Yêu Hồ Khó Cưỡng

Chương 1

Hương thơm nhè nhẹ của Tử Vy hoa thoãng qua lơ đãng trong không khí, những bụi phấn nhỏ bé đang lững thững rơi ra từ những đóa hoa nhỏ yêu kiều, bung người khoe sắc trên những nhành cây phong điệu lắc mình thong dong theo từng gió, nhẹ nhàng, lãng du, phản phất trong không khí, đầy khắp nhưng không nồng, quấn quít, tỉ tê nơi chóp mũi, như ngón tay mềm mại ngọc ngà của ai đang trêu chọc khứu giác, như say như mê đắm, tất thảy mọi cảm quan đều dần dần lịm đi không chút nhận ra những thứ xung quanh là gì nữa, chỉ còn lẩn quẩn, chu du khắp mọi nơi mỗi mùi hương thanh thuần mà day dứt kia.

Thơm thật là thơm...

Một trận gió thổi qua, như xuân phong dịu dàng, mềm mại đánh động vào cảm giác thư thái, như mùi hương đặc hữu của nữ tử vừa đương độ cặp kê, non nớt mà cám dỗ, như bước chân mềm nhẹ nhũn nhặn của mỹ nhân chốn khuê phòng đang dạo chơi, thong dong, qua vài dãy hành lang quanh co khúc khuỷu, lả lướt, phiêu diêu qua các núi giả non bộ, đến đình đài lầu các, kiến trúc đồ sộ, nguy nga, với sự tráng lệ xa hoa như một cung điện tịch mịch. Nhưng... giống như người đang mộng đẹp bỗng giật mình tỉnh giấc, chợt nhận ra xung quanh đều là sơn cốc và vách núi, nào có ai sẽ xây một cung điện ở nơi này?!

Trừ phi là đây là chốn bồng lai trong truyền thuyết, còn không chỉ có thể là ảo giác mà thôi...

...

Vân thành xưa nay là đô thành sầm uất nhất nhì Hiên Thiên quốc, danh tiếng chỉ thua Thiên đô, bá tánh qua lại mua bán hết sức tấp nập, lại là nơi giao lưu của quan lộ và thủy lộ do có Thiên lộ và dòng Thiên giang bắt qua. Ở đây người ta, từ người già đến người trẻ, từ người đến đến người đi, nhỏ lớn gì đều thường hay đồn thổi về một địa phương vô cùng thần bí, mà chuyện này đã lưu truyền được hơn vài trăm năm. Cách Vân thành 50 dặm về phía Bắc có một vùng núi rất hùng vĩ, gọi là Bắc Lãnh Sơn, ngọn núi cao nhất là Thiên Sơn, cao mấy vạn trượng, thế núi hùng dũng, chạm đến trời lại có rất nhiều núi lớn, núi bé liền sát hoặc xáp nhập nhau, hợp lại bao lấy xung quanh một vùng đất trũng hình thành một sơn cốc hiểm trở, khó ai đặt chân đến.

Nhiều kì nhân dị sĩ vì lòng hiếu kì tò mò nơi thâm sơn cùng cốc kia có gì hay ho, còn vì tin đồn có tiên thảo vạn năm khó cầu từng trèo rừng lội suối, vượt qua dốc núi chông gai, người vong mạng vô số, ai cũng cố gắng đặt chân đến nơi này. Bọn họ, trong số những người hiếm hoi còn sống trở về, ai cũng kể rằng, bản thân đều đã đặt chân tới sơn cốc. Khi đến nơi đều thấy một tòa cung điện xa hoa lộng lẫy ở đó, dưới lớp sương mù do những ngọn núi xung quanh tỏa ra, là đình đài kì vĩ tráng lệ, nhiều người còn miêu tả hết sức chân thực sống động, còn nói rằng ở đó họ gặp rất nhiều nam nhân, những người đó đều nói mình là yêu quái và sau khi nửa ép buộc, nửa mời mọc liền đưa họ trở về lại sơn lộ. Nhưng từ đó trở đi đều không ai trong số họ có thể đến đó được nữa, dầu đi theo con đường cũ, vẫn như lạc vào mê cung, không tìm lại được địa phương ấy.

