Yêu Giả Vi Vương

Chương 840

- Báo, vạn dặm nam bộ có Vực Ngoại Thiên Ma lên bờ, bảy con Thiên Ma vương dẫn đội, đã đạp đổ ba tòa thành trì, trong thành trì... Không ai sống sót!

- Báo, Cách phủ phương bắc có Vực Ngoại Thiên Ma lên bờ. Mười hai con Thiên Ma vương dẫn đội đang công kích bốn phương tám hướng, nhân số bị tổn thương đã lên đến trăm vạn...

- Báo!

Bên này đang đại chiến kịch liệt, các Trinh sát liên tục truyền tin làm lòng mọi người chìm xuống đáy vực. Ven biển quá dài, có quá nhiều Vực Ngoại Thiên Ma. Cường giả nhân loại, mãnh thú, hải thú quá ít, không phòng ngự nổi.

Thanh Mộc Thạch đánh một đấm nặng nề, sau đó quát to:

- Vọng Nguyệt, ngươi dẫn con dân của mình đi hướng nam, phải cố chống một đoạn thời gian!

Thanh Mộc Thạch đánh ra quyền ảnh không lớn nhưng lao vào bầy Vực Ngoại Thiên Ma liền lan tỏa bốn phương tám hướng, như mặt hồ bị ném một cục đá dẫn đến sóng gợn. Vực Ngoại Thiên Ma nào bị sóng gợn lan đến là thân thể nổ tung ngay.

Thanh Mộc Thạch nói với sơn chủ của Phổ Đà sơn, Diệt Hồn:

- Diệt Hồn, Phổ Đà, các ngươi dẫn người đi phương bắc chống cự, giao nơi này cho chúng ta!

Diệt Hồn, sơn chủ của Phổ Đà sơn nhìn rậm rạp Vực Ngoại Thiên Ma chui ra từ mặt biển. Phía xa hơn có Vực Ngoại Thiên Ma bị chiến đấu hấp dẫn đến. Diệt Hồn, sơn chủ của Phổ Đà sơn và Thanh Mộc Thạch, Man Thần Yêu Kiệt, Hồng Mông tôn giả liếc nhau.

Diệt Hồn, sơn chủ của Phổ Đà sơn cắn răng trầm giọng nói:

- Các ngươi hãy cố chống!

Nói xong Diệt Hồn hú dài, dẫn theo sơn chủ của Phổ Đà sơn, kêu gọi hai, ba mươi vạn cường giả xông hướng bắc. Vọng Nguyệt Hồ cũng hú dài, mãnh thú, hải thú theo sau bay hướng nam.

Chiến đấu bên này đã bắt đầu, xem tình hình thì Vực Ngoại Thiên Ma chủ yếu lên sáu chỗ, chắc rất nhanh sẽ có thêm nhiều Vực Ngoại Thiên Ma vọt tới. Thanh Mộc Thạch, Man Thần Yêu Kiệt tàn phế rồi, thực lực giảm mạnh. Tuy tăng thêm Hồng Mông tôn giả nhưng bên họ là nguy hiểm nhất.

Mãnh thú, hải thú bị mang đi, đám sơn chủ của Phổ Đà sơn, Diệt Hồn mang hai, ba mươi vạn người đi, thực lực bên này giảm bớt. Nhưng vẻ mặt mọi người không thay đổi, ngược lại càng thêm điên cuồng phóng thích hồn lực, thiên lực công kích. Bọn họ không có đường lui, có thể chống đỡ một ngày, giết thêm một số Vực Ngoại Thiên Ma thì sẽ có thêm dân chúng Thiên Châu tốn vào không gian hư vô siêu lớn kia.

Một tiếng kinh kêu hấp dẫn sự chú ý của mọi người:

- Thiên Ma vương!

Trên mặt biển phương xa quả nhiên có hơn mười quái vật hình người bay tới. Làn da màu nâu, mắt không có con ngươi lấp lánh ánh sáng ám kim, thân hình cao trăm thước như người khổng lồ, từ xa đã phát ra hơi thở lạnh băng tà ác làm vô số võ giả cấp thấp lạnh sống lưng.

