Sau này mua cho Ấu Trĩ là được. Ấu Trĩ đương nhiên là thông minh nhất. Gia gia nói nếu như Ấu Trĩ không lười biếng, hiện tại đã có thể đột phá Nhân Hoàng cảnh. Gia gia nói Ấu Trĩ có thiên tư ngộ tính vạn năm khó gặp!

Tiêu Lãng ngẩn ra, lập tức khích lệ nói:

- Oa, Tiểu Ấu Trĩ quá lợi hại, vậy muội phải cố gắng tu luyện! Tranh thủ trước mười chín tuổi đột phá Nhân Hoàng đỉnh phong trở thành Thiên Đế, hạ thấp vị trí của Lãnh Tinh Nhi xuống! Đến lúc đó Tiểu Ấu Trĩ nhà ta chính là đệ nhất mỹ nhân Thiên Châu danh xứng với thực!

- Đệ nhất mỹ nhân Thiên Châu sao?

Con mắt Âu Dương Ấu Trĩ tỏa sáng, dường như cái danh hiệu này khiến nàng cảm thấy rất hứng thú. Nàng liên tục gật đầu, nói:

- Được, ta nghe đại ca ca. Ấu Trĩ nhất định sẽ nỗ lực trở thành đệ nhất mỹ nhân Thiên Châu, hì hì!

Tiêu Lãng xoa đầu Âu Dương Ấu Trĩ, tâm tình rất tốt, cũng không để ý tới buổi đấu giá bên ngoài. Hắn cùng Ấu Trĩ vừa uống trà vừa nói chuyện phiếm. Chờ sau khi buổi đấu giá chấm dứt, sàn đấu giá gọi người tới tính toán một lát. Rất nhanh hoạt tham trăm vạn năm được đưa đến.

Vật vào tay, Tiêu Lãng lập tức chạy trốn. Nếu như không phải giờ phút này là nửa đêm, Tiêu Lãng đã trực tiếp mang theo Ấu Trĩ một đường truyền tống đi Thần Khải phủ.

Vừa mới đi ra khỏi sàn đấu giá, bên ngoài đã là nửa đêm. Bất quá đối với người thích sống về đêm mà nói, đây chỉ mới bắt đầu. Trên quảng trường có rất nhiều người. Xung quanh cũng thấy xe ngựa lao nhanh. Người qua lại không dứt, rất náo nhiệt.

- Tiêu Lãng, ngươi đứng lại đó cho ta!

Tiêu Lãng và Ấu Trĩ đang chuẩn bị lên xe ngựa, sau lưng chợt vang lên một tiếng hét đầy tức giận. Tiêu Lãng không cần nhìn cũng biết là Lãnh Tinh Nhi vị ngực lớn nhưng không có đầu óc kia.

Hắn vỗ vỗ vai Ấu Trĩ, bảo nàng tiến vào xe ngựa. Bản thân hắn lại đứng ở trên càng xe, từ trên cao nhìn Lãnh Tinh Nhi đang nhanh chóng đi tới, khóe miệng lộ ý cười nói:

- Lãnh tiểu thư, gọi ta có chuyện gì vậy?

- Hừ hừ, Tiêu Lãng hôm nay ngươi không cho ta một lời giải thích, bản tiểu thư sẽ không để ngươi yên!

Mắt Lãnh Tinh Nhi đã muốn phun lửa. Chuyện ở Hỏa Long đảo nàng còn chưa tính sổ với Tiêu Lãng. Hôm nay lại bị hắn hãm hại mất mấy ngàn vạn huyền thạch. Quan trọng nhất là hoạt tham trăm vạn năm lại rơi vào trong túi Tiêu Lãng. Các nàng không nhịn được. Lần này bọn họ đã rất mất mặt. Hơn nữa, với tính cách của nàng làm sao có thể chịu để yên?

Toàn thân Lãnh Tinh Nhi mặc chiếc váy màu tím, ngực cũng không mở quá thấp. Nhưng giờ phút này Tiêu Lãng đứng ở chỗ cao, lại có thể dễ dàng nhìn thấy một nửa bầu ngực cao vút trắng mịn. Trong lòng hắn thầm nói nàng này tư sắc quả nhiên không tồi, nhưng đáng tiếc tính tình như vậy khiến người ta không chịu nổi. Hắn cười chế nhạo nói:

- Giải thích? Giải thích cái gì? Lãnh tiểu thư muốn nói tới chuyện Hỏa Long đảo lần trước sao? Nếu như là chuyện này, ngươi không cần nói với ta. Lãnh Đế đã bồi thường Tiêu mỗ năm trăm vạn huyền thạch. Ta cũng đáp ứng hắn không truy cứu chuyện này nữa!

- Ngươi… ngươi… ngươi vô liêm sỉ… vô sỉ!

Lãnh Tinh Nhi bị tức thiếu chút nữa thì hộc máu. Nàng hô hấp trở nên nhanh hơn. Trước ngực hình thành sóng lớn mãnh liệt, tất nhiên cũng thu hút ánh mắt của Tiêu Lãng. Mà khi Lãnh Tinh Nhi phát hiện ánh mắt Tiêu Lãng không đúng, nàng lập tức kinh sợ phát giác ra. Lúc này nàng hoàn toàn tức giận. Trong tay chợt lóe lên một thần binh. Sát khí trên người trút ra không ngừng. Hồn lực vờn quanh thân thể, rõ ràng muốn ra tay.

- Tiểu thư, tiểu thư! Nơi này là Nhàn Đế Thành!