Nhiều người vì vậy mà hối tiếc, một số lại tự lừa mình dối người rằng mình mơ mộng hão huyền, phần khác lại dốc toàn lực thậm chí đến cuối đời chỉ mong đặt chân đến đó lần nữa nhưng thất bại. Ấy vậy mà truyền kì này vẫn chưa bị quên đi, mà mọi người càng lúc càng hăng hái vượt đường để đến đó, phần nhiều hi vọng trong cung điện kia sẽ có trân bảo, có thể đem lại cho họ tài phú. Một số người khoa trương còn nói rằng, chỉ cần một viên ngọc, một cái răng hay con mắt tượng thú bên ngoài cổng cung điện kia cũng đủ nuôi sống người ta cả đời.

Nhưng như vậy thôi thì vẫn chưa hết li kì, ngoài phần lớn người tay không trở ra ra, cũng có một số ít hếm hoi trong họ có cơ hội được đi vào cung điện tráng lệ đó. Được diện kiến chủ nhân của nơi này, cũng là nữ tử duy nhất ở đó. Người này có vẻ như có thân phận hết sức cao quý, ở tại một nơi rất sâu, sau tầng tầng lớp lớp đình viện, cũng là một nơi vạn hoa đua nở, muôn màu muôn vẻ, lúc nào cũng khoe sắc, tỏa hương, mà nơi đẹp nhất, chính là nơi nàng ở, hay còn gọi là Phiêu điện. Xung quanh điện nam nhân xếp thành từng hàng canh phòng nghiêm ngặc, chỉ có một số người là nội quan thường hay ra vào đây.

Chúng nam nhân kia đều chính là quan lính và cung nam chuyên phục vụ và phục tùng nàng. Nơi họ được áp giải đến diện kiến trực tiếp nữ tử kia là ở điện lớn, còn bên cạnh là phòng ngủ của nàng, hay nói đúng hơn là một lương đình lớn có đặt một chiếc giường rất to chiếm hết một nửa không gian, các bức mành thưa ngăn trở bốn phía, xung quanh là hơn chục nam nhân đứng quanh quạt mát, hoặc canh giữ nghiêm túc, hoặc ngồi trên giường chầu trực, chờ đợi việc hầu hạ nàng. Mà ở trong cung điện kia nàng chính là bá vương, hưởng thụ sự chăm sóc của nam nhân, trái phải trên dưới đủ cả, mà đáng nói ở đây là họ cũng không hề thấy bất mãn, mỗi người mỗi việc.

Với những người nào đã có cơ hội được gặp nàng một lần, tuyệt đối suốt kiếp cũng khó quên được. Bút pháp văn chương, hoa từ mỹ lệ có điêu luyện đến đâu cũng không thể bì được với nhan sắc của nàng, đẹp đến họa thủy sinh tai, nghiên thành đổ nước. Những kẻ phàm nhân kia nhìn đến đã bị nàng hớp hồn, bản thân tự giác sinh ra cảm giác ham muốn mãnh liệt, mà đáng nói nhất chính là dáng vẻ nàng lại vô cùng tự nhiên, tự do, tự đại, cùng nam nhân chung đụng lại không chút e thẹn, có phần phóng túng, lỗ mãng, mà lại cám dỗ khó dứt.

Môi đỏ mấp máy, mi mắt run rẫy, nàng mở lời câu đầu tiên bao giờ cũng là. “ Ta là yêu quái, còn là Hồ ly tinh.” Nhưng mười người, thì hết thảy mười người đều bị dáng vẻ nàng làm cho mê hoặc nào còn nhớ nên sợ hãi, mà nàng cũng không gây ra chuyện khiến người khác sợ hãi, nàng chính là yểu điệu vài câu đã khiến họ si mê đến quên đi trời đất, thậm chí không muốn trở về. Điều này làm cho đám nam yêu hầu cận bên cạnh nàng hết sức chướng mắt, nhưng lại không dám vọng động sợ nàng phật ý liền rời bỏ bọn họ mà đi, chỉ nhân lúc nàng không để tâm liền lén đưa phàm nhân ra khỏi điện rồi làm cho họ nhớ sai đường để không bao giờ đến đây nữa. Ai bảo nàng lại xinh đẹp chọc người như vậy đâu...