Thanh Mộc Thạch hét lên:

- Thanh Mộc Ngọc, giao bên này cho các ngươi trấn áp! Ghi nhớ, một khi bầy Vực Ngoại Thiên Ma xông lên thì đứng dây dưa, chậm rãi lùi ra sau, từng bước cẩn thận. Ta không cần các ngươi giết nhiều Vực Ngoại Thiên Ma, chỉ cần tranh thủ thời gian là được.

Thanh Mộc Thạch bay lên. Hồng Mông tôn giả, Man Thần Yêu Kiệt cũng bay lên. Mặc dù Man Thần Yêu Kiệt đã gãy một chân nhưng không ảnh hưởng gã bay lượn. Thanh Mộc Thạch, Man Thần Yêu Kiệt, Hồng Mông tôn giả nhanh chóng bay hướng Thiên Ma vương, mỗi người phát ra một luồng công kích khiến Thiên Ma vương hú quái dị. Thanh Mộc Thạch, Man Thần Yêu Kiệt, Hồng Mông tôn giả mang theo hơn mười Thiên Ma vương bay đi xa.

Thanh Mộc Ngọc hét to một tiếng:

- Mọi người nghe theo lệnh của ta! Luân phiên công kích hồn lực, thiên lực, không được quá liều mạng, giữ thực lực!

Thanh Mộc Ngọc hiểu ý của Thanh Mộc Thạch, tốc độ của ba người Thanh Mộc Thạch, Man Thần Yêu Kiệt, Hồng Mông tôn giả rất nhanh, dẫn Thiên Ma vương đi là vì kéo dài thời gian. Có quá nhiều Vực Ngoại Thiên Ma, không thể tránh khỏi Thiên Châu diệt thế, vậy không cần tử chiến. Mục đích hiện tại của bọn họ chính là kéo dài thời gian!

Thanh Mộc Ngọc đã ra lệnh thì mọi người sẽ không dốc hết sức công kích, áp lực bên Vực Ngoại Thiên Ma giảm bớt, vô số Vực Ngoại Thiên Ma cao cấp dẫn dắt Vực Ngoại Thiên Ma điên cuồng lao hướng mọi người.

Thanh Mộc Ngọc ra lệnh có hớp có lang:

- Vừa công kích vừa rút lui, võ giả Nhân Hoàng cảnh lùi trước!

Hơn một trăm vạn người chậm rãi thụt lùi, dựa vàov công kích hồn lực, thiên lực cường đại ngăn cản Vực Ngoại Thiên Ma.

Các võ giả lùi lại thì càng nhiều Vực Ngoại Thiên Ma lên bờ hơn, thành hình cánh quạt bọc đánh. Quá nhiều Vực Ngoại Thiên Ma, không sao ngăn lại được. Mọi người chỉ có nước vừa đánh vừa lui, dựa vào mấy Đại Đế và nhiều Thiên Đế miễn cưỡng ngăn không cho Vực Ngoại Thiên Ma đến gần.

- A! Giết giết giết!

Vù vù vù vù vù!

Liên tục có người trúng công kích linh hồn của Vực Ngoại Thiên Ma, phát điên công kích lung tung. Có một Thiên Đế trúng công kích linh hồn của hai Vực Ngoại Thiên Ma cao cấp, giết chết mấy trăm người, cuối cùng bị Thanh Mộc Ngọc đánh chết.

- A! Nguy rồi, Hỏa Dã Thiên Đế phát cuồng!

Tiêu Lãng đang bắn ra một luồng Vô Tình kiếm khí thì sau lưng vang tiếng hét kinh khủng, hỗn loạn. Tiêu Lãng liếc mắt nhìn, thấy là thuộc hạ của mình. Tiêu Lãng trông thấy Hỏa Dã Thiên Đế công kích lung tung, phát ra thiên lực công kích nhẹ nhàng diệt gần trăm võ giả Nhân Hoàng cảnh. Tiêu Lãng không thể kiềm nén bi thương, phát ra Tình Thương giết chết Hỏa Dã Thiên Đế.