Thiên đế Lãnh Diệp vội vàng ngăn cản Lãnh Tinh Nhi, khẽ nhấn mạnh. Mấy hộ vệ phía sau cũng lộ vẻ khẩn trương. Động thủ ở chỗ này, có lẽ cuối cùng Lãnh Tinh Nhi sẽ không sao. Nhưng nói không chừng Nhàn Đế nổi giận sẽ trực tiếp đập chết mấy người bọn họ.

Lãnh Tinh Nhi lại thở ra mấy hơi, căm tức nhìn Tiêu Lãng nói:

- Được, được! Tiêu Lãng, ngươi có gan, tối nay nếu bản tiểu thư để cho ngươi dễ chịu, ta liền, ta liền...

- Ngươi sẽ mang họ của ta đúng không? Tiểu thư Tiêu Tinh Nhi?

Tiêu Lãng lắc đầu cười lạnh, sau đó sẽ cũng không để ý đến Lãnh Tinh Nhi, tiến vào trên xe ngựa, lạnh lùng nhìn xa phu nói:

- Trở lại!

- Không cho phép đi!

Lãnh Tinh Nhi cấp bách, lập tức chạy đến phía trước xe ngựa ngăn cản. Nàng đã tức điên, không còn cố ý ra vẻ rụt rè của một tiểu thư nữa. Giờ phút này ý niệm duy nhất trong đầu nàng chính là muốn Tiêu Lãng đưa lời giải thích. Còn giải thích cho cái gì, thậm chí bản thân nàng cũng không biết...

Vèo!

Trong tay Tiêu Lãng đột nhiên xuất hiện một cái roi. Hắn vung đánh về phía chiến mã đang kéo ở phía trước xe ngựa một cái. Chiến mã kinh sợ trực tiếp phóng về phía trước, chỉ lát nữa sẽ đụng vào Lãnh Tinh Nhi. Tiêu Lãng đã hoàn toàn nổi giận với kẻ ngực lớn ngốc nghếch này. Hắn cũng không quan tâm gì tới đệ nhất mỹ nhân Thiên Châu. Ở trong mắt của hắn, Lãnh Tinh Nhi không khác gì với một tiểu thư bình thường khác.

Vèo!

Thực lực Nhân Hoàng đỉnh phong của Lãnh Tinh Nhi không phải giả. Thân thể nàng bay lên, phóng qua chiến mã, trực tiếp chui vào trong xe ngựa, cuối cùng ngồi ở bên cạnh Tiêu Lãng.

- Ta nhổ vào...

Từng gặp kẻ thô bạo, nhưng chưa từng thấy qua kẻ nào lại thô bạo như vậy. Tiêu Lãng hoàn toàn bị đánh bại. Hắn bất đắc dĩ nhìn Lãnh Tinh Nhi nói:

- Đại tiểu thư, ngươi muốn làm gì? Ngươi tốt xấu gì cũng là tiểu thư danh môn, sao có thể làm như vậy được? Ngươi không để ý tới danh dự bản thân, tiểu sinh còn sợ người ta nói lời dèm pha!

Tiêu Lãng cười lạnh nói vậy, khiến Tiểu Ấu Trĩ cười đến mức không ngậm miệng lại được, cũng làm cho sắc mặt Lãnh Tinh Nhi càng đen hơn. Nàng cắn răng không nói một lời, cuối cùng tỏ ra hung bạo nhìn chằm chằm vào Tiêu Lãng nói:

- Hôm nay ngươi không cho ta một lời giải thích, bản tiểu thư sẽ không để cho ngươi được yên!

Tiêu Lãng trừng mắt một hồi, nói:

- Ngươi muốn giải thích cái gì?

Lãnh Tinh Nhi trầm ngâm một lát, trầm mặt nói:

- Cho ta Hoạt tham, chuyện này đến đây coi như xong!

- Ha ha ha!

Tiêu Lãng giống như nghe thấy một chuyện buồn cười nhất trên thế giới. Hắn bỏ ra một ngàn vạn mua lại hoạt tham, nàng lại nghĩ đưa tay ra là cầm được? Đừng nói tặng không, cho huyền thạch Tiêu Lãng cũng không bán. Hắn cười dài vài tiếng nói:

- Đánh bại ngươi không phải ngây thơ, mà là vô sỉ! Ngươi thích thế nào thì thế ấy sao? Muốn hoạt tham, ngươi nằm mơ đi!

Xe ngựa nghênh ngang rời đi. Lãnh Diệp không ngừng truyền âm cho Lãnh Tinh Nhi. Nhưng Lãnh Tinh Nhi đã biến thành một con lừa, vẫn cứ ngồi ở trong xe ngựa của Tiêu Lãng không đi. Khi đến bên ngoài tửu lâu, nàng lại theo Tiêu Lãng đi vào trong gian phòng Tiêu Lãng, bộ dạng không cho một lời giải thích quyết không đi.

- Không đi? Được!

Tiêu Lãng phát cáu, trực tiếp không chờ đám người Lãnh Diệp đi tới, liền đóng cửa lớn lại, còn mở ra cấm chế trong gian phòng, sau đó quay đầu nói với Ấu Trĩ:

- Ấu Trĩ, muội trở về phòng đi!

Sau khi thấy Ấu Trĩ ngoan ngoãn trở về phòng, trên mặt Tiêu Lãng lập tức nở nụ cười dâm tà nhìn Lãnh Tinh Nhi. Ánh mắt hắn lại đảo qua trên thân thể uyển chuyển của nàng, thâm trầm nói:

- Hỏi ngươi một lần cuối cùng, có đi hay không? Không đi, ta sẽ phải... cởi quần!

Bình Luận (0)
Comment