Yêu tinh, sinh ra là Hồ ly tinh thì bản tính trăng hoa, cuồng hoan là không thể không có, nàng càng không phải ngoại lệ, sớm đã thấu hiểu được cảm giác hoan hảo, quen với chuyện dụ dỗ nam nhân, nàng nâng mắt hạ mày liền dễ dàng làm người ta cảm thấy hứng thú, đám nam yêu xung quanh đa phần đều vì chuyện này mà cam nguyện bên cạnh hầu hạ nàng, nếu nàng vui lòng liền có thể được sủng, nếu làm nàng cao hứng, chính là được sủng dài dài, bởi vì sinh ra quá xinh đẹp khiến người khác nhìn thấy đã cảm thấy tâm thương yêu trân quý rồi cam nguyện thần phục. Không những vậy, ngay cả đám nam nhân kia chính là bị nàng cám dỗ ngay lập tức, chẳng thiết đến cái gì nam nữ thụ thụ bất tương thân, liền tiến lên muốn hầu hạ nàng. Mà nàng chính là không cấm...

Ở chung với đám nam yêu sinh quen, nàng vốn thích được phục vụ, bản tính lười biếng, thân thể tỏa ra mị khí, lại không quá câu nệ, nếu chúng thích gì không hại đến nàng thì nàng đều hết sức thoải mái, tộc yêu cũng không giống với tộc nhân phép tắc hà khắc, tuân theo luân thường đạo lí, thành thử đối với việc chung đụng này nọ nàng vốn không chấp nhất, nàng càng thích cùng chúng hoan ái, nam yêu đa phần rất cuồng tính, khi thân mật lại phóng túng, nhưng chính là không làm người khác khó chịu, trái lại hết sức sảng khoái. Rồi thành lệ quen, nhưng đối với phàm nhân chính là một loại cám dỗ hết sức trắng trợn, dung tục, nhưng lại đầy sự mê hoặc, có nam nhân nào lại không thích nữ nhân xinh đẹp đâu.

Mà nàng chính là như vậy, nam yêu phục vụ nàng cũng thường luận lí thành cương chỉ cần nàng không có không thích đều luôn theo sát nàng, phục vụ nàng, ăn uống, ngủ nghỉ, tắm rửa, chạy nhảy gì đều có cả, thậm chí là hầu hạ nàng ngủ, chúng nam yêu thích nhìn ngắm nàng, này nọ đều muốn nàng lộ ra da thịt, nàng cũng ăn vận thoải mái, kiệm vải, thậm chí không vận y phục cho họ thoải mái nhìn ngắm, yêu tinh chính là từ muôn thú hóa thành, không giống phàm nhân thích mặc quần áo vướng bận, mà ai biểu nàng lại là hồ yêu đâu, ở đâu dương khí* thịnh, nàng chính là cảm thấy thoải mái. Rồi dần dần lập ra nơi này, đặt là Yêu cung, trong này toàn thể đều là nam nhân, cũng chỉ có duy độc một nữ nhân, cũng là chủ nhân là nàng. Chính là bình thường đều không để tâm, trái lại như vậy cùng họ chung sống rất lâu, thỉnh thoảng lại có yêu tinh xuống núi mua của hay vật lạ đem về cho nàng chơi, nàng vì thế mà thích ở đây hưởng thụ.

Giống như hôm nay, nàng đang cùng Đại Hùng chơi xếp hoa, hoa ở trong hoa viên nhiều không kể xiết rơi xuống đất lại úa tàn thật nhanh nên phải gom lại thành một đống, đem bỏ vào một cái dục thùng** chỉ cao đến ngang bắp chân, lại không có nước. Nàng chính là nằm trong đó. Hoa chất càng lúc lại càng cao. Mỗi cánh hoa đều vẫn còn rất tươi, màu sắc xinh đẹp diễm lệ đủ cả, nhưng chúng nam yêu đều so ra không đẹp bằng nàng, nàng chính là loài hoa đẹp nhất ở đây, khiến sinh linh vạn vật đều sẽ trầm mê. “ Đại Hùng, ta không muốn chơi trò này nữa.” Hoa đã phủ đầy được tới cổ nàng, chơi không vui nữa, nàng liền không chút chần chờ đứng lên, những cánh hoa phũ trên người nàng đều lả tả rơi xuống, nhẹ nhàng đem dáng hình nàng lộ ra, xinh đẹp, quyến rũ, chúng nam yêu đều ngây ngẩn ra nhìn.