Có quá nhiều Vực Ngoại Thiên Ma, mỗi giây mỗi phút chúng phóng ra công kích linh hồn. Mặc dù đằng trước có đám Chí Tôn Thiên Đế, Đại Đế chống đỡ nhưng nhiều công kích linh hồn như vậy làm sao ngăn lại hết?

Tiêu Lãng đang buồn bực thì trong óc vang lên tiếng truyền âm:

- Chủ nhân, Mị Nhi muốn nuốt Vực Ngoại Thiên Ma!

Tiêu Lãng bực mình, đứa trẻ này không xem hiện tại là tình huống gì? Khắp nơi đầu là Vực Ngoại Thiên Ma, chút phân thân của thảo đằng thần hồn màu xanh không sợ bị Vực Ngoại Thiên Ma chấn vỡ sao?

Tiêu Lãng dứt khoát từ chối, kiên nhẫn truyền tín hiệu cho thảo đằng thần hồn màu xanh, nói với nó Vực Ngoại Thiên Ma đang tụ tập thành đàn, nếu nó lén đi nuốt xác Vực Ngoại Thiên Ma thì có lẽ phân thân sẽ bị lực lượng kỳ diệu trong người Vực Ngoại Thiên Ma đánh tan, hoặc là bị công kích hồn lực, thiên lực phe mình chấn nát.

- Không sao đâu chủ nhân, Mị Nhi sẽ cẩn thận!

Ai ngờ Mị Nhi bỗng dưng bướng bỉnh. Tiêu Lãng ngẫm nghĩ, chỉ cần bản tôn thảo đằng thần hồn màu xanh bất tử thì phân thân có chết cũng không sao. Thế là Tiêu Lãng thả ra phân thân thảo đằng thần hồn màu xanh. Thảo đằng thần hồn màu xanh lné núp dưới lòng đất, nuốt xác Vực Ngoại Thiên Ma đầy đất.

Chiến đấu càng lúc càng kịch liệt, võ giả tử thương cũng càng lúc càng thảm trọng, út đi ngày càng nhanh hơn. Dù là vậy nhưng không ai chạy trốn, may mắn đa số người trong các thành trì tây bộ đã di chuyển honwgs đông bộ, dân chúng bình thường không chết bao nhiêu.

Tiêu Lãng, Tiêu Ma Thần biểu tình càng âm trầm hơn, trơ mắt nhìn vô số thành trì Thần Hồn phủ bị Vực Ngoại Thiên Ma san bằng những người già trong Sát Đế không chịu trốn đi bị Vực Ngoại Thiên Ma nuốt. Tiêu Lãng, Tiêu Ma Thần đã xem Thần Hồn phủ là nhà của mình, giờ thấy cảnh cửa nát nhà tan thì cực kỳ tức giận, mấy lần suýt nổi khùng.

Ba ngày sau, mọi người rút đến Tiêu Đế thành. Tiêu Lãng và cường giả tây bộ trơ mắt nhìn Tiêu Đế thành bị san bằng.

Tiêu Đế thành là Tu La thành ban đầu, có lịch sử mấy vạn năm. Tòa đại thành trì này chứng kiến Thiên Châu phồn hoa và tang thương, giờ đây bị vô số Vực Ngoại Thiên Ma giẫm đạp phá hủy. Vô số người nhìn đại thành trì hùng vĩ hóa thành phế tịch, trong lòng tràn ngập thê lương, như không phải tòa thành trì bị hủy diểt mà là văn minh, là thế giới.

Mắt Tiêu Lãng đỏ ngầu, toàn thân đầy sát khí.

Tiêu Lãng nhìn quân đoàn Vực Ngoại Thiên Ma tàn phá thành trì, thầm thề:

- Đám Vực Ngoại Thiên Ma tạp chủng kia, Tiêu Lãng ta thề với trời, nếu có ngày ta có đủ thực lực nhất định sẽ từ đường hầm u cốc giết đến hang ổ các ngươi, diệt toàn tộc các ngươi!

Bình Luận (0)
Comment