Da thịt trắng noãn, mùi hương thanh thuần, đường nét cơ thể xinh đẹp bao nhiêu, dáng người yểu điệu phong phiêu bao nhiêu đều hiện ra trước mắt bọn họ, mà nàng chỉ trên tóc dài phủ trước ngực trần, tuyết phong nhô cao lộ ra giữa mái tóc đen nhánh như huyền tơ, mềm mượt, dưới chỉ vận quần lụa mỏng manh trong suốt, không che được màu da phấn hồng của đôi chân, cùng nơi hạ thân lắp ló. Bao nhiêu mê mị đều thể hiện ra trên người, nàng lại không chút để ý. Đem tóc mái vén ra sau vành tai, chân nhất lên toan bước ra khỏi dụng thùng. Thấy vậy, Đại Hùng lúc này mới hồi hồn đỡ lấy nàng, cánh tay vòng qua kéo lấy chiếc eo thon trần trụi, nhẹ nhàng dùng sức đã nhấc bỗng được nàng lên, nhích lực đã ôm nàng ra khỏi. Chân vừa đặt xuống đất, chưa kịp làm gì, thì trái phải trước sau đã có bốn nam yêu tiến lên đem những cánh hoa còn vướng trên người nàng lấy xuống, lại có hai người mang khăn ẩm đến, một người vén lên mái tóc của nàng, đem đôi tuyết phong no đủ đầy đặn hiện ra, người còn lại lấy khăn ẩm đặt lên vai nàng, rồi cả hai đem trên dưới trái phải nửa người trên của nàng lau một lượt, sạch sẽ.

Động tác hai nam yêu rất thuần thục, hai bên lau lưng rồi lại lau hai bên sườn, lại trợt lên trên lau đôi gò mềm mại, to tròn trĩnh, một tay ôm không đủ, động một chút lực liền có thể cảm nhận nó nhũn nhặn như thế nào, lau kĩ chúng xong, họ lại nửa quỳ nửa ngồi trên đất, thản nhiên kéo xuống quần lụa phong phiêu đem nửa thân dưới của nàng liền hiện ra, đám nội quan liền lia mắt đến địa phương xinh đẹp mà nhìn ngắm, hồng hào trắng trẻo, bên dưới bọn họ đều đã dần dần săn lên. Hai nam yêu kia ánh mắt cũng có chút hoen đục màu sắc ám dục, chỉ là động tác không có dừng lại. Bắt đầu lau hai đầu gối của nàng, lau đôi bàn chân rồi mới lau bắp chân, rồi dời bàn tay vào sát mép chân mà len vào nơi tư mật, ngón tay bọn họ thành thục chen chúc địa phương ấm áp, mân mê thành hoa huy*t song cũng chỉ làm sạch hai cánh hoa, lau qua vùng da nhạy cảm, đã đành ngừng lại, thấy nàng không phân phó gì thêm liền luyến tiếc thoái lui.

“ Ưm...hi...” Mái đầu nàng vùi vào trong lồng ngực rắn rỏi của Đại Hùng, tiếng cười khẽ cùng tiếng rên rỉ đứt quãng chỉ có nàng, hắn và hai nam yêu kia nghe được, khiến họ ai cũng thấy ngứa ngáy không thôi, nhưng nàng lại không ra lệnh thêm, khiến họ đành nghẹn xuống cơn nóng bức. Toàn người nàng đều đã trần trụi không chút che đậy, nhưng lại như vậy được Đại Hùng ôm lấy, thân thể hắn cao lớn, cánh tay lại tráng kiện, thân vốn là Gấu tinh, bàn tay rất lớn, nhưng lại không thô ráp, cứng cáp như kim giáp, mà ẩn trong lớp cơ tay, là sự mềm mại, êm ái, cũng giúp nàng che đi một phần da thịt trắng trẻo.

Sáng sớm bị hương hoa làm cho tỉnh, chơi một hồi nàng đã thấy có chút mệt, bị hắn ôm thoải mái, liền uy Đại Hùng ôm mình đặt lên ghế quý phi mà nghỉ ngơi, sau lại muốn thiếp mất đi, trước khi nàng ngủ liền không quên gọi đến hai nam yêu hầu hạ mình.

Rèm che phũ xuống, giữa thanh thiên bạch nhật trên giường nhung mềm mại, hai nam yêu trái phải cẩn thận cung phụng nàng, mà nàng cười ma mị mặc cho chúng vọng động, một khi ý thức đã lịm đi, bản năng yêu hồ sẽ khiến họ cảm thấy thỏa mãn...

*: Sinh khí của nam nhân.

**: Thùng tắm.

( còn tiếp)
Bình Luận (0)
Comment